Truyện ngôn tình hay

Truyện:Trần Duyên - Chương 229

Trần Duyên
Trọn bộ 521 chương
Chương 229: Kinh sợ (3)
0.00
(0 votes)


Chương (1-521)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Kỷ Nhược Trần cùng Cố Thanh mới vừa tiễn bước một người khách nhân cuối cùng, sau đó xoay người đi vào thiên điện, cởi hoa phục và thay lại xiêm y như ngày thường. Thấy phương đông đã muốn sáng, hai người cũng không vội trở về chỗ ở mà đi ra Yêu Nguyệt điện. Thái thượng Đạo Đức cung sau khi thịnh yến giải tán thì thanh tịnh khác thường, hai người đi dạo trên sân vắng cùng nhau thưởng cảnh mạn đàm.

Hai người cứ như thế vừa đi vừa nói chuyện khoảng thời gian một khắc, Cố Thanh dừng lại cước bộ, nói:

- Nhược Trần, huynh hình như hay có chút câu nệ thì phải, hôm nay chúng ta đại lễ đã thành, huynh còn có cái gì mà không nói được?

Kỷ Nhược Trần cười cười, muốn nói một chút để mà che giấu nhưng dưới ánh mắt nhìn chăm chăm của Cố Thanh cái gì cũng nói không nên lời. Gã cười khổ một cái đành phải nói:

- Cố Thanh....

Cố Thanh mỉm cười nói: - Bây giờ còn muốn gọi ta như thế sao?

- Thanh nhi...

Kỷ Nhược Trần chỉ cảm thấy gọi ra được hai chữ quả thật so với các cuộc thi tuế khảo(1) cũng khó khăn hơn ba phần.

(1) Một cuộc thi thời cổ đại

- Ừ.

Cố Thanh khẽ cười đáp lời.

Kỷ Nhược Trần nhiều lần đắn đo từ ngữ, chậm rãi nói:

- Thanh nhi, có một số chuyện không biết ta có nên nói hay không. Nàng là kỳ tài ngút trời, xuất thân danh môn, lại có dung mạo tuyệt thế, khí độ tao nhã không phải thế gian này có thể sở hữu. Nhưng còn ta chẳng qua là một phàm phu tục tử, mặc dù vận khí rất tốt, được Đạo Đức tông thu nhận làm môn hạ, nhưng mà tư chất đạo pháp cũng không chỗ nào có thể đáng khen, vả lại ta thuở nhỏ trên tay đã dính không ít máu tanh, rất bất lợi với đại đạo tu hành. Bất kể ở phương diện nào, ta cũng kém quá xa soi với nàng. Huống chi chúng ta từ lúc mới vừa gặp mặt đến nay, nàng... nàng liền coi trọng ta, ta thực sự không biết điều này là vì cái gì.

Cố Thanh sau khi nghe xong mỉm cười, ôn nhu nói:

- Nhược Trần, kỳ thực chàng và ta đã có tiền duyên. Ngày ấy tại hồ Thái Thanh, lần đầu tiên nhìn thấy chàng ta đã biết chàng là người mà kiếp này ta muốn tìm. Nếu đã gặp được chàng đương nhiên không thể bỏ qua. Uhm, xưa nay ta không để ý nhiều đến lễ pháp của thế tục, có lẽ là về cách thức không giống người thường một ít. Điều này đích thật là đã làm khó dễ chàng.

Kỷ Nhược Trần chỉ cười khổ, cách thức của nàng sao lại không giống người thường? Đó là đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp dùng bí mật của Giải Ly Tiên quyết uy hiếp cưỡng bức Kỷ Nhược Trần đi vào khuôn khổ. Phương thức bức hôn thô bạo đơn giản như vậy, ngay cả phát sinh tại trên người đàn ông cũng là hiếm thấy, huống chi nàng còn là một phụ nữ?

Nói đến hai chữ tiền duyên. Kỷ Nhược Trần đột nhiên nhớ tới những câu chữ ngày đó lúc nàng xuống núi lưu lại, một câu cuối cùng "Khiến cho ta thân tục tiền duyên" vẫn còn như tại trước mắt.

Gã thở dài một hơi nói:

- Thanh nhi ta sớm nói qua, ta không phải là Trích Tiên gì hết. Nói đến hai chữ tiền duyên, có một chuyện không thể không nói cho nàng biết. Đó chính là viên Thanh thạch trên người ta cũng không phải là của bản thân mình, sự thật là năm đó tại khách sạn làm tiểu nhị đã hại một người khách nhân, từ trên người hắn có được viên đá này. Sợ rằng ở chuyện này nàng đã nghĩ sai rồi.

Cố Thanh nhìn Kỷ Nhược Trần chằm chằm nửa ngày, mãi đến lúc khiến cho Kỷ Nhược Trần hốt hoảng trong lòng, trên gương mặt thanh lệ mới hiện lên mỉm cười, nói:

- Cái gọi là thất phu vô tội hoài bích có tội. Giải Ly Tiên quyết trên người chàng chung quy sẽ không phải là giả chứ?

