← Ch.103 | Ch.105 → |
Gã hơi duỗi người cho thư giãn gân cốt, sau đó nhìn Thanh Y nói:
- Đi thôi!
Đạo hạnh của Thanh Y thực sự cũng không quá thấp, căn bản không cần phải cầm cố làm gì, vả lại đệ tử của La Nhiên môn cũng không có người nguyện ý trước mặt Kỷ Nhược Trần động thủ thi châm cho nàng, cho nên ngay lúc này nàng vẫn có thể hành động như thường, không bị nỗi khổ phải cầm cố. Kỷ Nhược Trần vừa nói đi ra ngoài, nàng liền chậm rãi đứng lên và nhẹ nhàng đi theo phía sau Kỷ Nhược Trần.
Nếu Kỷ Nhược Trần đã khôi phục đạo hạnh, vậy những xích sắt hay cửa sắt đối với gã thì cũng không phải là trở ngại có thể ngăn trở được. Đầu tiên gã một chưởng phá tan toàn bộ cơ quan pháp trận trên lưới sắt rồi mới hủy sợi xích dài ba thước đang trói trên tay, sau đó bay lên một cước đạp ngã cả mặt lưới sắt!
Gã dẫn theo Thanh Y dọc theo hành lang u ám ẩm thấp tiến về phía trước. Vừa mới chuyển qua một khúc quẹo, phía trước đột nhiên có tiếng người huyên náo, bước chân hỗn loạn, năm tên đệ tử La Nhiên môn đang vội vàng chạy tới từ chỗ quẹo. Họ liếc thấy Kỷ Nhược Trần và Thanh Y không ngờ đã thoát khỏi giam thì nhất loạt đều ngây người tại chỗ.
Ngay tại thời khắc bọn họ ngẩn ra, Kỷ Nhược Trần bước lên, thân hình chợt như quỷ mị như con cá bơi qua khe hở chạy xuyên qua giữa năm tên đệ tử La Nhiên môn, sau đó vài tiếng 'bịch bịch bịch' nặng nề vang lên, năm tên đệ tử La Nhiên môn thân hình lắc lư rồi ngã xuống đất, hai mắt trắng dã, tất cả đều đã bị hôn mê!
Hai tay Kỷ Nhược Trần nắm chặt cây côn, bước dài về phía trước, duy trì tư thế này một hồi lâu không lay động. Sau một lát, gã mới thu hồi ánh mắt từ trên cây thiết côn trong tay, chuyển qua nhìn một loạt các đệ tử La Nhiên môn đã ngã xuống trong hành lang nhỏ hẹp, sau đó lại nhìn thiết côn trong tay. Cứ như vậy nhiều lần, gã vẫn chưa tin mình có thể đánh ngã rất nhiều đệ tử La Nhiên môn một cách dễ dàng như vậy.
- Công tử.
Từ phía sau truyền đến tiếng gọi của Thanh Y mới giúp Kỷ Nhược Trần hoàn hồn trở về. Kỷ Nhược Trần quay đầu lại, nhìn thấy Thanh Y đang nhẹ nhàng bước về phía gã rồi thi lễ:
- Đa tạ công tử.
Kỷ Nhược Trần có phần kinh ngạc nói:
- Việc này có gì mà phải cảm ơn?Cô không phải là đã cảm ơn ta rồi hay sao?
Thanh Ỵ lại nói:
- Vừa rồi công tử mới sử dụng hai loại tiên quyết có công hiệu đoạt thiên địa tạo hóa, cũng không phải là tầm thường, gặp người khác chắc hẳn là không đến thời khắc sống chết trước mắt thì sẽ không dễ dàng để lộ. Nhưng còn công tử cũng không gạt Thanh Y, lần này là Thanh Y cảm tạ công tử đã tín nhiệm.
