Truyện ngôn tình hay

Truyện:Trần Duyên - Chương 213

Trần Duyên
Trọn bộ 521 chương
Chương 213: Mênh mông (4)
0.00
(0 votes)


Chương (1-521)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Trong luồng âm hỏa của mười con chim khổng lồ phun ra có một loại khí tức nhiếp nhân tâm thần khiến cho Kỷ Nhược Trần vô cùng cảnh giác, không dám để nó nhiễm lên người. Hắn đánh giá qua lực lượng của loài chim dị chủng này, nếu như lấy một đấu một thì cũng phải tiêu hao lực lượng của vài côn mới có thể giết được địch, lấy một địch hai ba thì sẽ rất trắc trở, còn nếu là năm con chỉ có nước chạy trước cho chắc. Thế nhưng tốc độ phi hành của những con chim khổng lồ này so với Kỷ Nhược Trần không kém chút nào, sau một phen truy đuổi, không biết cần phải chạy xa bao nhiêu mới có thể khiến cho chúng nó cách xa nhau đủ cự lỵ để dễ bề tiêu diệt từng con một.

Kỷ Nhược Trần thoáng suy nghĩ, lập tức chạy về hướng sông Nhược Thủy ở Phong Đô trong trí nhớ. Bất kể là lời nói của người đưa đò hay là từ những gì quan sát thấy, yêu ma bên ngoài địa phủ cùng sông Nhược Thủy cũng không đồng nhất trận tuyến, hầu như là gặp mặt thì đánh. Những con chim khổng lồ này khó đối phó như vậy nếu có thể dẫn tới bờ sông Nhược Thủy để chống lại quỷ tốt ở địa phủ, chẳng phải là rất tốt sao?

Chẳng qua là khắp nơi mênh mông, phương nào mới là Phong Đô?

Ngay khi Kỷ Nhược Trần đang nhức đầu về phương hướng, trong điện Diêm La ở Phong Đô cũng đang loạn cả lên. Bọn quỷ tốt to to nhỏ nhỏ chạy qua chạy lại, có bưng sách có giơ rèm, còn có kéo vò rượu chung chén, pháp khí các màu. Trong đại điện Diêm La sâu thẳm rộng lớn đều là một mảnh mây đen mù sương, các tiếng khóc gọi la hết rung trời, những tử hồn vác gông đeo xích xếp hàng dài tới ngoài vài dặm để chờ nhập điện xử lý. Nhưng mà đội ngũ tử hồn càng ngày càng dài, đầu phía trước lại không mảy may có dấu hiệu đi tới, những tử hồn chưa định tội trạng, đợi chịu xử lý này vừa vào Phong Đô lập tức sẽ bị tiếp nhận các loại hình phạt đau đớn, tại bốn phía Diêm La điện cũng như vậy. Lúc này đã có một số tử hồn đứng lâu đã chịu không nổi nữa, không để ý đến các quỷ tốt cùng hung cực ác quanh minh quở mắng dùng roi đánh, bắt đầu giãy dụa khóc la. Thời gian càng lúc càng trôi qua, đám tử hồn phía trước càng lúc càng chịu không nổi, nghe được tiếng khóc rung trời như vậy, cả đám quỷ tốt âm binh cũng lộ khiếp ý, vội vàng đi gọi viện binh.

Chỉ chốc lát công đại, ngưu đầu, cự quỷ, xạ tướng đều được điều tới, nhưng cũng đàn áp không được cục diện, cho đến khi những giáp mã tuần thành tại bên ngoài sông Nhược Thủy cũng bị điều tới, lúc này đám tử hồn mới an tĩnh lại.

Cánh cửa điện đầu tiên đóng chặt lại, Tháp Điện Diêm La đều đã tụ tập ở đây, ngồi xuống làm thành một vòng. Tần Quảng Vương ngồi ở vị trí chủ tọa, Thập vương nghị luận hồi lâu nhưng vẫn chưa có được một kết quả.

-Thế cục Quan hạ thế nào?

Tần Quảng Vương trầm giọng nói.

Ngũ Quảng Vương đầu đội phương quan nói:

- Đã thông tri cho toàn bộ người đưa đò đình chỉ chờ tử hồn qua sông.

- Vãng Sinh môn đã đóng, tạm thòi không có người đến được Nhân giới. Súc Sinh giới đầu thai, Chỉ là Vãng Sinh môn này không thể đóng lâu, chúng ta phải nhanh chóng nghĩ ra một biện pháp mới được.

Tống Đế Vương nói.

Tần Quảng Vương chậm rãi nói:

- Tiết vương gia, đã có không ít tử hồn mang theo ký ức kiếp trước chuyển thế đầu thai rồi phải không?

- Tổng cộng là 277 người, may mà chỉ có một người là bị phán xuống Súc Sinh giới.

