← Ch.064 | Ch.066 → |
Tuế khảo lại qua, có nhà vui, có nhà buồn, năm nay cũng không ngoại lệ.
Cảnh Tiêu Chân Nhân vừa vui vừa giận. Giận là vì năm nay suýt chút nữa bại trong tay đối thủ là Huyền Minh cung, thiếu chút nữa thì mất vị trí thứ hai.
Mừng là vì Trương Ân Ân, cho dù là kiếm kỹ đạo pháp, hay tu vi chân nguyên của nàng đều tiến nhanh, sau khi xếp hạng thì tăng hơn 36 bậc. Điều này làm cho Cảnh Tiêu chân nhân rạng rỡ, đắc ý một hồi.
Nhưng mà Trương Ân Ân lại chẳng có chút vui mừng nào, mặt mày nghiêm nghị. Tuế khảo vừa kết thúc đã nhốt mình ở trong phòng, ai cũng không gặp.
Cảnh Tiêu Chân Nhân phái nha hoàn đệ tử đi dò hỏi toàn bị nàng đánh bay ra ngoài.
Phu phụ Cảnh Tiêu chân nhân vô cùng kinh ngạc, tự mình tới an ủi nữ nhi. Nói là việc bại bời Kỷ Nhược Trần là chuyện bình thường, mặc dù thua có chút oan uổng, nhưng mà vị trí thứ hai hay thứ ba cũng giống nhau.
Huống chi, các vị chân nhân đều hiểu. Trong cảnh giới này, Trương Ân Ân chỉ kém có Kỷ Nhược Trần mà thôi.
Phu phụ Cảnh Tiêu chân nhân an ủi lại có tác dụng ngược lại. Trương Ân Ân vừa nghe tới tên Kỷ Nhược Trần thì lại vô cùng khác thường.
Hiện giờ tuổi của Trương Ân Ân cũng lớn hơn trước, tu vi tăng tiến không ít, nên không còn chuyện... không hài lòng thì đập đồ như trước kia. Nàng ngồi im không nói, ngay cả cơm tối cũng không muốn ăn.
Vợ chồng Cảnh Tiêu chân nhân vô cùng bất đắc dĩ, nhưng do vô cùng hiểu tính khí con gái mình, biết là an ủi không xong, chỉ có cách để cho nàng một thời gian phát tiết hết toàn bộ sự tức giận. Do vậy, họ phân phó nha hoàn hầu hạ tiểu thư rồi rời đi.
Mỗi khi tới thời gian cuối năm cũ đầu năm mới, các vị chân nhân đều vô cùng bận rộn, trong các mạch ai nấy cùng tấp nập đón khách rồi tiễn đưa.
Việc thăm hỏi cuối năm vô cùng phiền phức, các môn phái toàn chọn lúc này tới thăm cho nên công việc cứ ùn ùn kéo tới. Cũng may là môn hạ của Đạo Đức tông rất nhiều, đệ tử lại đông đảo cho nên việc tiếp khách, tặng lễ cũng không có gì đáng ngại.
Bát mạch chân nhân thân phận cực kỳ tôn quý, tiếp toàn là chưởng mòn các phái, tiếp nhận đủ mọi lễ nghi phiền phức, nhưng mà làm nhiều thành quen, chẳng ai phiền hà gì cả.
Ngày 20 tháng giêng, vợ chồng Cảnh Tiêu chân nhân định tới Vân Trung cư đáp lễ. Cố ý tới hỏi xem Trương Ân Ân có muốn đi cùng hay không.
Không ngoài dự liệu của họ, Ân Ân lúc này tức giận còn chưa hết, lập tức cự tuyệt.
Cảnh Tiêu chân nhân cũng không miễn cường, cầm tay Hoàng Tinh Lam mang theo tám gã đệ tử, trước có người dẫn đường, sau có người đoạn hậu, trái có người đeo kiếm, phải có người cầm hương, thanh thế vô cùng, chậm rãi tiến tới Vân Trung cư.
Vân Trung Cư nằm ở Tây Nam của vùng đất Thục, xây trên đỉnh Tuyết Sơn. Nhìn xuống đại giang sóng lớn, nơi này vô cùng cao, vực lại sâu vạn trượng, sông ngòi ngang dọc, chim chóc khó bay qua, hoang vu không có người ờ.
Hai tông cách nhau vô cùng xa, đường xá lại nhiều khó khăn. Tuy Cảnh Tiêu Chân Nhân đạo hạnh sâu xa, lại có nhiều pháp khí hỗ trợ ngự phong phi hành nhưng muốn tới cũng phải mất chừng nửa tháng. Trong khi đó, hắn lại không muốn mất uy phong, phô trương thanh thế đi thành phái đoàn cho nên chậm lại càng chậm.
Cảnh Tiêu Chân Nhân chân trước vừa mới bước ra khói núi, Trương Ân Ân chân sau cũng ra khỏi phòng.
Đầu tiên nàng chạy tới chỗ ở của Cảnh Tiêu chân nhân, đánh bay toàn bộ nha hoàn ra khỏi viện, sau đó bắt đầu lục tung mọi thứ, cẩn thận tìm kiếm.
Đạo Đức tông xưa nay thái bình, chỉ duy nhất khi Kỷ Nhược Trần lên núi mới có án trộm cắp. Mà sự thực thì làm gì có đạo chích nào lớn gan mò tới chỗ Cảnh Tiêu chân nhân?
Chỗ ở của Cảnh Tiêu chân nhân đương nhiên là có cơ quan nhưng mà cơ quan cũng chỉ phòng ngừa người ngoài, làm gì có chuyện phòng cả con gái của mình.