Kỷ Nhược Trần sửng sốt, gã cũng chưa từng nghĩ qua tu vi của Thanh Y tuy thấp nhưng linh giác lại nhạy cảm đến như vậy, nàng có thể nhận ra được Giải Ly Tiên quyết tuyệt không tầm thường. Chẳng qua vừa rồi vung côn đánh ngã một đám đệ tử La Nhiên môn, đơn thuần cũng chỉ là xuất phát từ bản năng, chứ có phải là tiên quyết gì đâu?
Gã cười khổ một cái, nói:
- Việc này cũng có gì đáng để cảm ơn đâu.
- Thúc thúc nói qua, lễ phép là điều không thể quên....
Kỷ Nhược Trần khẽ thở dài, một bên lục soát trên người của đám đệ tử La Nhiên môn xem có phép bảo nào giá trị không, một bên nói:
- Thúc thúc cô mới đến rồi, cô nên theo hắn trở về đi? Nếu thời gian ở chung cùng chả có bao nhiêu, vậy cần chú ý nhiều lễ nghi như vậy làm gì?
Thanh Y vẫn rất giữ lễ nói:
- Vâng, công tử.
Kỷ Nhược Trần lại cười khổ một cái, cũng không buồn nói thêm, sau đó cầm thiết côn bước tới trước. Gã mới vừa bước tới hai bước, phía sau một trận gió thổi tới, Thanh Y lại nhào vừa người tới ôm chặt lấy Kỷ Nhược Trần!
Kỷ Nhược Trần lập tức cứng đờ!
Phía sau ngoại trừ truyền đến hơi thở của nàng như lan, xúc cảm mềm mại, còn có một cảm giác ấm nóng ẩm ướt từ từ khuếch tán.
Hai tay Thanh Y siết chặt lấy Kỷ Nhược Trần, còn vận tất cả sức lục bình sinh. Nàng dường như thấy ôm vậy còn chưa đủ, đột nhiên toàn thân run lên, nhịn không được khóc thành tiếng. Nhưng nàng mới vừa khóc một tiếng, lập tức lại cắn chặt môi, cố gắng nuốt tiếng khóc xuống bụng, thỉnh thoảng thực sự áp chế không được mới nức nở mấy tiếng, song hai vai nàng càng lúc càng run mạnh, bất kể như thế nào cũng kiềm chế không được.
Kỷ Nhược Trần giơ tay lên lại buông xuống, nhiều lần do dự, cuối cùng nhẹ nhàng nắm lấy đôi tay của Thanh Y đang quyện lại với nhau, ôn nhu nói:
- Cô cứ yên tâm đi, sau này sẽ có ngày gặp lại mà!
Thanh Y không đáp, chỉ lắc đầu, hai tay lại nắm chặt thêm.
Đột nhiên Thanh Y thu lại tiếng nức nở, buông hai tay ra. Nàng vừa mở rộng hai tay, Kỷ Nhược Trần như được giải thoát, trong nháy mắt đi tới chỗ rẽ hành lang, một côn vô thanh vô tức đập xuống, một tên đệ tử La Nhiên môn đang vùi đầu chạy gấp, đầu mới vừa hiện ra chỗ quẹo tức thì ăn ngay một gậy của Kỷ Nhược Trần vào gáy. Mà tên đệ tử La Nhiên môn này chạy đến cũng thật đúng lúc, giống như là duỗi đầu cho Kỷ Nhược Trần đập vậy, chính là cho dù luyện cũng luyện không được sự khéo léo như vậy.
Tên đệ tử kia trúng một gậy lập tức thét lên một tiếng đau đớn, trong chớp mắt đã uể oải ngã xuống đất. Kỷ Nhược Trần kéo hắn qua chỗ rẽ, lúc này mới chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn ThanhY.
Thanh Y sớm đã qua loa lau đi nước mắt, lại dùng ống tay áo xoa mạnh đôi môi, sau đó mới nhìn Kỷ Nhược Trần, nở nụ cười.
Đôi mắt nàng hơi sưng đỏ, đã phiến lệ quang, vài sợi tóc đen dài tán loạn buông xuống, càng tăng thêm sự thê lương mà xinh đẹp. Máu trên đôi môi mặc dù đã lau đi, nhưng vẫn còn mấy dấu răng đỏ tươi thì làm sao lau cho hết được?
