Truyện ngôn tình hay

Truyện:Trần Duyên - Chương 219

Trần Duyên
Trọn bộ 521 chương
Chương 219: Say rượu (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-521)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

"Vô dụng! Tầm thường! Ngu ngốc! Phế vật!"

Thanh Nhàn chân nhân dùng sức vung đôi tay ngắn ngủn, đi tới đi lui trong phòng, khuôn mặt xám xịt như một cục than đen sì vừa lấy từ trong lò ra. Sau khi liên tiếp nhả ra một loạt lời lẽ thô tục vô cùng không tương xứng với thân phận cao quý của hắn xong, Thanh Nhàn chân nhân vẫn không hết tức giận, chi tay về phía chiếc giường trong góc phòng, quát lên:

"Ngươi nhìn xem, thế này còn ra thể thống gì? Thể diện của Vân Trung Cư chúng ta cũng bị hắn đánh mất hết cả!"

Ở trên chiếc giường lớn có hoa văn hình rồng được điêu khắc từ Kê Sí mộc ngàn năm. Thiên Hải lão nhân nằm ngửa mặt lên trời, chân vẫn còn mang giày vớ, chiếc áo đầy nếp nhăn vén lên qua thắt lưng, lộ ra một mảng dãy lưng, quần lớn bám đầy bụi bặm, đang lớn tiếng ngáy, mùi rượu ngút trời. Nhìn khuôn mặt hắn đã từ hồng chuyển thành tím, ngay cả đầu trọc cũng đỏ bừng, rõ ràng là đã say đến mức bất tỉnh nhân sự, ngủ muốn bao nhiêu khó coi liền có bấy nhiêu khó coi.

Cố Thanh ngồi trên ghế ở một bên, lấy tay day trán, không thể làm gì khác là thở dài một tiếng. Nàng thực sự không biết giờ phút này Vân Trung Kim Sơn và Vân Trung Thiên Hải rốt cục là ai làm mất thể diện Vân Trung Cư càng nhiều hơn.

Nhưng là Thanh Nhàn chân nhân hiển nhiên cho rằng Cố Thanh thở dài chính là hành động ủng hộ mình, cho lên giọng nói càng lớn thêm:

"Muội nhìn cái thứ không ra gì này xem, uổng phí bao nhiêu năm tu đạo như vậy, uống không lại một tiểu cô nương cũng không sao, lại còn phải nhờ nàng ta lôi trở về! Vậy mà thường ngày hắn vẫn dám tự hào ngàn chén không say! May mắn là ngày mai mới là đại lễ đính hôn của muội, nếu là lúc đó bị Thanh Y tiểu yêu đánh gục. Vân Trung Cư chúng ta mới gọi là danh vang bốn biển, truyền khắp thiên hạ!"

Cố Thanh mĩm cưỡi khuyên nhủ:

"Sư huynh cần gì phải tức giận như vậy chứ? Thiên Hải sư huynh đấu rượu cùng Thanh Y nên không thể vận dụng chân nguyên, chẳng qua là lấy tửu lượng của bản thân ra trận, thua cũng rất bình thường. Đấu rượu bị thua đường đường chính chính như vậy, người ngoài cũng sẽ không chê cười."

Đôi mắt nhỏ của Thanh Nhàn chân nhân đột nhiên trừng lên, nói:

"Đường đường chính chính! Hừ, không bị chê cười? Tâm pháp của Vân Trung Cư chúng ta tinh vi ảo diệu, âm thầm làm chút tiểu xảo để vận dụng chân nguyên, ai có thể phát hiện được? Chỉ biết có liều mạng, thực sự là cái thứ không nên thân!"

Cố Thanh dở khóc dở cưỡi, nói:

"Cái này... Có phần không ổn."

Thanh Nhàn chân nhân sẵng giọng:

"Có cái gì không ổn! Danh dự của Vân Trung Cư chúng ta mới là chuyện lớn, còn của Thiên Hải hắn chỉ là chuyện nhỏ. Giữa hai thứ đó, hắn đương nhiên phải biết lấy đại cục làm trọng, đem danh tiếng của mình ném sang một bên. Không cần biết hắn dùng thủ đoạn gì, trước tiên làm cho Thanh Y kia uống ngã rồi nói tiếp! Hừ, Vô Tận Hải cũng làm việc không đàng hoàng, không chịu nghiên cứu phát triển đại đạo, lại đi dạy ra một đám tiểu yêu chỉ biết uống rượu, thật là không ra thể thống gì! Thanh nhi, muội không nên lúc nào cùng nói tốt cho hắn, hừ, mặc dù thiên tư của muội vô song, nhưng lại chỉ biết đến những thứ không nên biết, phần cổ hủ ngoan cố này muội cũng không kém hơn hắn là bao!"

