← Ch.100 | Ch.102 → |
Lúc này Kỷ Nhược Trần đang nhìn đỉnh địa lao đen như mực, nhưng trong mắt gã thấy được chỉ là thân ảnh một người đang đứng ở thế gian. Một câu nói kia "Chỉ khi nào ta đứng ở trước mặt huynh thì mới có thể làm ra vẻ hiền lành, nhã nhặn thế thôi.", lời nói như còn văng vẳng bên tai.
Thanh Y hình như cũng cảm giác được, không tự chủ được co người lại, dường như trên người cũng đã được ấm hơn nhưng trong lòng vẫn còn lạnh.
La Nhiên môn được xây dựng ở dãy núi phía tây, ngạo nghễ cao vót. Trên mặt đất mênh mông trống trải hiên ngang đứng sừng sững một tòa cung điện xanh vàng rực rỡ, các điện được y theo phương vị của ngũ hành bát quái, xuôi theo tuyển giữa nam bắc và mở rộng ra hai bên, cao lầu mọc xen giữa những cây rừng tràng điệp xanh mướt, mái cong chọc trời, cực kỳ nguy nga lộng lẫy.
Những tòa điện đài lầu các đều lấy kim thạch làm gạch, bạch ngọc khắc thành lan can, lưu ly làm ngói, sơn son vẽ đỉnh, ngọc bích làm bình, không chỗ nào không phải là sắc màu rực rỡ, lóa mắt, hiển lộ ra khí khái của một phái phú quý.
Nhưng hệ thống cung điện của La Nhiên môn tuy phú quý, đại đa số các lâu đài đều bó cụm lại, làm thiếu đi ba phần cổ kính. Lại nhìn chung toàn bộ cung điện cũng hiển lộ vẻ lộn xộn, mặc dù cũng dựa theo thiên thời địa khí mà bố cục nhưng còn xa mới sánh được vẻ đẹp như được thiên địa tạo hóa của Thái Thượng Đạo Đức cung, cho dù có đại thần thông ngạnh cải thiên thời hay cường chuyển địa khí thì ngay cả cửu mạch cung quần so với cung quần của La Nhiên môn cũng phải ưu việt hơn nhiều lần.
Nếu như nói Thái Thượng Đạo Đức cung chính là phú hào nghìn năm, La Nhiên cung chỉ là một nhà giàu mới nổi ở đương thời mà thôi.
La Nhiên môn vốn chỉ là một môn phái tu đạo nhỏ tầm thường và không có chí tiến thủ, trăm năm trước trong môn phái ngẫu nhiên thu được một đôi đệ tử kiệt xuất, đã đem đạo pháp của bản môn phát dương quang đại, lại vừa khai phá những điều tiền nhân chưa làm được, vì vậy tu vi của đệ tử trong môn phái đều tiến nhanh. Sau đó La Nhiên môn lại học theo phương pháp quảng khai sơn môn của Đạo Đức tông, thu nhận đệ tử chỉ nhìn thiên tư, không hỏi nhân phẩm xuất thân. Từ đó thanh thế ngày thịnh, xưng bá cả khu vực năm trăm dặm.
La Nhiên môn vốn xưa nay hành sự chẳng quản chính tà, năm gần đây quật khởi rất nhanh nên hành sự khó tránh khỏi có phần ngang ngược, không hề giảng đạo lý, toàn ỷ thế hiếp người.
Đôi đệ tử kiệt xuất ngày trước ngày nay đã sớm thành đại khí(người tài), một người là Đại La chân quân, hiện nay thân là chưởng môn, một người khác là Đại Nhiên chân quân, là người giám tông, có quyền tiết chế đối với cả chưởng môn.
Đại Nhiên chân quân chiều cao tám thước, vóc người to mập, lông mày rậm tai to. Lúc này y đang ngồi dựa trên chiếc ghế nằm ở trên một bức tượng hình mây được khắc bằng đá, để mặc cho ánh mặt trời xuyên thấu qua ngọc lưu ly rọi vào người mình, hai mắt khép hờ, hít sâu thở chậm, giữa miệng mũi không ngừng có hơi mây lượn lờ ra vào. Phía trái thạch đài là một gốc cây san hô màu đỏ rực, bên phải là một giàn trồng hoa do ngọc bích trong suốt điêu khắc thành, trong giàn trồng một cây Thần cơ cao tới ba thước, trên cây mọc một loại cỏ linh chi màu tím to như mặt quạt.
Một lúc lâu, Đại Nhiên chân quân mới khẽ mỡ đôi mắt vừa hẹp vừa dài, nhỏ giọng the thé hỏi:
- Ta thấy ngươi vừa mừng lại lo lắng, rốt cuộc là chuyện gì vậy?