Chuyển Luân Vương nói, bỗng ngừng lại rồi nói tiếp:

- Con súc sinh kia bẩm sinh thân thể yếu nhược, sau khi sinh vô pháp cùng đứa trẻ khác tranh sữa được, có lẽ buổi trưa hôm nay sẽ nhập luân hồi. Chỉ là đầu thai vào nhân gian giới cũng không có thể mặc cho bọn họ yên ổn suốt đời như vậy. Theo ta thấy, hoặc là cần tại sổ sinh tử thay đổi vài nét bút...

Tần Quảng Vương gật đầu, nói:

- Lục đạo chưa loạn là tốt rồi, chuyện sửa sổ sinh tử hãy để nói sau đi. Việc này nói lớn không lớn, nói nhò không nhỏ, các vị cho rằng phải làm sao đây?

Chư vương ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi đều không muốn nói tiếp. Như vậy chỉ chốc lát, ánh mắt của người còn lại toàn bộ tập trung đến trên người Bình Đẳng Vương, xem như việc này bắt đấu bởi hai người. Bình Đẳng Vương chỉ đành kiên trì nói:

- Tương vương gia, lẽ ra việc này nên sớm thượng tấu để nghe xử lý. Chỉ là... thứ nhất cũng không phải là chuyện quan trọng gì, bên trên trong thời gian ngắn phải chỉnh lý nghìn vạn công việc, chúng ta mặc dù không thể chia sẽ cũng không nên làm phiền mới phải. Thứ hai là Kỷ Nhược Trần hủy đi Mạnh Bà, đã trốn khỏi sông Nhược Thủy, sớm tại bên ngoài vùng quản lý của địa phủ. Tuy nói hắn nhất định trốn không qua được cửa tại quần ma phía nam, nhưng rốt cuộc cũng không tại trong tay chúng ta nhận được giải quyết, việc này khi nói lại... có phần không thỏa đáng.

Tần Quảng Vương nhìn Bình Đẳng Vương, sau một lát mới chậm rãi nói:

- Lục vương gia, ta nghe nói ngươi sửa sổ luân hồi của Kỷ Nhược Trần, việc này có hay không?

Bình Đẳng Vương ngập ngừng nói:

- Việc này... đúng vậy.

- Sổ luân hồi có phải là do bản vương đánh giá hay không?

Bình Đẳng Vương do dự mãi mới từ trong lòng lấy ra sổ luân hồi, hai tay dâng lên. Trên cuốn sổ luân hồi bao phủ một làn khói nhẹ tự bay về phía Tần Quảng Vương. Tần Quảng Vương lấy ra sổ luân hồi cẩn thận mở đến trang do Bình Đẳng Vương phê duyệt, sau đó chẳng nói đúng sai tiện tay thu vào trong ngực mình, nói:

- Có cần tấu lên trên mọi chuyện, việc này quan hệ trọng đại, tạm thời gác lại, sau đó mới bàn bạc.

Bình Đẳng Vương thấy sổ luân hồi bị Tần Quảng Vương thu đi, trong lòng hồi hộp, cũng không dám lên tiếng đòi về. Kỷ Nhược Trần chỉ là một thân phàm tục có thể thoát được sự đuổi bắt của đông đảo quỷ tốt âm binh, thật là việc khó tin, trong việc này tất có ảo diệu. Kẻ từ đó, cuốn sổ luân hồi mà lúc đầu hắn phê chưa qua đã có thể thành một cái nhược điểm. Tần Quàng Vương không ngờ không nói được lời nào đã thu mất, thực tại trong lòng Bình Đẳng Vương đang không yên. Chỉ là Kỷ Nhược Trần có thể chạy thoát, có thể nói là do hắn quá mức khinh thường mới gây nên. Nếu như lúc đó không phải là hắn rời đi trước, nghĩ rằng Kỷ Nhược Trần kia cũng thoát thân không được. Trải qua việc này nếu như tấu lên đúng sự thật, việc khác tạm thời không nói đến. Bình Đẳng Vương này khinh thường sơ suất, tội danh hành sự bất lực chính là có thật. Bình Đẳng Vương mặc dù không dám ngay tại chỗ giương giọng muốn đòi về sổ luân hồi, trong lòng cũng đã nghĩ ra vài cách trong đầu, xem ra sau này phải tìm Tần Quảng Vương bàn riêng về vấn đề này, quyển sổ chết người này thực sự là không nên rơi vào tay người khác.

Tần Quảng Vương nhìn quanh một vòng, nói:

- Mạnh Bà một khi chết, cầu Nại Hà cũng mất đi khả năng biến hóa, mỗi cái vốn có công hiệu thông đường. Trước cầu Nại Hà tử hồn tụ tập rất đông, Vãng Sinh môn cũng không có thể đóng quá lâu, nhiệm vụ khẩn cấp trước mắt tức là lựa chọn một Mạnh Bà mới. Các vị vương gia đã chọn được người vừa ý chưa, mọi người cứ mang ra để bàn bạc.

