Vay nóng Tima

Truyện:Trần Duyên - Chương 049

Trần Duyên
Trọn bộ 521 chương
Chương 049: Năm xưa (4)
0.00
(0 votes)


Chương (1-521)

Siêu sale Shopee


Kỷ Nhược Trần trong lòng vui vẻ, không nghĩ tới Lý Huyền Chân lại chẳng kiêu ngạo chút nào, không giống mới những đệ tử cậy tài khinh người khác. Hơn nữa khí độ, tướng mạo của Lý Huyền Chân thực sự xuất chúng, trong lòng hắn đương nhiên có ba phần hảo cảm.

Lý Huyền Chân lại nói: "Nghe nói Nhược Trần sư huynh đạt được vị trí số một của tuế khảo, hôm nay ta định tới gặp huynh không ngờ giữa đường gặp Minh Vân. Ta thấy thần sắc của hắn không tốt, cho nên mới len lén đi theo. Đệ tử Thái Tuyền cung xưa nay không phân rõ phải trái, chuyện này ta cũng thường nghe nói qua, nhưng không ngờ Minh Vân lại là người như thế. Ai, lại nói tuế khảo năm nay ta bại trong tay hắn, thực sự là xấu hổ."

Kỷ Nhược Trần thấy hắn tính tình ngay thẳng, ngay cả chuyện tỷ võ bị thua cũng thản nhiên nói ra, nên hảo cảm trong lòng lại tăng, lập tức an ủi: "Thắng bại chỉ là chuyện bình thường. Vũ hóa phi thăng Tam Thanh Chân Quyết mới là căn bản, tiên kiếm chú thuật bất quá chỉ là bàng môn tả đạo mà thôi. Chỉ là... Theo ta được biết, Liệt Khuyết kiếm của Ngọc Hư chân nhân ẩn chứa oai lực của thiên địa, hơi khắc chế Đại Ngũ Hành Kiếm quyết của Thái Tuyền cung. Huyền Chân sư huynh sao lại không thắng được Minh Vân sư huynh?"

"Liệt Khuyết Kiếm?"

Lý Huyền Chân bật cười đáp:

"Liệt Khuyết kiếm của Ngọc Hư sư tổ đương nhiên quỷ thần khó địch, thế nhưng chân nguyên phải tới Thượng Thanh mới có thể tập luyện, ta còn kém xa lắm."

Kỷ Nhược Trần a một tiếng, rất là giật mình. Ngọc Hư chân nhân chắc chắn là không giấu diếm đệ tử bổn môn, nếu vậy thì mấy thức Liệt Khuyết kiếm kia chắc chắn là do chân nhân mới sáng lập, không cần phải sử dụng chân nguyên cũng có thể phát động chiêu thức.

Lý Huyền Chân cùng Kỷ Nhược Trần vừa đi vừa nói, trong nháy mắt cũng đã tới chỗ tác kiều. Từ xa nhìn lại, đã thấy Vân Phong đạo trưởng đã chờ ở bên cạnh rồi.

Lý Huyền Chân lúc này dừng bước nói:

"Nhược Trần sư huynh, Vân Phong đạo trưởng đang đợi, ta cũng nên quay về Huyền Minh cung. Ngoài ra, trước khi tới đây, ta còn nghe nói Nhược Trần sư huynh đã lọt vào mắt xanh của các vị chân nhân, tâm lý ta có chút không phục. Nhưng mà hôm nay gặp mặt, biết được khí độ, trí tuệ của sư huynh thực sự không giống người thường. Đại đạo gian nan, sư huynh cầu đạo mặc dù chậm, nhưng khoảng cách mấy năm thời gian thì chỉ trong nháy mắt là bồi đắp đủ. Sau này sư huynh nếu như có phiền toái gì, chỉ cần tới tìm ta. Người khác sợ Thái Tuyền cung, nhưng Huyền Minh cung chúng ta không sợ."

Kỷ Nhược Trần cười cười bồi:

"Đa tạ Huyền Chân sư huynh, chỉ cần ta không tranh chấp với bọn họ, để cho họ gây sự vài lần là sẽ cảm thấy không còn ý nghĩa nữa. Lúc đó họ sẽ không làm phiền ta nữa."

Lý Huyền Chân ha ha cười nói:

"Hóa ra Nhược Trần sư huynh lòng dạ rộng rãi như vậy, ta đã nghĩ xấu cho sư huynh rồi. Huynh không trách ta đây chứ!?"

Kỷ Nhược Trần trong lòng khẽ động, biết rõ nhưng vẫn cố hỏi: "Nghĩ xấu cho ta?"

Lý Huyền Chân mỉm cười nói: "Minh Vân mặc dù có chút không hiểu chuyện thế tục, thế nhưng tiên kiếm đạo thuật chính xác là vô cùng lợi hại. Năm nay ta bại bởi hắn, vốn định năm sau sẽ thắng, thế nhưng đệ tử lao dịch không thể tham gia tuế khảo."

Dứt lời, Lý Huyền Chân hướng Kỷ Nhược Trần thi lễ, nói vài câu từ biệt, bảo là ngày sau hắn còn muốn giới thiệu Thượng Thu Thủy cho, sau đó thì phiêu nhiên rời đi.

Kỷ Nhược Trần nhìn theo bóng lưng của Lý Huyền Chân, trong nội tâm đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo. Hắn bỗng nhiên nghĩ tới phải chăng mình đã khinh thường đệ tử trong tông?

Xem ra ngoại trừ Minh Tâm, Minh Vân, trong Đạo Đức tông vẫn ẩn chứa không

biết bao nhiều đệ tử có đại trí đại tuệ. Mình chỉ là ếch ngồi đáy giếng, thảo nào thấy bầu trời thực nhỏ.