Cố Thanh cười nhạt nói:

"Được được, nếu là như vậy, vậy tối mai sư huynh tự mình ra trận uống rượu với Thanh Y, đòi trở lại mặt mũi của lần này không được sao? Với đạo hạnh của sư huynh hẳn là cũng nắm chắc."

Thanh Nhàn chân nhân hơi chột dạ, trầm giọng nói:

"Chuyện này... Đương nhiên để bàn sau! Hừ, ừ, cái kia... Nghe nói tối mai Thạch Cơ muốn tìm Cơ Băng Tiên gây phiền phức, có thật có chuyện này không?"

"Đúng là có chuyện này."

" Hừ, đúng là không biết tự lượng sức mình, chỉ bằng chút đạo thuật không nên chuyện của nó cũng muốn cùng Cơ Băng Tiên đấu? Nếu lần nậy nó thua, vậy thì ba năm diện bích là chắc chắn."

Cố Thanh liền nói: "Lời này của sư huynh không đúng rồi. Chính bởi vì đạo hạnh của nàng kém hơn Cơ Băng Tiên không ít, cho nên thua cũng không mất mặt mũi, thắng lại càng thêm vinh quang, chuyện tốt chỉ có lời mà không lỗ này đi đâu để tìm được? Nếu như vẫn thấy không dễ thắng, ầm thầm động chút tay chân là được. Nếu không nhờ có ngày vui này, chỉ sợ cũng không tìm được lí do gây chuyện."

Thanh Nhàn chân nhân vừa nghe xong liền vui mừng cực kỳ, sớm đã quên mất lời trách cứ vừa rồi của nàng, luôn miệng khen Thanh nhi suy nghĩ sâu xa.

Ngày mồng 8 tháng 10 chính là ngày đại cát đại lợi, thích hợp cho việc cưới xin, xuất hành.

Lúc sáng sớm, tiếng Thanh Loan gáy từ trên trời cao xuyên qua tầng mây, vẳng xuống đỉnh Mạc Kiền Phong hẻo lánh. Chỉ thấy một bầy Thanh Loan hiện ra từ đám mây, lông đuôi bảy màu thật dài xẹt qua bầu trời, trên dưới tung bay, khi tụ khi tán, nhẹ nhàng nhảy động. Tiếp đó là khe nước xanh gợn sóng, cây xanh biếc đâm chồi, nhiều loại hoa đua nỡ, tiếng kêu của thú mang điềm lành. Cả Thái Thượng Đạo Đức Cung tựa như một vị tiên nhân vừa mới thức tỉnh, chỉ là chuyển thân xoay mình cũng mang đến cho xung quanh vô tận sức sống.

Trong không khí tiên gia huy hoàng này, đương nhiên cũng có vài thanh âm không hài hòa.

" Hừ, chỉ có vài con chim ghé mà cũng bay tới bay lui, chẳng có gì mới mẻ cả."

Thiên Hải lão nhân nhìn Thanh Loan ở phía trên, khinh thường nói. Thực ra chỉ cần là người hiểu được một chút về chuyện cũ của Thiên Hải lão nhân cũng biết được vì sao hắn lại nói ra lời nói như vậy. Thanh Loan chính là thượng cổ thần điểu, người không có duyên cho dù muốn gặp được một con cũng không dễ dàng, về phần thuần phục lại càng là muôn vàn khó khăn, huống chi lúc này có cả một bầy cùng bay lượn trên bầu trời? Tại Vân Trung Cư ngay cả một con cũng tìm không thấy.

Nếu bàn về nơi nào nuôi dưỡng nhiều kỳ trân dị thú. Đạo Đức tông hoàn toàn xứng đáng được xưng đệ nhất thiên hạ.

Từ lúc sáng sớm, rất nhiều đệ tử của Đạo Đức tông đã bận đến bù đầu. Yêu Nguyệt điện là nơi sắp cử hành đại điển, sắc thái xinh đẹp lộng lẫy từ trên đỉnh xuống tận bậc thềm. Trên mỗi bàn cũng đều có một bó hoa tươi, sương mai trên cánh hoa vẫn còn chưa khô, tranh nhau đua sắc. Lại vội vàng bố trí cho mỗi chỗ ngồi trong yến tiệc, hái linh dược quả tiên, một vò rượu ngon trăm năm được lấy ra từ trong hầm, còn phải phối hợp cùng mấy loại dược liệu khác nữa mới thành rượu ngon độc môn của Đạo Đức tông.