Kỷ Nhược Trần khẽ than một tiếng rồi vươn tay trái về phía nàng. Thanh Y rất tự nhiên mà tiến lên kéo lấy tay gã. Đột nhiên Kỷ Nhược Trần dùng sức kéo mạnh về phía mình. Thanh Y thét một tiếng kinh hãi, đã bị gã ôm chặt vào trong lòng!
Thanh Y ngây người, giang hai cánh tay ôm chặt lấy Kỷ Nhược Trần.
- Tại sao?
Kỷ Nhược Trần thấp giọng hỏi.
- Công tử, người và yêu dù sao cũng khác biệt đường đi. Thúc thúc lo lắng an nguy của ta, sau này.. nhất định sẽ không cho ta đến nhân gian chơi nữa. Trước đây Thanh Y nói có thể che giấu yêu khí, kỳ thực là lừa gạt công tử thôi.
Hai cánh tay Kỷ Nhược Trần lại ôm chặt thêm, thấp giọng nói:
- Cô bé ngốc, điều này sao ta lại không biết chứ? Quân tiếp viện của tông ta cũng vừa đến, chắc La Nhiên môn cũng không có lá gan lại làm khó chúng ta nữa đâu, cần gì phải gọi thúc thúc cô đến đây làm gì?
- Thanh Y... thật sự không muốn làm khó công tử.
Kỷ Nhược Trần thở dài một tiếng, sau đó cũng không nói gì thêm, chỉ dắt tay Thanh Y bước ra ngoài. Khi đi qua góc đường trước mặt, hành lang phân ra làm ba ngõ rẽ, xem ra La Nhiên môn đã nhiều năm kinh doanh, cùng đã gây dựng được một cơ nghiệp không nhỏ.
Kỷ Nhược Trần đến ngã rẽ, nghỉ chân một chút, lập tức phát giác trong hành lang phía bên trái mơ hồ truyền đến tiếng bước chân, vì vậy dắt Thanh Y nhảy vào hành lang bên phải.
Lúc này trong đại điện La Nhiên môn, bầu không khí cũng cực kỳ nặng nề.
Đại La chân quân cùng Đại Nhiên chân quân ngồi trên đầu phía đông đại điện, phía sau đứng hơn mười môn nhân đệ tử đắc lực nhất, nhìn qua cũng tương đối có thanh uy. Trong đó ba tên đệ tử, mỗi người bưng một hộp gấm, bên trong chứa tiên kiếm Xích Oánh, Hỗn Độn tiên cùng Huyền Tâm giới chỉ, có một tên đệ tử khác thì bưng một cái khay rìa màu đen đế màu hồng, trong mâm chính là thủ cấp của Vô Phương Tử.
Đại La chân quân mặt to, thân hình to béo, thể hình so với Đại Nhiên chân quân còn phải lớn hơn một vòng. Cùng với vẻ mặt tươi cười của Đại Nhiên chân quân, toàn bộ khí tiết không có gì khác biệt. Đại La chân quân vẻ mặt uy nghiêm, nhìn qua có vài phần uy nghiêm của chưởng môn.
Phía tây đại điện, Thái Quảng đạo trưởng ngồi ngay ngắn. Hắn nhìn qua cũng chỉ hơn năm mươi tuổi, hơi thở như hoa, khuôn mặt thanh khiết, tướng mạo khí độ cùng thân phận của hắn cực kỳ tương hợp, chỉ là ánh mắt của hắn thỉnh thoảng lại liếc mắt về phía cây Hỗn Độn tiên, hiển nhiên định lực còn kém một phần.
Cố Thanh vẫn một bộ đồ trắng như cũ, chắp tay đứng ở bên cửa sổ đại điện, nàng đang một mình thưởng thức cảnh đêm ở Ngạo Nhiên phong. Cùng khác với trước đây chính là lần này trong tay trái nàng đã có thêm một thanh kiếm cổ.
