Vay nóng Tima

Truyện:Trần Duyên - Chương 024

Trần Duyên
Trọn bộ 521 chương
Chương 024: Rối loạn (3)
0.00
(0 votes)


Chương (1-521)

Siêu sale Shopee


Hoàng Tinh Lam cũng nói:

- Nhược Trần mới chỉ tu luyện mà đã khống chế được mộc khí thuần khiết như vậy, xem ra thiên tư của nó thuộc về lĩnh vực mộc khí đạo thuật!

Cảnh Tiêu chân nhân gật đầu nói:

- Phân nửa là như vậy! Tinh Lam, nàng xem Thiên Tuyền Phong chúng ta có pháp bảo gì có thể tăng mức độ tu luyện mộc khí không, cho ta đem cho Nhược Trần một cái!

Hoàng Tinh Lam cũng không nhiều lời, lập tức bước ra bên ngoài, lúc đi qua bên cạnh Cảnh Tiêu chân nhân thì nói:

- Việc này không nên chậm trễ, thiếp nhớ năm xưa chúng ta còn một cái Bàn Long Mộc Bài ngàn năm, thiếp đi tìm nó rồi chúng ta đem nó đưa cho Nhược Trần.

Cảnh Tiêu chân nhân vỗ tay nói:

- Như vậy rất tốt! Khổ cực cho hiền thê rồi!

Hắn không yên lòng an ủi Trương Ân Ân vài câu rồi vội vã rời đi, vừa đi vừa lẩm bẩm không biết là còn pháp bảo gì trong kho có thể dùng hay không.

Trong phòng chỉ còn lại một mình Trương Ân Ân đang ngây như phỗng, nàng ngàn vạn lần không ngờ tới phụ mẫu mình lại có phản ứng như vậy, sau một lát nàng mới hồi phục tinh thần lại, đột nhiên lớn tiếng khóc!

Sau khi khóc mấy tiếng, Trương Ân Ân lại nhảy dựng lên, đập hết tất cả mọi thứ trong phòng, sau đó hét lớn:

- Kỷ Nhược Trần! Ngươi chờ đó cho ta! Bản tiểu thư thù này không báo, thề không làm người! Ta... ta không để yên cho ngươi đâu!

Hôm nay vốn là ngày Kỷ Nhược Trần tới học đạo thuật của Ngọc Hư chân nhân, nhưng mà do hắn có thương tích trong người nên Vân Phong đạo trưởng báo cáo xin nghỉ cho hắn.

Sau khi Kỷ Nhược Trần kinh hồn trấn định lại liền đem hi vọng tu luyện nhanh chóng ký thác vào tiên quyết mới tìm được, tròn một ngày một đêm đều tự giam mình ở trong phòng khổ công nghiên cứu Giải Ly Quyết.

Sau khi thử qua thử lại nhiều lần, Kỷ Nhược Trần rốt cục phát hiện Giải Ly Quyết này cũng không phải là vạn năng.

Giải Ly Quyết chỉ có tác dụng lên các vật có linh khí thì mới có thể phân giải ra một chút chân nguyên.

Nói ví dụ như Trầm hương mộc trấn chí ít cũng có mấy trăm năm lịch sử, được nhiều đại chân nhân qua các đời sử dụng, có lây nhiễm một số linh khí.

Khi Kỷ Nhược Trần tung một chưởng vỗ vào cái ghế mới ngồi, ngay lập tức nó tan tành mây khói nhưng mà không có một tia linh khí nào bay ra.

Hơn nữa, có lẽ là do Kỷ Nhược Trần đạo hạnh còn thiếu, nên khi ra tay với những pháp bảo tiên khí thì Giải Ly Quyết không có tác dụng.

Huống hồ, nó cũng giống như người thường uống thuốc bổ, không phải cứ uống một thang là có một thang lực đạo.

Giải Ly Quyết phân giải ra thiên địa linh khí cũng giống như vậy, không phải là Ngũ Hành khí, Tứ Tượng lực hút vào là có thể dung hợp được, toàn thấy linh khí thuộc tính tràn ra, mười phần sử dụng không được một.

Muốn sử dụng phương pháp này tăng cường chân nguyên, quả thực là phải giậm chân giận dữ suốt ngày.

Giải Ly Quyết tuy là tiên quyết, nhưng Kỷ Nhược Trần đạo hạnh thực sự quá kém, ra tay với những tiểu vật có linh khí cũng là lúc được lúc không.

Sau khi hắn thử nghiệm một ngày một đêm, đồ vật trong phòng đã ít đi rất nhiều, trở nên trống rỗng, hắn không dám thử nữa vì sợ các chân nhân phát hiện.

Chỉ là sau khi ngộ ra Giải Ly Quyết thì nhãn lực của Kỷ Nhược Trần trở nên lợi hại hơn trước rất nhiều, lúc này chỉ cần liếc mắt nhìn cũng có thể nhận ra pháp khí của các vị chân nhân đem tặng đều phóng xuất ra quang hoa, nhất định không phải vật phẩm phàm tục.

Trước kia Kỷ Nhược Trần sơ nhập đại đạo, đương nhiên là không biết pháp khí khó khăn như thế nào mới có được, có diệu dụng như thế nào.

Khi đó hắn nhìn thấy pháp khí toàn là những thứ đồ đen kịt, bẩn thỉu, không phải là đồ nạm vàng, khảm ngọc, cũng không có châu báu gì cả, cho nên khi nhận nó toàn ném vào một góc.