Trong địa phủ Phong Đô, năng lực đặc biệt của cầu Nại Hà là biến hóa vô số. Một khi trông thấy cầu Nại Hà, trước mặt mỗi một tử hồn đều sẽ xuất hiện một cây cầu duy nhất thuộc về tử hồn đó, đối diện cầu hoặc là Phong Đô, hoặc là Vãng Sinh môn, nguyên nhân tử hồn luân hồi quả báo mà mỗi cái có sự khác nhau. Bởi vậy dù cho có hàng tỉ tử hồn đồng thời vào thành đầu thai, cầu Nại Hà cũng vẫn chứa được. Thần năng của cầu Nại Hà cùng một nhịp thở với Mạnh Bà. Mạnh Bà vừa chết, cầu Nại Hà cũng sẽ mất đi thần hiệu, nó như là một cái trạm giữ vị trí hiểm yếu tại địa phủ Phong Đô. Chức vụ của Mạnh Bà bất tôn bất ti, nhưng phi thường nhàm chán, vốn đó là một chức vị các quỷ dịch đều có ý tránh né, lần này ngoài ý muốn nên giờ mới thấy được tầm quan trọng của Manh Bà.

Lời của Tần Quàng Vương vừa dứt, chư vương giống như sớm đã có chuẩn bị, cả đám bu vào bàn tán xôn xao, trong khoảnh khắc đã chọn ra được tám người. Ngoại trừ Tần Quảng Vương lặng lẽ không nói, còn lại mỗi vương đều có người hợp ý, ở trong miệng chư vương, mỗi người này đều là lão thành đắc lực, lõi đời lão luyện, có thể chịu được trọng trách.

Ngoài điện Diêm La, bọn tiểu quỷ kiển chân nhìn điện phủ âm u, không biết cánh cửa đại điện đầu tiên vừa to vừa nặng này đến khi nào mới được mở.

Vân Vũ Hoa sớm đã không biết hối hân qua bao nhiêu lần không nên rời khỏi sông Nhược Thủy quá xa.

Rời khỏi sông Nhược Thủy càng xa, mấy yêu ma nàng gặp càng cường hãn, vả lại những yêu ma này đều là mới nghe lần đầu, mà thấy cũng lần đầu. Nàng có thể một mình đối diện với hàng vạn hàng nghìn tử hồn cũng có thể tại trong đàn mấy trăm quỷ đói cầm cự không ngã. Nhưng sau khi nàng phá tan vòng vây của quỷ đói không lâu sau liền gặp ba ma vật thân côn trùng, mỗi con mọc sáu chân dài như cây trúc. Loại ma vật này cực kỳ linh động, chân dài mũi nhọn sắc như đao, miệng có thể phun ra nọc độc, cũng không phải là ma vật mà đám quỷ đói yếu đuối kia có thể sánh bằng.

Vân Vũ Hoa một phen khổ đấu, ỷ vào vận mệnh không tệ, mới trảm chết hai con ma vật, bức một con khác chạy trối chết. Nàng còn chưa kịp nghỉ xả hơi liền thấy trên đỉnh đầu một con dị điểu thân phụ nữ có sáu cái cánh. Con chim này hình như đã qua một hồi ác chiến, lông trên sáu cái cánh đều không trọn vẹn, trên ngực và bụng để trần đều là vết thương và vết tím bầm, bắp đùi bên trái còn có một vết rách lớn máu thịt lẫn lộn. Cho dù là đấu với một con dị điểu bị vết thương chồng chất như vậy, Vân Vũ Hoa vẫn còn xa mới là địch thủ của nó, mới giao thủ vài hồi suýt nữa đã bị lam quang trong miệng nó phun ra tập kích trúng. Chỉ nhìn đến mặt đất trúng lam quang thình lình mềm nhũn như bột mì mới nhão, rồi chậm rãi sụt xuống một cái hố sâu, nàng không khỏi mặt mày trắng bệch.

Vân Vũ Hoa không dám cùng con dị điểu chính diện giao phong nữa, dùng tới thuật du đấu, vừa chiến vừa đi. Trên mình con dị điểu kia vết thương quá nhiều, đánh một hồi lâu thể lực quả nhiên chống đỡ hết nồi, những cái cánh hành động dần dần bị đình trệ, không ngờ còn hai lần suýt nữa bị cự kiếm của Vân Vũ Hoa đâm trúng, con dị điểu kia kéo cao cự ly, không cam lòng hí dài vài tiếng, oán hận bay đi xa.

Crypto.com Exchange

Chương (1-521)