Nhưng khi cẩn thận ngẫm lại lúc chào từ biệt, Kỷ Nhược Trần đột nhiên phát giác lúc nhắc tới Thượng Thu Thuỷ, thì trong mắt Lý Huyên Chân hiện lên quang mang mơ hồ. Dụng tâm của hắn thực sự quá kín đáo.

***

Chớp mắt đã ba tháng, đông qua xuân tới.

Ngày hôm đó khi trời còn chưa sáng, Kỷ Nhược Trần đã ngồi trên một tảng đá lớn ở hậu sơn của Mạc Kiền Phong, im lặng ngồi nhìn biển mây mênh mông.

Tảng đá này giống như một con hùng ưng xòe cánh, nửa người trước đều lộ ra trước vực thẳm, có ý như muốn cất cánh bay lên. Vị trí của Kỷ Nhược Trần ngồi chính là cái miệng khổng lồ của con hùng ưng, nơi này cũng chỉ đủ cho một hai người ngồi mà thôi.

Thời tiết vẫn còn mang theo hơi đông giá lạnh, biển mây mênh mông vờn quanh đỉnh núi, trái phải chừng hơn nửa giờ.

Nó khác hẳn với biển mây khi trời còn đông, lúc này nó đã nhẹ nhàng hơn nhiều, liên tiếp dâng lên hạ xuống, động tác thật sự là nhẹ nhàng. Chỉ qua một thời gian, biển mây vạn dặm này đã sáng lên ánh vàng, làm rung động cả biển mây.

Hai tháng trước, trong lúc vô tình thì Kỷ Nhược Trần đã phát hiện ra khối bảo địa này. Từ đó về sau, mỗi khi qua Thái Thượng Đạo Đức cung, nghe các vị chân nhân giảng bài, hắn thường cố ý ngồi ở đây nửa canh giờ, muốn yên tĩnh ngắm mặt trời mọc trong quần sơn.

Ở thời khắc này, Kỷ Nhược Trần không hấp thu tinh hoa nhật nguyệt, không hút linh khí. Hắn chỉ ngồi, chắng muốn gì, chỉ muốn ngồi như vậy thôi. Có lẽ điều hắn duy nhất muốn lúc này là có một thời gian yên tĩnh.

Biết ngồi như thế này là một hành động xa xỉ, nhưng hắn cảm thấy mệt mỏi. Trong tim hắn cất giấu quá nhiều bí mật, hai chữ Trích tiên giống như hai tòa núi lớn lúc nào cũng đè lên lưng. Cho dù làm chuyện gì, Kỷ Nhược Trần cũng phải cõng thêm chúng nó, không bỏ xuống được. Trong một khắc đồng hồ ngắn ngủi này, chính là lúc hắn có thể buông bỏ được gánh nặng.

Khi còn ở Long Môn khách sạn, Kỷ Nhược Trần luôn luôn dậy sớm và nghỉ muộn. Khi kết thúc một ngày, hắn có một ước muốn lớn nhất đó là có 50 lượng bạc từ trên trời rơi xuống, để có thể mua một tiểu đồng, mở một gian hắc điếm, làm chưởng quỹ, rồi uy phong một hồi.

Bây giờ đã gia nhập Đạo Đức tông, trong phòng hắn chất đầy pháp bảo giá trị ngàn vàng, nhưng thời gian thanh tĩnh, vui sướng lại biến thành một chuyện khó có thể cầu được.

Chỉ là thời gian thanh tĩnh này cũng chỉ duy trì được hơn hai tháng mà thôi.

Từ những đám mây bên cạnh Kỷ Nhược Trần, đã nhàn nhạt hiện lên một tầng hơi nước, tiếng bước chân ôn nhu và chậm rãi vang lên, cứ như sợ làm đau bất cứ thứ gì.

Hàm Yên không nói một lời, dịu dàng ngồi xuống bên cạnh Kỷ Nhược Trần, nhìn về phía biển mây xa xa. Con ưng tuy rằng khổng lồ, nhưng mà cái miệng ưng này cũng chỉ đủ cho hai người ngồi mà thôi. Khi Hàm Yên ngồi xuống bên cạnh, ống tay áo của nàng vô tình quét qua người hắn.

Trái tim của Kỷ Nhược Trần lại đập thình thịch, hô hấp cũng có chút khó khăn. Nhưng hiện giờ hắn đã không còn giống như lần đầu gặp nàng, lúc đó hắn chẳng kiềm chế nổi mình, còn lúc này lại vô cùng tỉnh táo. Cũng bởi vì thần trí thanh tỉnh, cho nên đối với mỗi hành động của Hàm Yên, hắn đều cảm nhận được rõ ràng.

Khoảng cách của hai người lúc này gần như thế, làm cho thân hình của hắn bị bao phủ bởi một tầng hơi nước nhàn nhạt của Hàm Yên. Hắn với nàng sóng vai mà ngồi, nhưng một bên là vâng chỉ lệnh của Ngọc Huyền chân nhân, còn một bên là không ngờ tới, cho nên giữa hai người vẫn có khoảng cách.

Nếu bình thường mà ngồi như vậy, thì hai người chắc chắn đã vượt qua tình đồng môn từ lâu rồi. Kỷ Nhược Trần lúc này vô cùng hồ đồ, trong lòng chỉ muốn nói: "Nàng... Nàng sao lại ngồi gần như vậy... ?"

Ánh bình minh của mặt trời mới lóe lên, Hàm Yên bỗng nhiên nói: "Nhược Trần sư huynh, huynh đang chiếm chỗ của muội đấy!"


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-521)