Đang quỳ trước thạch đài hình mây chính là gã thanh niên đã đem người vây đánh Kỷ Nhược Trần và Thanh Y, gã nghe vậy vội nói:
- Đệ tử ngày đêm chỉ nghĩ đến đại sự của sư phụ, hôm nay thấy một tên thiếu niên xảo trá mang theo một tiểu yêu xinh đẹp đồng hành, vì vậy đã tự chủ trương tiến lên vặn hỏi, cũng đã bắt bọn họ trở về núi chờ sư phụ xử lý. Lần này gặp may thu được vài món bảo vật, theo đệ tử xem thì nó sẽ giúp sư phụ giải quyết dứt khoát đại sự ba ngày sau.
Hiển nhiên Đại Nhiên chân quân có phần không đồng ý, nói:
- Vô Phương Tử, đến khi nào ngươi mới sửa được chứng bệnh huênh hoang khoác lác đó đây? Giải quyết dứt khoát? Việc của Đại La sư bá ngươi lại dễ dàng quyết định như thế sao? Là vật gì? Cứ trình lên trước để ta xem thế nào!
Vô Phương Tử vội nói tiếng vâng, sau đó đem ba chiếc hộp bảo mở ra. Gã cùng có phần dụng tâm tư, hộp bảo chính là dùng tơ cá mập dệt thành, nó có công hiệu cắt đứt cả bảo khí, hiển nhiên là muốn cho Đại Nhiên chân quân một kinh hỉ.
Đại Nhiên chân quân vốn đang an tọa như núi, nhưng khi hộp bảo vừa mở thì bảo khí đã mơ hồ lộ ra ngoài, khác hẳn so với các pháp bảo tầm thường khác. Đôi mắt híp của y lúc này mở thật to, lập tức ngồi bật dậy, luôn miệng kêu lên:
- Quái lạ, quái lạ! Trận bảo khí này thật đúng là quái lạ! Là vật gì vậy, mau mau trình lên!
Còn chưa chờ Vô Phương Tử đem bảo vật trình lên, Đại Nhiên chân quân đã chờ không kịp, như một đám mây từ thạch đài bay xuống, dùng mông đẩy Vô Phương Tử qua một bên, đoạt lấy ba hộp bảo để xem xét.
Keng một tiếng, tiên kiếm Xích Oanh đã xuất vỏ ba tấc, quang hoa đỏ tươi mênh mông nhất thời chiếu lên khuôn mặt của Đại Nhiên chân quân đỏ rực. Y ngừng hô hấp, mãi đến thời gian một chung trà nóng trôi qua mới nặng nề thở ra một hơi, nói:
- Hảo, hảo kiếm! Không thể kém hơn so với thanh Phi Tinh trong tay sư bá ngươi được! Có kiếm này trong tay thì ta còn sợ gì nữa?
Đại Nhiên chân quân rút kiếm ra khỏi vỏ, tỉ mỉ quan sát thân kiếm trong suốt của Xích Oanh, lại duỗi hai ngón tay trái muốn thử lưỡi kiếm một chút. Vô Phương Tử thấy vậy vội vàng kêu lên:
- Sư phụ cẩn thận! Trên lưỡi kiếm có bôi Trụy Phàm Trần!
Tay Đại Nhiên chân quân khẽ run lên, tức khắc phải cẩn thận hơn. Y xem thêm một lúc lâu mới tra Xích Oanh vào vỏ, chuyển sang cầm cây trường tiên(roi) dài hai trượng của Thanh Y lên.
Lần này, toàn thân to béo Đại Nhiên chân quân cũng run lên, khuôn mặt hầu như dán chặt tới cây trường tiên, một tấc một tấc, tỉ mỉ từ ngọn tiên cho đến cán tiên, không buông tha một chi tiết một phân nào. Y nhắm mắt một lúc lâu, tay phải đột nhiên cầm lấy cán tiên, hơi vận lực, trường tiên chậm rãi bay lên, một quả rồi một quả lôi cầu màu xanh nổi lên từ thân tiên, phát ra âm thanh đồm độp, chậm rãi di động tại không trung. Khi viên thanh lôi thứ chín nổi lên, râu tóc của Đại Nhiên chân quân và Vô Phương Tử vì lôi uy dẫn dắt khiến cho không có gió mà vẫn tung bay lên.
Tay Đại Nhiên chân quân lại rung lên, chín viên thanh lôi đồng loạt tụ vào trong trường tiên, từng viên chìm vào bên trong.
- Hỗn Độn tiên! Không nghĩ tới, đúng là không nghĩ tới chính là Hỗn Độn tiên! Trên đời này thì ra thực sự có Hỗn Độn tiên? Có cây tiên này trong tay, đừng nói đại sự có thể thành, ngay cả bước lên thiên hạ danh môn thì cũng khó gì? Cũng khó gì!
Đại Nhiên chân quân thì thào nhảm nửa ngày mới mở một cái hộp gấm hình vuông cuối cùng, ở giữa hộp gấm đặt miếng Huyền Tâm bảo giới. Huyền Tâm giới chỉ ẩn tàng bảo quang, không phát ra hoa khí. Đại Nhiên chân quân xem cả nửa ngày cũng không có phát hiện điều gì. Đại Nhiên chân quân kiến thức rộng rãi, biết loại bảo vật thế này cần một pháp quyết đặc biệt mới có thể mở ra, vì vậy hỏi Vô Phương Tử cách vận dụng của chiếc giới chỉ này.