Kỷ Nhược Trần không nghĩ nàng sẽ tại lúc này nhắc đến nỗi đau của mình, trong lúc nhất thời cứng họng không biết nói gì để đáp lại.

Cố Thanh đột nhiên khẽ cười một tiếng nói:

- Ta chỉ là nói giỡn mà thôi. Tiền duyên luân hồi tự có thiên đạo, không phải dễ dàng thấy được rõ ràng như vậy? Viên đá đó tức là tín vật để chúng ta đời đời kiếp kiếp nhận nhau, nếu là người không có quan hệ, cho dù chiếm được nó cũng vô pháp giải được bí mật bên trong. Mặc kệ nó trước đây đã từng nằm trong tay ai, nếu lúc chúng ta gặp mặt mà nó nằm trên người chàng, chàng lại còn tu Giải Ly Tiên quyết ở trong đó, người kiếp trước duyên định nếu không phải là chàng thì còn là ai đây?

Cố Thanh dừng một chút, lại nói:

- Nhược Trần, ta sở dĩ mãi cho đến hôm nay mới nói cho chàng những lời này, kỳ thực cũng là biết được việc này quá mức đột nhiên, có điều không hợp với lẽ thường. Trước khi chúng ta gặp nhau, có thể chàng đã có cô gái khác ngưỡng mộ trong lòng, thậm chí là đã đính ước chung thân. Ta không muốn làm khó chàng, nên mới lựa chọn lấy phương thức như vậy để chung sống. Hôm nay chúng ta đại lễ đã thành, cũng là thời cơ để nói cho chàng biết những chuyện này. Mấy ngày gần đây ta càng lúc càng dự cảm được hung kiếp của ta và chàng đã gần đến, cách thức kết thành đạo lữ với nhau để giúp đỡ đó mới là điều kiện thuận lợi nhất.

Kỷ Nhược Trần thở dài một tiếng, gã biết đạo hạnh tu vi của mình còn kém khá xa Cố Thanh, cái gọi là giúp đỡ cho nhau gì đó, kỳ thực chỉ là Cố Thanh trợ giúp gã mà thôi.

Ánh mắt Cố Thanh đột nhiên hướng qua một bên, âm lượng dần dần thấp xuống:

- Trước mắt đạo hạnh của chàng mặc dù thấp, nhưng mà mấy tháng không gặp, thể ngộ của chàng đối với đạo tâm thực sự đã tăng mạnh vượt bậc, nếu như tiếp tục như vậy, qua một vài năm nữa đạo hạnh của chàng sẽ vượt qua ta cũng không phải là điều không thế. Việc này kỳ thực là: Kết làm đạo lữ, giúp đỡ nhau cộng độ hung kiếp cũng chỉ là một cách nói mà thôi. Cho dù không có hung kiếp... chỉ bằng vào nhân duyên kiếp trước, uhm ta cũng sẽ nghĩ cách bức hôn thôi.

Kỷ Nhược Trần nhất thời ngạc nhiên, hắn còn chưa bao giờ thấy qua một Cố Thanh xưa nay cao ngạo lãnh đạm, cũng sẽ có lúc có kiểu thái của con gái khi nói chuyện còn xấu hổ như vậy. Trong lúc nhât thời tâm động như nước thủy triều, hắn lẳng lặng đưa tay qua cầm lấy tay nàng.

- Quả nhiên loại phương pháp này vẫn là có hiệu quả.

Trong lòng Cố Thanh nghĩ vậy, khóe miệng nàng hơi lộ ra tiếu ý.

Vậy mà ý nghĩ trong đầu nàng vừa mới động, Kỷ Nhược Trần đột ngột như có điều cảm ứng, như tia chớp thu tay về. Cho dù Cố Thánh định lực vô song cũng không khỏi sửng sốt.

Kỷ Nhược Trần, cũng có vẻ thập phần xấu hổ, trong lòng gã đối với Cố Thanh vừa tôn kính vừa sợ, mặc dù tình ý nồng nàn, nhưng luôn luôn không dám có cử chỉ vượt quá quy củ chút nào. Trước đây nếu có chút thân mật, thì cũng là do lúc Cố Thanh bị trọng thương bất đắc dĩ mới phải làm, thời gian gã chủ động phải nói là một lần cũng không có. Vừa rồi nhất thời động tình, Kỷ Nhược Trần mới dám nắm lấy tay Cố Thanh, vậy mà khi vừa tiếp xúc lập tức cảm ứng được trong lòng nàng vẫn là một mảnh vân đạm phong thanh, ngay lập tức sợ gãi thu tay về.

Trong khoảng thời gian ngắn, Cố Thanh cũng vô kể khả thi. Vì vậy Kỷ Nhược Trần nhìn qua trái Cố Thanh thì nhìn qua phải hai người trong khoảng thời gian ngắn đều lâm vào tình thế căng thẳng.

