Vay nóng Homecredit

Truyện:Trần Duyên - Chương 010

Trần Duyên
Trọn bộ 521 chương
Chương 010: Nghịch duyên (6)
0.00
(0 votes)


Chương (1-521)

Siêu sale Shopee


Người trong chính đạo lúc này mới phục hồi tinh thần, đều quay sang chúc mừng Tử Dương chân nhân. Bọn họ cũng không phải là hạng người ngu muội, dụng ý ban đầu trong lòng chỉ là về thiếu niên kia, bây giờ thấy người của Đạo Đức Tông đến đây với quy mô như vậy, thanh thế thực sự là quá mức hùng mạnh, mình tới đây đã thành công dã tràng.

Tử Dương chân nhân thấy người của bốn phương thở dài, vui vẻ tiếp nhận lời chúc mừng của mọi người, sau đó nói: "Tử Vi chân nhân xuất quan không chỉ là chuyện mừng của Đạo Đức tông mà là chuyện mừng của chính đạo. Từ nay về sau quần tà bị chấn nhiếp, thiên hạ thái bình đó mới là chuyện mừng. Có được lời mừng của các vị đạo hữu trong thiên hạ. Tử Dương thay mặt chưởng giáo tiếp nhận, nhưng đây lại không phải là chuyện mừng duy nhất."

Tử Dương đột nhiên chuyển hướng câu chuyện. Mọi người lúc này bắt đầu bình tĩnh lại, trong lòng biết là câu nói tiếp theo mới là câu mấu chốt của lão.

Tử Dương ngừng lại một chút mới cười nói: "Tử Vi chân nhân sau khi xuất quan có nói với ta ngày chưởng giáo viên mãn không còn xa, cho nên dự định tìm người kế thừa y bát."

Nghe được câu này, mọi người hai mặt nhìn nhau, ai nấy đều có sự vui mừng.

Nói tới chuyện Tử Vi chân nhân thu đồ đệ, thì đúng là một việc trọng đại. Chân nhân đã qua trăm tuổi, tu đạo cũng đã hơn 90 năm, làm chưởng tông hơn 40 năm nhưng lại chưa từng thu nhận một đồ đệ nào cả. Nay lão đặc biệt bế quan hơn 30 năm, đệ tử trong chính mạch toàn là do tông trưởng tám mạch khác hướng dẫn. Cũng bởi vậy mà tám mạch hưng thịnh, nhân tài xuất hiện lớp lớp còn chính mạch lại điêu linh.

Nhưng khi Tử Vi Chân nhân xuất quan lại bắt đầu thu đồ đệ, đây đương nhiên là một đại sự. Cho dù là ai mà nhận được tiên quyết của lão thì tu luyện mười đời cũng không hết.

Bỗng nhiên trong đám người có một vị phụ nhân giọng the thé nói: "Người mà Tử Vi chân nhân định truyền thụ, không lẽ lại là thiếu niên này?"

Câu hỏi này đúng là vô lễ, nhưng Tử Dương chân nhân tu vi cao thâm, công phu hàm dưỡng (kiềm chế) hơn người, lão mỉm cười đáp: "Đúng là người này."

Đến lúc này, người trong chính đạo mới ồ lên, ai cũng phẫn mộ. Nhưng mà ngại có ba vị chân nhân của Đạo Đức tông ở đây nên mọi người chỉ dám nghị luận riêng một lát, sau thì mới lắng xuống.

Tuy nói mọi người ngại uy danh của Đạo Đức tông không muốn chất vấn trực tiếp, nhưng vẫn có một lão giả đứng ra, vuốt râu nói:

"Đạo Đức tông đứng đầu chính đạo, đại danh của các vị chân nhân, ta đã cửu ngưỡng (kính trọng, ngưỡng mộ) từ lâu. Tử Vi chân nhân công đức viên mãn lại càng là tấm gương điển hình cho ta noi theo. Mọi người đều là đồng đạo, tề tụ nơi hoang dã này, thậm chí ngay cả tà ma ngoại đạo cũng có, tranh đấu náo loạn một hồi vì cái gì ai cũng hiểu hết. Ta cũng không nói quanh co làm gì, cứ nói thẳng thiếu niên này lai lịch không tầm thường. Mọi việc luôn có thứ tự đến trước và sau, nếu Tử Dương chân nhân muốn mang thiếu niên này đi. Hắc hắc, tuy rằng thanh danh của Đạo Đức tông tuy lớn, Tử Vi chân nhân đạo hạnh mặc dù sâu, nhưng chỉ sợ là có chút không thích hợp!"

