← Ch.006 | Ch.008 → |
Lúc này, người thiếu niên chỉ cảm thấy khuôn mặt mình chạm vào thứ gì đó cực kỳ mềm mại, thoang thoảng có mùi hương đưa tới. Hắn cũng không biết trong lúc cửu tử nhất sinh mà có cái gì lại nhạy cảm như vậy.
Trong lúc tinh thần hoảng hốt, hắn thầm nghĩ:
- Đã sớm nghe nói tới nữ tử Nam triều thân thể mềm mại, xem ra đúng là như vậy. Vị tỷ tỷ này, tên là cái gì... Dư tiên tử. Ai, đúng là chữ mình biết được quá ít...
Thiếu niên kia hồn nhiên không biết là trong khách sạn không khí đã cực kỳ trầm trọng, phía trước có một cái bát đang trong tư thế sắp sửa rơi xuống, nhưng mà nó vẫn cứ lơ lửng trên không, không chịu rơi xuống.
Khí lạnh trong khách sạn nhiều hơn, lại thêm có một nữ tử đi vào. Nàng mặc bộ đồ đen, trên ống tay áo của hắc bào đã vén lên một ít, để lộ một cánh tay trần trắng như tuyết.
Dung mạo của nàng xinh đẹp tới cực điểm mà lạng lùng không ai bằng, khuôn mặt nhỏ nhắn gần như trong suốt, thần sắc thản nhiên, toàn thân tản mát ra hàn ý có thể làm đóng băng chết người. Nàng giống như một tiên tử được tạc từ một khối băng ngàn năm. Sau lưng nàng đeo một thanh cự kiếm, đôi mắt dường như là màu lam, trên đôi môi còn điểm một chút màu đỏ tía.
Ba gã hán tử thấy thiếu nữ áo đen đi vào, thì lặng lẽ thối lui sang một bên. Bọn họ hoàn toàn không có hứng thú với thiếu nữ lạnh như sương này, mà chỉ để ý tới cự kiếm sau lưng nàng, trong mắt toát lên vẻ sợ hãi, pháp khí nắm trong tay cũng run lên.
Cự kiếm dài bốn xích, rộng chừng bảy thốn, vỏ kiếm màu đen, dường như chứa lực lượng của hắc ám, trên đó còn khắc bốn chữ triện cổ "Huyền Minh Phạt Nghịch".
Cảnh Dư tiên tử thoáng nhìn qua cổ kiếm của thiểu nữ áo đen, sắc mặt cũng biến đổi. Nàng lặng lẽ lui về phía sau một bước, cười nói:
- Vân Vũ Hoa, lão nhân của ngươi đúng là không tiếc thứ gì, ngay cả cổ kiếm Thiên Quyền cũng cho ngươi, xem ra đúng là bất đắc dĩ rồi. Ta và ngươi mặc dù cùng ở trong Nguyệt Hạ Ngũ Tiên, nhưng lại chưa từng đọ sức. Xem ra hôm nay khó tránh khỏi một trận tỷ thí rồi.
Thiếu nữ áo đen lạnh lùng đáp:
- Nguyệt Hạ ngũ tiên? Nếu như không phải từ nhỏ ta đã xuất sơn hành tẩu, thì sao lại đứng chung với những người như ngươi? Không cần nhiều lời, để người lại, nếu không Thiên Quyền xuất vỏ, tất phải đổ máu.
Lúc này, hán tử cao gầy chào thiếu nữ áo đen, nói:
- Vân tiên tử, thiếu niên này chính là người mà Sấu Thạch tiên sinh muốn, quý phái cùng chúng ta giao hảo, nếu như tiên tử cứ như vậy dẫn thiếu niên này đi, thì ta sợ sẽ khó nói với Sấu Thạch tiên sinh...
Hai mi của thiếu nữ kia khẽ dựng thẳng lên, tay phải khẽ búng một cái cổ kiếm Thiên Quyền lập tức kêu lên một tiếng vọng tới chín tầng trời rồi tự động nhảy vào trong tay. Nàng lại búng một ngón tay, cổ kiếm giống như nước chảy từ ngân hà xuống mang theo vạn tầng sóng nước Minh Hà, chém thẳng vào hán tử cao gầy!
Hán tử kia cực kỳ kinh hãi trong lúc nguy cấp này thì không tránh kịp nữa, cho nên cắn lưỡi một cái phun một ngụm máu lên Ngọc Xích, sau đó bẩm tay, niệm chú, nghênh đón cổ kiếm Thiên Quyền. Hai đồng bạn của gã cũng giương cao pháp khí cô gắng chặn cổ kiếm Thiên Quyền này.