Rượu này màu sắc lóng lánh, vừa uống vào miệng thì thấy ôn hòa, mùi rượu thuần hậu chính đại, liên tục đỗ đỗ, không có dừng lại, thực sự là rượu ngon khó có được. Nhưng rượu này tác dụng chậm nhưng lại vô cùng mạnh mẽ, cho dù đạo hạnh của ngươi phi thường, nếu không dùng đạo thuật để phá giải, uống quá nhiều cũng không thể chịu nổi. Nếu không, làm sao có thể cho những người tu đạo uống đến tận hứng? Rượu này tên là Túy Hương.

Đêm trước Thiên Hải lão nhân cũng thua bởi chính rượu Túy Hương này.

Suốt một ngày, các chân nhân của Đạo Đức tông thay nhau xuất hiện trên các con đường, phụng bồi tân khách đến từ các phái tham quan Thái Thượng Đạo Đức Cung và cảnh đẹp của Tây Huyền Sơn, chờ đến giờ Tuất canh ba để cùng xem đại điển. Những tân khách đến đây đã ở dưới chân núi không chỉ một ngày, đã sớm tham quan cảnh vật một lần. Nhưng hôm nay Đạo Đức tông mới bố trí trang hoàng lại, đương nhiên lại là một loại hình ảnh khác.

Về phần hai người Kỷ Nhược Trần và Cố Thanh, tự có người giúp trang điểm, thay đổi trang phục. Bởi vì Vân Trung Kim Sơn liên tục nhấn mạnh quy củ đính hôn của đạo lữ song tu, trước khi diễn ra đại điển, bọn họ không thể gặp nhau.

Chưa đến giờ Tuất (19 tới 21h tối), các vị tân khách đã được các nữ đệ tử tiếp khách dẫn vào chỗ ngồi. Mọi người đã ở nơi này rất lâu nên cũng sớm quen biết lẫn nhau, đặc biệt là tối qua còn thấy cuộc đại chiến kinh tâm động phách giữa Thiên Hải lão nhân và Thanh Y, người thua cuộc lại là Vân Trung Thiên Hải vẫn luôn lấy tửu làm danh hào. Trong lòng mọi người đều rung động, vô cùng hưng phấn. Nếu không phải cảm thấy thắng bằng xa luân chiến không có chút vinh quang nào, sẽ có không ít người muốn đấu rượu một trận với Thanh Y.

Có thể được Đạo Đức tông mời đến đây xem lễ đều không phải hạng người đầu đường xó chợ, rất nhiều người đã sớm nhìn ra Thanh Y thực ra là yêu. Một tiểu yêu như nàng lại có thể công khai xuất hiện tại Thái Thượng Đạo Đức Cung của Đạo Đức tông đứng đầu chính đạo, thực sự là chuyện lạ. Nhưng mọi người đều có kiến thức, có câu làm được người, luôn phải biết trong mọi chuyện đều có bí ẩn, chẳng qua là không tiện mở miệng hỏi thăm mà thôi. Đạo hạnh của Thanh Y càng thấp, mọi người lại càng không dám xem thường nàng, mà rất nhiều người còn suy nghĩ sâu xa thêm. Thanh Y này hẳn là có thân phận lớn, hơn nữa quan hệ với Đạo Đức tông không đơn giản. Nếu có thể lấy được hảo cảm của nàng, hiển nhiên sẽ kéo gần được quan hệ với Đạo Đức tông và với tộc sau lưng nàng. Kết quả là một đám biết nhìn xa trông rộng bắt đầu cản thận từng li từng tí đến gần vỗ mông ngựa.

Mãi đến lúc này, các tân khách mới nhận ra được chỗ hơn người của hai vị Thiên quân Long Tượng và Bạch Hổ. Hai Thiên quân lúc nào cũng trước sau như một đi theo bám váy Thanh Y, dường như vô cùng quen thuộc với Thanh Y, tâng bốc trắng trợn đến buồn nôn, vô liêm sĩ đến mức mọi người phải tự thẹn không bằng. Mọi người đều xuất thân từ danh môn đại phái, nếu không cũng là tán tu nổi danh tiêu diêu trong thế ngoại, vốn không xem trọng tà môn ngoại đạo như Thất Thánh Sơn, nhưng đạo hạnh của hai vị Thiên quản đều thâm hậu, làm ngươi ta phải ngước mắt lên nhìn, hơn nữa cách đối nhân xử thế của bọn họ cũng độc đáo, cho nên bất chấp có khả năng hay không, mỗi lần đều chiếm lấy tiên cơ, khiến mọi người không thể không nhìn bọn họ với cặp mắt khác xưa.

Crypto.com Exchange

Chương (1-521)