Tử Dương chân nhân quả nhiên đạo hạnh cao thâm, khí độ, hàm dưỡng không người bình thường có thể sánh bằng; tuy người trước mặt này chỉ trích Đạo Đức tông cậy thế hiếp người, nhưng cũng chẳng làm lão tức giận chút nào.

Nhưng Ngọc Hư chân nhân lại mở miệng nói: "Các vị đạo hữu, đây là ước nguyện của chưởng giáo chúng ta trước lúc phi thăng. Ta đúng là có chút khó dễ, mong các vị đạo hữu thông cảm!"

Lời này vừa nói ra, mọi người lại bắt đầu phẫn nộ, một đại hán nói to:

"Thông cảm? Quý tông tự gặp chuyện khó xử, lẽ nào chúng ta cũng không khó xử? Tại sao quý tông không thông cảm cho sự khó xử của phái ta, tại sao không để thiếu niên này lại? Chân nhân chỉ nói câu được thông cảm thì quá đơn giản rồi!"

Ngọc Hư chân nhân lạnh nhạt đáp: "Thiếu niên này chính là đồ đệ do Tử Vi chân nhân chỉ định. Hắn có thân thế lai lịch gì, sau khi về môn phái chúng ta sẽ điều tra sau. Hiện giờ chúng ta chỉ cần tuân theo khẩu dụ của chưởng giáo mà hành sự thôi."

Đại hán giận dữ mối: "Chân nhân chối thật sạch sẽ!"

Ngọc Hư chân nhân nói: "Ta cũng chỉ là phụng mệnh mà đến, không muốn phụ sự nhở vả của chưởng giáo. Nếu như chư vị một lòng gây khó dễ, thì ta phải đắc tội rồi."

Người trong chính đạo nghe Ngọc Hư chân nhân nói như vậy, có ý là dùng binh khí nói chuyện, thì ai nấy đều yên tĩnh lại, mọi người đều nắm binh khí chuẩn bị phù chú, tình thế hết sức căng thẳng.

Nhưng mà nhân số của người trong chính đạo đông gấp mấy lần Đạo Đức tông nhưng trừ Tuệ Hải có thể đánh với ba vị chân nhân một trận, thì không còn ai địch nổi ba người này. Nếu như trận đánh này diễn ra thì quả thực thua nhiều thắng ít.

"Keng", một tiếng thanh minh vang lên. Ngọc Hư chân nhân đã rút bảo kiếm nắm trong tay!

Người trong chính đạo kinh hãi đều đề cao tinh thần, tụ khí. Trong lúc nhất thời bảo quang tận trời tiên vần lượn lờ, thoạt nhìn rất náo nhiệt. Chỉ có Tuệ Hải đại sư là một lòng niệm phật.

Ngọc Hư chân nhân cười nhạt một tiếng, quang mang bảy màu trong tay chợt lóe lên, bảo kiếm lại thu vào trong vỏ, sau đó thản nhiên đứng tại chỗ, chẳng có một chút sát khí nào. Người trong chính đạo rất là kinh ngạc, nhất thời đứng im tại chỗ. Mọi người trong lòng biết rõ, hiệp này, bọn họ đã đại bại trong tay của lão.

Tử Dương chân nhân bỗng nhiên cười nói:

"Đạo Đức tông tuy rằng hưng vượng, nhưng cũng không bao giờ lây thế đè người. Như vậy đi, các tông trong chúng ta đều hỏi thiếu niên này một câu, nếu như hắn nguyện ý đầu nhập vào phái nào, thì sẽ là đệ tử phái đó, có được không? Vật trong thiên hạ chỉ người có đức mới có được. Đạo Đức tông ta sẽ đặt câu hỏi cuối cùng."

Lần này đến phiên người trong chính đạo hai mặt nhìn nhau, nhưng trời ban chuyện tốt như thế này, chẳng có ai cự tuyệt, cũng chẳng có ai dị nghị. Thiếu niên kia vẫn đứng im tại chỗ, lúc này hắn thấy từ trên bầu trời hạ xuống hơn mười vị thần tiên, đứng cách đỉnh đầu mình mười trượng đang nói những thứ gì đó.