Vỏ cổ kiếm màu đồng thau, trên vỏ kiếm có vô số vật trang sức, trên đó cũng không có chữ khắc, lại càng không thấy khí tức lộ ra ngoài vỏ kiếm chút nào, căn bản không phân biệt được tên của thanh kiếm trong vỏ rốt cuộc là gì.
Đại La chân quân mặt lạnh lùng, hướng Thái Quảng đạo nhân nói:
- Đạo Đức tông mặc dù thế lực mạnh mẽ, nhưng cũng không thể không nói đạo lý như thế. La Nhiên môn ta đã bị chết ba đệ tử, lại dâng lên đầu của Vô Phương Tử, trả bảo vật, chỉ bởi vì giao người hơi chậm mà Đạo Đức tông cũng muốn mượn việc này để sinh sự hay sao?
Thái Quảng đạo trưởng hừ một tiếng, trầm mặc không nói. Hắn phỏng đoán ý tứ của chư chân nhân bên trong tông, hiển nhiên là không ngại đại chiến một trận, thậm chí đã có ý diệt luôn La Nhiên môn. Vả lại hai vị chân nhân Cảnh Tiêu, Thái Vi đang trên đường tới đây, lúc này thời gian cách lúc nhị vị chân nhân lên đường đã gần một canh giờ, bất cứ lúc nào cũng có thể đến nơi, hiện giờ lại có Cố Thanh của Vân Trung cư xem như là đồng minh. Lấy sức lực đầy đủ của Thái Quảng đạo trưởng, hắn muốn tiến sát từng bước, nhất định phải tìm ra một cái cớ để mà dễ bề gây sự, đánh trước rồi mới nói sau.
Nhưng không nghĩ tới Đại La chân quân không chỉ đạo hạnh không thấp, xử sự cũng rất cẩn thận. Vừa bắt đầu, không chỉ dâng ra hết bảo vật, còn mang đến đầu của kẻ khơi mào sự cố là Vô Phương Tử, có thể nói đã cho Đạo Đức tông mặt mũi. Thái Quảng đạo nhân cho dù có ngang ngược vô lý, trong lúc nhất thời cũng khó mượn cớ gì được.
Duy nhất có một chuyện có thể chọt vào, chính là mấy nhóm đệ tử Đại La chân quân sai đi đến địa lao mang Kỷ Nhược Trần và Thanh Y ra đây nhưng đến giờ vẫn chua thấy có người nào hồi báo, càng đừng nói đến chuyện nhìn thấy bản thân Kỷ Nhược Trần.
Nhưng Đại La chân quân lại lần thứ tư phái ra ba tên đệ tử, điều này khiến cho Thái Quảng đạo trưởng không tiện phát tác, chỉ phải chờ đợi thêm một lát.
Đại La chân quân trước tiên dùng lời nói bắt chết Thái Quảng đạo trưởng, lại hướng Cố Thanh nói:
- Cố tiên tử tuổi trẻ mà đã có kiến thức và đạo hạnh như vậy, Đại La thực sự rất bội phục. Chẳng qua Kỷ Nhược Trần chính là đệ tử của Đạo Đức tông, không biết cùng Vân Trung cư có can hệ gì mà phải làm phiền Cố tiên tử tiên giá quang lâm, mở miệng đòi người thế?
Cố Thanh nghe vậy xoay người, nói:
- Ta cũng từ lâu đã nghe Đại La chân quân của La Nhiên môn xưa nay rất khéo ăn khéo nói. Nhưng lần này Cố Thanh tới cũng không phải cùng Đại La chân quân lý luận, ta tới cũng chỉ muốn đòi người mà thôi. Nếu như hôm nay La Nhiên môn không thể giao ra Nhược Trần còn nguyên vẹn, vậy thì từ nay về sau tức là cùng đối địch với Vân Trung Cư ta. Đại La chân quân suy nghĩ cho kỹ đi.
← Ch. 103 | Ch. 105 → |