- Nhược Trần, sao chàng lại sợ người ta như vậy...

Cố Thanh than nhẹ một tiếng, hình như đang lẩm bẩm tự nói, hiếm khi thấy nàng biểu hiện ra ngoài u oán như có như không vậy.

Kỷ Nhược Trần thấy thế hơi chút áy náy, ừ một tiếng lẳng lặng đưa tay qua ôm lấy eo nàng. Lĩnh hội cái cảm giác nhẵn bóng mềm mại dưới y phục của nàng, trong lòng Kỷ Nhược Trần đột nhiên như có sóng lớn bắt đầu nổi lên, tim đập cũng lập tức nhanh hơn. Cảm giác trong nháy mắt đó phi thường kỳ dị, giống như gã là một đứa trẻ muốn chạm đến một tòa cây cột nghiêng. Mặc dù biết rõ cây cột trụ này bất cứ lúc nào cũng cũng có thể ngã xuống đè mình thành bột phấn, nhưng trong lòng vẫn kiềm chế không được mà hướng tới, nhịn không được phải đụng vào. Cảm giác chờ mong cùng khẩn trương đan xen hỗn hợp, thật là khiến kẻ khác hầu như muốn phát cuồng.

Đợi đến lúc cảm giác được cánh tay của Kỷ Nhược Trần đã ôm lấy eo mình, Cố Thanh mới thở dài một hơi, giống như là đã trút được một bầu tâm sự. Vậy mà trong lòng nàng vừa khẽ động ý niệm, tay Kỷ Nhược Trần giống như lại bị ong độc chích phải, như tia chớp thụt tay về!

Cố Thanh ngạc nhiên ngẩng đầu, thấy Kỷ Nhược Trần lui về phía sau một bước rồi quay đầu nhìn không trung bên hông giống như đang tìm kiếm cái gì. Nàng cũng nhìn qua phía bên đó, thế nhưng lấy linh giác của nàng lại toàn bộ không thấy gì hết, không khỏi hỏi:

- Nhược Trần, chàng đang nhìn cái gì vậy?

Kỷ Nhược Trần a một tiếng, nói:

- Không có việc gì! Ta vừa rồi đột nhiên cảm thấy bên kia hình như có vật gì đang nhìn chúng ta, thế nhưng hiện tại tìm không được tung tích.

Nếu nói như thế thì mười phần chính là mượn cớ. Lấy linh giác cộng thần thức của hai người họ, trên Mạc Kiền phong này có bao nhiêu đồ vật có thể độn ảnh vô tung? Trong lòng Cố Thanh lòng dở khóc dở cười, biết việc này có vội cũng không được, lấy tâm tính đạo hạnh phong tư của nàng xưa nay là hàm uy bất lộ, không cần thiết phải làm ra vẻ khiến người đuối lý, vốn cũng không cảm thấy có cái gì không tốt, ai ngờ suy đoán đúng oan gia này lại bày ra cái cớ như vậy.

Tuy nhiên lấy lý giải của Cố Thanh đối với Kỷ Nhược Trần, gã chính là người có tính tình ngoài mềm mà bên trong cứng, nhìn như chất phác, hiền lành nhưng tính cách này là do nhiều năm ẩn nhẫn mà hình thành, trong nội tâm vẫn là một người bản tính ngang ngạnh, tùy ý làm bậy. Như vậy về lâu dài nàng cũng không cần lo lắng quá nhiều.

Cố Thanh đang tự suy nghĩ nên dùng biện pháp gì để cổ vũ gã lại thêm một lần, đột nhiên phương xa bay tới hai đạo sĩ, từ xa xa đã gọi:

- Kỷ sư đệ, Tử Dương chân nhân có chuyện quan trọng tương triệu, mời sư đệ nhanh chóng đến Thanh Dương điện diện kiến chân nhân!

Kỷ Nhược Trần đáp ứng, chào Cố Thanh rồi vội vã đi theo hai đạo sĩ, sau cùng chỉ để lại Cố Thanh đứng tại chỗ. Sau một lúc lâu, Cố Thanh khẽ than một tiếng, chỉ đành xoay người trở về chỗ ở. Nàng mặc dù đã từng tự cho là cũng có thể giả ôn lương hiền thục, thế nhưng rốt cuộc nàng bản tính đạm bạc, tự nhiên sinh uy. Uy áp đã tích lũy lâu ngày, Kỷ Nhược Trần từ lâu đã sợ hãi sự nghiêm khắc của nàng, nếu muốn giải trừ phần kính sợ này cũng không phải ngày một ngày hai. (trongkimtrn: Bản chất sư tử HĐ mà hơ hơ)

Cho dù Cố Thanh thiên tư tuyệt luân, lúc này cũng là thúc thủ vô sách.

Crypto.com Exchange

Chương (1-521)