Thế nhưng hắn chỉ thấy những người này mở miệng, chứ hoàn toàn không nghe thấy họ nói gì, vẻ mặt rất là nghi hoặc không biêt đáp lại làm sao.

Các tiên nhân kia thất vọng rời đi, trong lòng hắn càng lúc càng loạn. May mà có một vị đạo sĩ, mặc tiên phục uy nghiêm mở miệng nói chuyện, lúc này thì hắn nghe rõ như tiếng chuông thanh minh, âm thanh đôn hậu vô cùng.

"Ngươi có muốn đầu nhập làm môn tường của Đạo Đức tông chúng ta, tu luyện Thái Hư Kim Đan Chi Pháp, ngửa đầu thấy ánh sáng mặt trời, cúi đầu nhập vào nguyệt châu, tìm hiểu đại đạo?"

Thiếu niên cứng họng, hắn đầu biết cái gì mà môn tường, cái gì là Thái Hư, lại còn mặt trời mặt trăng chứ?

Trong lòng lo lắng là mình nói sai tiên nhân lại phẩy tay bỏ đi, nếu lần thứ hai bỏ lỡ phúc duyên làm sao thoát được khổ hải. Hắn gấp tới mức mồ hôi như mưa, chẳng biết trả lời như thế nào cho phải thì đột nhiên có một thanh âm tinh tế truyền vào trong tai:

"Chân nhân muốn thu ngươi làm đồ đệ, dạy ngươi trường sinh bất tử, truyền thụ bí quyết vĩnh hưởng phú quý, hỏi ngươi có đồng ý hay không?"

Thiếu niên kia tuổi tuy nhỏ, nhưng cũng ứng phó mấy năm với khách nhân, lừa được vô số dê béo, thì sao lại không ứng phó được với chuyện này?

Lúc này hai chân hắn quỳ xuống đất, dập đầu bình bịch, dùng toàn bộ sức lực kêu lên: "Đệ tử nguyện ý! Nguyện ý! Cầu thần tiên ân điển!"

Kết quả như vậy, trên nét mặt của Đạo Đức tông ai nấy đều vui mừng, mà người trong chính đạo lại cực kỳ thất vọng. Nhưng đây là thua trong đánh cuộc, ai dám nói gì hơn. Chỉ là phản ứng của thiếu niên vừa rồi hết sức kỳ quái, nếu nói ba tên lão đạo kia không động tay, động chân tay thì ai mà chịu tin.

Thế nhưng ba vị chân nhân của Đạo Đức tông còn đứng đây, trừng mắt nhìn mọi người, mà cho dù họ đã hạ thủ, thì với thủ đoạn quỷ thần khó dò, có tìm cũng chẳng ra dấu vết gì. Người như Tuệ Hải đại sư còn không nhận ra nổi, thì đủ thấy công lực của ba vị chân nhân thâm sâu như thế nào!

Mọi người tuy rằng hận nghiến răng nghiến lợi, thế nhưng ba vị chân nhân đã khéo tay như vậy, thì cho dù họ có trở mặt cũng chỉ có kết cục là máu rơi miền tái ngoại. Không còn cách nào khác mọi người đành oán hận rời đi, trong lòng tất nhiên là hận Đạo Đức tông tới tận xương tủy.

Tuy rằng biết rõ mắng chửi trong lòng không chết người, thế nhưng vẫn không nhịn được mà làm chuyện vô công, từ trong đáy lòng mình liên tục chửi ba lão mũi trâu chết bầm. Những từ đặc sắc trong đó thế nào, chắc là không cần nhiều lời nữa.

Tử Dương chân nhân chờ cho người trong chính đạo đi xa, lúc này mới phân phó một đệ tử cõng thiếu niên kia, huy động bảo quang tường vân bay về phía Tây Huyền sơn.

Lần này chính tà các phái tụ hội miền tái ngoại, tuy nhân số không nhiều lắm nhưng toàn là người có lai lịch, các động phủ, môn phái đứng sau lưng không thể coi thường. Lần tranh chấp này đã làm cho oán hận chồng chất, chuyện ngày sau chắc chắn sẽ không thể thiếu.

Nhưng mà hiện tại ở nơi hoang dã miền tái ngoại khi mọi người tản đi, trong thiên địa chỉ còn duy nhất một chiếc cột cờ cô liêu. Lá cờ có thêu chữ "Long Môn khách sạn" vẫn đang bay phần phật trong gió.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-521)