Vô Phương Tử nói rằng người thanh niên bị bắt kia, trong tay hắn thường thường sẽ tự nhiên hiện ra các đồ vật như phù chú, đan dược. Sau đó lục soát toàn thân trên dưới của hắn, ngoại trừ cái giới chỉ này cũng chỉ có một ít ngân lượng, trừ nhiêu đó ra cũng không có giấu thêm vật gì khác.
Đại Nhiên chân quân nghe được bốn chữ 'tự nhiên hiện ra', hai nhúm râu trên môi lập tức bị hất lên. Y nhảy lên trở về ngồi trên ghế ở thạch đài, nhắm mắt suy ngẫm.
Vô Phương Tử mới vừa kêu một tiếng sư phụ, Đại Nhiên chân quân đã giơ tay bảo gã im lặng, còn lớn tiếng quát:
- Đừng lên tiếng! Ta muốn suy nghĩ cặn kẽ một chút!
Lẩn này Đại Nhiên chân quân suy nghĩ tới thời gian cả một nén hương, mới nói:
- Vô Phương Tử, chúng ta đã bị chết mấy tên đệ tử?
Trong lòng Vô Phương Tử giật thót nhưng cũng chỉ có thể kiên trì đáp:
- Đã chết ba vị sư huynh, mặt khác Hác Hữu Phương sư huynh đã được đan dược của người thanh niên kia cho cứu sống lại, tuy nhiên đạo hạnh đã tổn hao nhiều.
Đại Nhiên chân quân khẽ gật đầu, sau đó nhắm mắt lại suy ngẫm. Vô Phương Tử chưa bao giờ thấy sư phụ sẽ có thái độ ngưng trọng như vậy, lập tức quỳ trên mặt đất không dám động đậy tí nào, trong lòng thấp thỏm bất an, không biết là họa hay phúc.
..............
Trong Thanh điện trên Thái Thượng Đạo Đức cung. tám mạch chân nhân lần thứ hai tề tụ lại, họ ngồi bao quanh một cái đài bằng ngọc, cái ghế ở giữa vẫn để trống, chính là để đợi Tử Vi chân nhân.
Tử Dương chân nhân ngồi ở vị trí hơi chếch về chính vị, lão khẽ vuốt râu, hai mắt như mở như khép, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Một tên đạo nhân chân đạp mây, cực kỳ nhanh lẹ bay vào điện, khom người thưa:
- Chư vị chân nhân, Thái Quảng đạo trưởng truyền đến cấp báo, 115 đệ tử của tông ta đã tụ tập đầy đủ phía dưới Ngạo Nhiên phong, đang chờ lệnh của chân nhân.
Tử Dương chân nhân chậm rãi mở to mắt, nhìn quanh một vòng, những nơi ánh mắt đảo qua, chư mạch chân nhân đều gật đầu. Sau đó Tử Dương chân nhân liền nói:
- Thông tri Thái Quảng, lập rức lên núi đòi người.
Đạo nhân nọ lên tiếng trả lời rồi lui về sau. Tử Dương chân nhân mới nói:
- Chư vị chân nhân. Nhược Trần lần này đã bị La Nhiên môn bắt giữ, làm lỡ đại kế của chúng ta không ít. Các vị chân nhân có đề nghị gì không?
Cảnh Tiêu chân nhân nói tiếp:
- Chuyến này Nhược Trần thu được tiểu yêu Thanh Y kia, xem ra địa vị không nhỏ, chắc là đến từ Thiên Hình sơn nhất mạch. Như vậy xem ra, nói không chừng có thể có trợ giúp không nhỏ đối với đại kế của tông ta, việc này có thể không cần thương nghị gì hết. La Nhiên môn hám lợi đen lòng, to gan lớn mật, dám bắt giữ đệ tử của Đạo Đức tông, lần này nếu như không trừng phạt nghiêm khắc, uy danh của tông ta để ở đâu? Tuy nhiên đạo hạnh của Đại La chân quân và Đại Nhiên chân quân cũng không cạn, môn hạ đệ tử cũng có rất nhiều người có năng lực, vả lại lần này ầm ĩ lên như vậy, vùng lân cận La Nhiên môn tất nhiên sẽ tụ tập rất nhiều hạng người bụng dạ khó lường. Bất kể Nhược Trần hay Thanh Y, đều không thể để bị tổn thương được, vì kế vạn toàn lân này, chỉ bằng vào một mình Thái Quảng chắc không đủ để dẹp yên tình hình, cần phải phái một người khác để chủ trì đại cục mới được.
Tử Dương chân nhân nghe vậy nói ngay:
- Cảnh Tiêu chân nhân nói rất đúng! Nếu là như vậy, không biết Cảnh Tiêu chân nhân có nguyện ý đến La Nhiên môn một chuyến hay không?
Cảnh Tiêu chân nhân chắp tay nói:
- Đang có ý này!
← Ch. 100 | Ch. 102 → |