Nhưng bây giờ hắn muốn tìm bảo vật có linh quang hiển hiện thì mới biết là những thứ pháp bảo này khó kiếm vô cùng nên cũng không cười nổi.

Các vị chân nhân vốn lớn, hắn cũng không chịu ra tay về không, nếu tương lai sự tình bại lộ thì chắc chắn sẽ chết rất thê thảm.

Hắn ngồi trong ghế, vùi đầu vào hai tay, nhất thời cảm thấy con đường phía trước mênh mông, không có hi vọng.

Hắn bỗng nhiên kêu lên một tiếng, nhớ tới Cố Thủ chân nhân đã từng cho hắn một quẻ Tử Tinh, lại dạy hắn phương pháp bói toán. Kỷ Nhược Trần vội vàng lấy quẻ Tử Tinh ra, theo quyết bói toán xem là hung hay cát.

Hung!

Kỷ Nhược Trần tay chân lạnh ngắt, hắn lấy lại bình tĩnh, lấy chuyện sở học chưa đủ an ủi mình một phen, sau đó lại gieo một quẻ nữa.

Đại hung!

Trong lòng hắn bỗng nhiên tức giận, hô một chưởng hất văng những quẻ trên bàn xuống.

Nhưng mà có hơn mười quẻ khi còn trên không trung thì để phát ra quang mang đỏ, tím, phân giải thành một luồng khí giống như sương mù màu tím nhạt.

Kỷ Nhược Trần thất kinh, lúc này mới hiểu là trong lúc phẫn nộ đã sử dụng Giải Ly Quyết làm biến mất đống quẻ này.

Khi hắn còn chưa hồi phục thì một luồng tử khí nhập vào kinh mạch của hắn. Kỷ Nhược Trần không chịu đựng nổi, bỗng nhiên phun ra một ngụm máu, ngã lăn ra đất.

Khóe mắt của Kỷ Nhược Trần bỗng nhiên nhìn xuống một góc có mấy quẻ Tử Tinh hợp thành, nhìn phương vị, độ lớn của chúng, với lại do khí hậu khác nhau nên tạo thành một quái tượng.

Đại hung, có huyết quang tai ương!

Trăng mới nhú lên, Kỷ Nhược Trần tỉnh táo lại, cẩn thận nhớ lại những sở học gần đây, lấy Hoa Long đan mà Cố Thủ chân nhân tặng ăn vào, bắt đầu theo khẩu quyết luyện hóa dược lực.

Trước đây hắn liều mạng tu đạo là bởi vì còn nghĩ Thái Thượng Đạo Đức cung này như một giấc mộng huyền huyễn, rất sợ một ngày kia hắn tỉnh lại thì hai tay trống trơn, cho nên muốn ở trong mộng có được một thứ gì đó.

Lúc này hắn đã hiểu rõ phương hướng của chính mình, học thêm một số đạo thuật, tu luyện thêm một chút chân nguyên thì tương lai chạy trốn sẽ có thêm một phần giữ được tính mạng. Cho nên hắn càng chăm chỉ luyện công, dù có ngủ thêm một khắc cũng ứa mồ hôi lạnh, liều mạng tự trách.

Hoàng hôn ngày tiếp theo, Kỷ Nhược Trần theo Ngọc Hư chân nhân học đạo hoàn tất, đang muốn rời đi thì Ngọc Hư chân nhân bỗng nhiên gọi hắn lại, mỉm cười hỏi:

- Nhược Trần, ta nghe nói nữ nhi bảo bối của Cảnh Tiêu chân nhân có so kiếm một trận với con?

Kỷ Nhược Trần trong lòng cả kinh, không biết Ngọc Hư chân nhân tại sao lại hỏi chuyện phân tranh của mấy môn đồ nho nhỏ.

Trong lòng dù lại có thêm hàng trăm ngàn ý niệm hiện lên, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ thành khẩn, đem chuyện xảy ra từ đầu tới cuối, ngay cả những chuyện làm mất mặt cũng nói ra, nhân cơ hội quăng bom một chút về mức độ hung ác của mấy tiểu đạo sĩ kia.

Đương nhiên là có một số chỗ hắn giấu đi, nói ví dụ như là Giải Ly Quyết.

Ngọc Hư chân nhân gật đầu, thấy Kỷ Nhược Trần thản nhiên thừa nhận thì có chút khen ngợi.

Hắn đánh giá trên dưới Kỷ Nhược Trần một chút rồi nói:

- Ừ, chân nguyên của con lúc này tuy mạnh, nhưng lại không liên tục, hiển nhiên là đã sử dụng linh đan chân nguyên, với lại thương thế cũng chưa hoàn toàn khỏi hẳn. Nhược Trần, Đạo Đức tông ta là lấy chính tâm thành ý làm đầu, khó mà có người không có tâm cơ như con (Typer: tâm cơ trùm quá rồi, sao mà thấy được. Giống như luyện võ công đến mức nội liễm ấy:D), thế nhưng thẳng thắn thành khẩn quá mức cũng không tốt. Việc học của con nặng nề, những hài tử khác dây dưa với con, chung quy cũng chỉ muốn cản bước tiến của con. Bọn họ không phải là môn hạ của Ngọc Hư ta, nên sư thúc cũng không muốn quản. Nhưng con cũng đừng lo, sư thúc truyền thụ cho con mấy chiêu kiếm pháp Liệt Khuyết, chỉ cần con chuyên cần khổ công, không cần dùng tới chân nguyên hùng hậu cũng sẽ có uy lực lớn lao.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-521)