Vân Vũ Hoa lạnh lùng cười, thể tới của cổ kiếm vẫn không giảm chút nào, hung hắng chém vào ba cái pháp bảo! Trong khách sạn đột nhiên "Ầm" một tiếng nổ vang, dường như mỗi ngõ ngách đều bị nước Minh Hà bao phủ.
Sóng nước Minh Hà đột nhiên hội tụ lại, biển thành một cơn sóng thần! Long Môn khách sạn vốn đã cũ kỹ, làm sao chịu được lực phá hủy này, răng rắc một tiếng vang lên, gỗ vụn bay tứ tung khắp nơi.
Nhưng mà cái cột cờ vẫn đứng sừng sững như lúc ban đầu.
Lúc này từ trong phóng bếp truyền đến hai tiếng kêu thảm thiết, chỉ thấy chưởng quỹ và phu nhân chưởng quỹ bị nước Minh Hà cuốn lên cao, rồi rơi xuống mặt đất. Tay chân của bọn họ co rúm lại, không bao giờ cử động nữa, mấy cái bánh bao trắng như tuyết rơi bên cạnh.
Bọn họ vốn thấy tình thể không ổn, run rẩy núp ở phòng bếp phía sau, cầu thần niệm phật, nhưng không nghĩ tới Vân Vũ Hoa lại bá đạo như vậy, một kiếm công kích ra gần trăm trượng, hai người làm sao tránh thoát được chứ?
Trong khoảnh khắc sóng gió thu lại, hán tử cao gầy mặc xám như đất ngơ ngác nhìn cổ kiếm Thiên Quyền đang chỉ vào cổ họng của mình, bây giờ gã sao dám động đậy nữa?
Ngọc xích trong tay gã đã chia thành hai đoạn mà pháp khí của hai đồng bạn kia cũng bị chẻ đôi hoàn toàn bị hủy. Trên thân cổ kiếm Thiên Quyền dường như có một luồng hắc khí cứ phun ra rồi lại thu vào, hắc khí trên kiếm phong xẹt qua cổ họng của hán tử cao gầy, lập tức lưu lại một vệt máu.
Cổ tay Vân Vũ Hoa khẽ chuyển, kiếm phong của cổ kiếm đã cắt đứt yết hầu của hán tử cao gầy, sau đó lạnh nhạt mối:
- Ngươi bây giờ có thể báo lại với Sấu Thạch tiên sinh được rồi.
Hán tử cao gầy sắc mặt tái xanh, chỉ hừ một tiếng nói:
- Tốt, tốt. Vân tiên tử, một kiếm ban cho ta hôm nay, ta sẽ nhớ kỹ, chúng ta sau này còn gặp lại, chúng ta đi!- Nói xong ba người mang theo hận ý, xoay người bay lên không.
Một kiếm chém đứt yết hầu, nếu như là người bình thường thì làm sao có thể sống được, nhưng đối với những người tu luyện thành công này mà nói thì đó chỉ là bị thương ngoài da mà thôi, chỉ cần dưỡng thương mười ngày, nửa tháng là khỏi.
Vân Vũ Hoa chẳng thèm để ý nhìn ba người đang loạng choạng bay đi, mà quay lại nhìn về phía Cảnh Dư tiên tử, nói:
- Để người lại, ngươi đi!
Cảnh Dư tiên tử khẽ cười một tiếng, bỗng nhiên lui một bước, một tay kéo thiếu niên kia ra trước. Sau đó mới nói:
- Ngươi giống như là thiếu nam nhân vậy, ngay cả một thiếu niên như thế này cũng muốn đoạt! Nhưng mà lúc này hắn đang ở trong tay của ta, nếu như ngươi ra tay, thì ta sẽ giết hắn trước. Ngươi muốn đoạt người, vậy thì đem về một cái thi thể đi!
Vân Vũ Hoa lông mi dựng thẳng lên, ngón tay băng lãnh nắm chặt cổ kiếm Thiên Quyền lạnh lùng thốt lên:
- Sư phụ chỉ bảo ta dẫn người trở lại, chứ nói sống hay chết. Ngươi muốn giết hắn, thì cứ ra tay đi.