Trương Ân Ân không mất bao nhiêu công sức đã tìm thấy thứ mình muốn. Nàng lập tức cất kỹ trong người, thu thập qua loa một chút, gọi nha hoàn vào trong, ra lệnh cho các nàng phục hồi nguyên dạng, nếu như có một tý sai lệch nào, sẽ đánh gãy hai chân rồi nghênh ngang bỏ đi.
Màn đêm mới buông xuống, thuyền nguyệt lại lên. Sau khi Trương Ân Ân ăn no, lại uống mấy giọt Trữ Tâm Định Thần Đan, nhưng mà trái tim của nàng vẫn đập liên tục, dường như có điều gì đó bất an.
Nàng lại lấy ra một vò rượu mạnh, một hơi uống nửa bình, trong nháy mắt đỏ bừng cả mặt, lửa nóng quanh thân. Tâm tình vốn khẩn trương cùng bình tĩnh lại không ít.
Nàng thấy sắc trời đã tối, rốt cục cắn răng một cái, tung người bay ra khỏi viện.
"Ân Ân!"
Phía sau đột nhiên vang lên một tiếng gọi. Thanh âm mặc dù không lớn nhưng tâm tình Trương Ân Ân đang kích động, nên hoảng sợ vô cùng.
Nàng quay đầu lại nhìn thì thấy dưới một gốc cây cổ thụ ngoài cửa viện có Minh Vân đang đứng. Hai người mặc dù đều là môn hạ của Thái Tuyền cung nhưng mà bình thường ai nấy đều bận rộn, chẳng gặp nhau được mấy lần.
Lúc này Minh Vân bí mật đứng đó nhưng mà nhuệ khí sắc bén từ trong cơ thể tuôn ra, thân hình giống như một thanh lợi kiếm đã tuốt khói vỏ, kiếm khí làm tán cây rung động không ngừng.
Trương Ân Ân nhìn thấy, biết là Minh Vân đạo hạnh lại tăng tiến. Chân nguyên lúc này đã tràn cả ra ngoài, dị tượng bậc này, chính là dấu hiệu sắp sửa đột phá Tam Thanh Chân Quyết.
Đáng tiếc này lúc này nàng chẳng có hứng thú gì với việc Minh Vân tăng tiến chân nguyên, thở dài một hơi, bình phục tâm tình một chút, không kiên nhẫn nói: "Minh Vân sư huynh, tại sao huynh lại ở chỗ này, làm muội giật cả mình!"
Minh Vân cau mày nói: "Ân Ân. Cảnh Tiêu sư tổ không có ở nhà, sao muội lại uống trộm nhiều rượu như vậy? Muội nhìn muội đi, hơi rượu như vậy, chẳng lẽ không sợ sư tổ về trách phạt hay sao?"
"Chúng ta là người tu đạo, uống một chút rượu cũng không say, chẳng mất lý trí, vậy thì có cái gì phải sợ?"
Trương Ân Ân không cho là đúng, bĩu môi nói.
Thấy ánh mắt của Minh Vân có chút không đồng tình, nàng định nói lời cáo từ, nhưng đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, nhãn châu xoay chuyển, nói:
"Được rồi, Minh Vân sư huynh, phụ thân trước khi đi có giao cho muội một việc, muội sợ rằng một mình không làm nổi, huynh đi cùng muội chứ!"
Minh Vân ngẩn ra, thầm nghĩ chuyện mà sư tổ giao cho Trương Ân Ân chắc chắn không phải đại sự gì, mình có đi theo cũng không sao? Hơn nữa tuế khảo vừa mới qua, trên Thái Tuyền Phong cũng chẳng xảy ra chuyện gì đâu!
Đêm nay hắn tới đây chính là muốn nói ra suy nghĩ của mình. Lúc này thấy vậy thì do dự một chút, mới nói:
"Ân Ân, kỳ thực ta..."
Trong lòng Ân Ân đang có chuyện khác, lông mày nhíu lại nói:
"Có chuyện gì trở về rồi hãy nói. Huynh trước tiên đi theo muội đã!"
Nàng bay về phía đông của Thái Tuyền cung, chẳng cần quan tâm xem Minh Vân định nói cái gì.
Sau một lát, Trương Ân Ân đã chạy tới một thiên điện hẻo lánh nằm tận cùng ở phía đông của Thái Tuyền phong. Minh Vân lập tức kinh hãi, bước lên phía trước gọi Trương Ân Ân, nói:
"Trấn Tâm Điện là cấm địa của tông ta, chúng ta không thể tiến thêm được!"
Trương Ân Ân không để ý tới Minh Vân, trực tiếp hướng Trấn Tâm Điện phóng đi. Khi tới trước tế điện, bỗng nhiên trong không trung có hai đạo lôi quang hiện lên, sau đó hai thanh cổ trống xuất hiện trước mặt, chắn ngang lối đi của nàng.
Cho đến lúc này, thân ảnh của hai người mặc khải giáp màu đen mới hiện lên, một giáp sĩ trong đó nói:
"Ân Ân tiểu thư, nơi đây là cấm địa của tông ta, không có lệnh của chân nhân thì không ai được phép đi vào. Mời Ân Ân tiểu thư trở về đi!"
Trương Ân Ân hừ một tiếng, lấy một khối ngọc bài rag, nhìn hai giáp sĩ rồi lạnh lùng nói:
"Đây là lệnh phù của phụ thân ta. Thấy phù như thấy người tới, trước khi đi cha ta có dặn dò ta vào trong Trấn Tâm Điện làm việc. Bây giờ ta có thể tiến vào chưa?"
← Ch. 064 | Ch. 066 → |