Lời còn chưa dứt, cổ kiếm Thiên Quyền đã tạo ra sóng lớn Minh Hà ngập trời cuốn về phía Cảnh Dư tiên tử!
Cảnh Dư kinh hãi vạn lần không ngờ tới Vân Vũ Hoa nói động thủ là động thủ, hơn nữa thể tới của cổ kiếm cực kỳ hung ác, nàng làm sao dám đón đỡ? Dưới tình thể cấp bách, nàng kéo thiếu niên kia ngăn cản trước người, muốn dùng người này làm một cái bùa hộ mệnh tránh khỏi thể kiếm kia.
Vân Vũ Hoa khóe môi nở nụ cười hừ lạnh một tiếng rồi duỗi tay ra, cổ kiếm Thiên Quyền chợt kêu lên một tiếng, thế đi không giảm mà lại tăng đâm thắng vào ngực của thiếu niên kia!
Nhìn thế kiếm này, chẳng cần phải nói tới kiếm phong mà chỉ cần sóng nước Minh Hà cũng đủ chọc thủng ngực của thiếu niên rồi.
Cảnh Dư rơi vào đường cùng, đành phải đẩy thiếu niên kia ra, dưới chân nàng đột nhiên xuất hiện một đám mây màu hồng quỷ mị lướt sang một bên, khó khăn tránh thoát khỏi một kiếm kia.
Nhắc tới cũng kỳ lạ, thiếu niên kia vừa rời khỏi tay của Cảnh Dư tiên tử, thì những vết bỏng biến mất không thấy tăm hơi, thần chí đã tinh táo lại. Thế nhưng hắn bị Cảnh Dư tiên tử đầy bay đi, nên ngã xuống đất lộn bảy tám vòng mới dừng lại được.
Từ nhỏ hắn đã làm lụng vất vả, thân thể cường tráng, lại thông minh cho nên lập tức cắn răng cố nén đau nhức, lặng lẽ bò dậy, tìm thời cơ rời khỏi trốn thị phi này. Hắn nhìn về phía sau không xa, ở đó chỉ có một màu đen mông lung, cùng một màu hồng bất định, hiển nhiên là Vân Vũ Hoa và Cảnh Dư đang đánh nhau kịch liệt.
Đạo pháp của Cảnh Dư tiên tử lấy sự biến hóa trong khi dịch chuyển làm chủ đạo, bởi vậy sẽ rất khó thất bại nhưng nàng cũng không dám cứng rắn chống lại cổ kiếm Thiên Quyền, làm như vậy thì tất sẽ bị bại.
Vân Vũ Hoa không muốn dây dưa với nàng đột nhiên nhảy ra khỏi vòng chiến, một kiếm chém về người thiếu niên! Kiếm phong mặc dù cách xa mười trượng, nhưng mà chỉ cần sóng gió Minh Hà kéo tới, cũng đủ chém hắn thành ngàn mảnh nhỏ.
Cảnh Dư khẩn trương, rung cổ tay, một chiếc vòng phi thúy nhanh như điện bay ra chắn trước người của thiếu niên.
Khi sóng gió Minh Hà chạm vào chiếc vòng phi thúy, thì có một tia sáng màu xanh biếc dựng thẳng lên, giống như một cái tường đông vách sắt, chắn đỡ sóng gió Minh Hà. Sóng gió tan đi, nhưng chiếc vòng phỉ thúy cũng bị rạn vỡ, ánh sáng xanh mất đi, hiển nhiên là bị hủy.
Cảnh Dư đau xót nhìn cái vòng tay của mình, nhưng cổ kiếm Thiên Quyền lúc này lại đột nhiên xuất hiện trước mặt, nàng chỉ kịp chửi một tiếng:
- Tiểu tiện nhân thật ác độc!
Lúc này, nàng không còn cách nào để tránh né cả. Cảnh Dư không còn cách nào khác, đành phải mạnh mẽ đón đỡ thế công này. Nàng ta hét lên một tiếng, hai chiếc vòng tay còn lại bay ra, đảo mắt đã to như một đứa trẻ một trước một sau cản cổ kiếm Thiên Quyền lại.
Hai tia sáng màu xanh biếc lóe lên rồi biến mất, hai cái vòng tay của Cảnh Dư tiên tử hóa thành bột mịn. Nhưng mà cổ kiếm Thiên Quyền cũng bị ngăn lại, thế đi rất chậm. Cảnh Dư đã tránh thoát được một kiếp.
← Ch. 006 | Ch. 008 → |