Truyện ngôn tình hay

Truyện:Trần Duyên - Chương 234

Trần Duyên
Trọn bộ 521 chương
Chương 234: Không thể quay đầu (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-521)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Công pháp Hàm Yên tu luyện khác với những người khác, hơi nước lượn lờ xung quanh nàng chính là nguyên khí của bản thân biến thành, bị gió thổi tan một phần thì đạo hạnh của nàng sẽ bị tổn hại một phần. Gió núi bình thương đương nhiên không xua tan được sương mù quanh người nàng nhưng gió núi trên đỉnh Mạc Kiền phong lại vô cùng mạnh mẽ, nếu không phải nàng vẫn vận công chống đỡ, sương mù cũng sẽ bị gió núi từ từ xua tan.

Cũng chính vì như thế, trước khi Hàm Yên tu luyện Tam Thanh Chân Quyết đạt tới cảnh giới Thượng Thanh, thì nàng không thể xuống núi rèn luyện, điều này khác hẳn so với những đệ tử khác.

Nam tử kia thản nhiên mới:

- Ban đầu Kỷ Nhược Trần tỏ ra cực kỳ ngu dốt, tư chất cũng chỉ ở mức trung bình mà thôi. Nhưng tốc độ tu đạo của hắn so với Cơ Băng Tiên còn nhanh hơn rất nhiều, thực sự là đại trí giả ngu. Lần này sau khi trở về núi, ta thấy khí độ, phong phạm của hắn đã khác hẳn trước đây, đúng là một khối ngọc thô đang dần lộ ra tia sáng. Bây giờ con chắc hẳn vẫn đang hối hận lúc trước không chịu hao phí công sức với hắn nhiều hơn sao? Nếu con vẫn còn nghĩ như thế, đừng hi vọng tiến bộ tu vi của bản thân có thể so sánh với mấy người Kỷ Nhược Trần, Cố Thanh, Cơ Băng Tiên; ngay cả Lý Huyền Chân, Thượng Thu Thủy cũng mạnh hơn con rất nhiều.

- Lại nói về xuất thân sư môn. Đan Nguyên Cung suy yếu đã lâu, mặc dù thiên tư của Ngọc Huyền chân nhân hơn người, đáng tiếc số người trong cung lại ít ỏi. Ngọc Tĩnh, Ngọc Chân lại là người không nên thân, mọi chuyện cũng chỉ có một mình bà ta gánh vác, một mạch đó có thể tranh hùng được bao lâu? Cho dù Cảnh Tiêu chân nhân có chuyện gì ngoài ý muốn, nhưng Tinh Lam phu nhân của Thái Huyền cung có bị rớt đài, thì sư huynh đệ cùng thế hệ vẫn còn mười một người nữa. Ta thấy trong vòng năm mươi năm sau, Đan Nguyên cung vẫn là mạch yếu nhất.

- Hàm Yên, tuy con là nữ nhân, nhưng tư tưởng cũng không thua kém bất kì nam nhân nào, muốn gây dựng lên sự nghiệp, điều này ta đã biết quá rõ ràng. Nhưng so đạo lữ, so tu vi, so sư môn, con cũng kém người khác rất xa, lại dựa vào cái gì so với người ta? Quyết định của Ngọc Huyền chân nhân là đúng hay sai, rốt cục có thể đảm nhiệm chân nhân một mạch hay không, không cần ta nói con hẳn cũng rõ ràng rồi.

Hàm Yên thản nhiên nói: - Sư thúc muốn nói điều gì đây?

Nam tử kia cười mói:

- Ta chỉ thấy con mất phương hướng, nói bậy nói bạ vài câu mà thôi không nên giữ trong lòng. Sau này con muốn làm chuyện gì thì tốt nhất nên quyết đoán hơn, không nên chuyện gì cũng tuân theo mệnh lệnh của sư phụ. Nhìn sư tỷ Hoài Tố của con đi, đó là một người rất có mưu kế, ta nghe nói nàng đã từng có duyên vợ chồng với Kỷ Nhược Trần, không biết là thật hay giả. Nhưng gần đây nàng được sủng ái hơn người khác rất nhiều, điều này cũng không phải là giả chứ? Ừ, mấy ngày trước ta đã thấy nàng xuống núi không biết Ngọc Huyền chân nhân sai nàng đi làm gì?

- A! ta cũng quên mất, dung mạo của con cũng có thể nói là vô cùng xinh đẹp. Chỉ tiếc nữ nhân bên cạnh Kỷ Nhược Trần như Cố Thanh, Thanh Y, thậm chí là Trương Ân Ân con gái của Cảnh Tiêu chân nhân cũng không kém so với con. Được rồi thời gian không còn sớm, ta cũng phải trở về thôi!

Hắn cũng không đứng dậy mà trực tiếp phóng về phía trước, đầu dưới chân trên phóng thẳng xuống biển mây mịt mờ phía dưới. Khi đến giữa tầng mây, ánh sáng rực rỡ xuất hiện xung quanh hắn, từ rơi xuống đổi thành bay, trong nháy mắt đã đi rất xa.

Hắn đi cũng rất dứt khoát, chỉ còn lại một mình Hàm Yên vẫn ngồi trên mỏ ưng, như vô số ngày đêm trong sụổt mấy năm qua.

Gió núi nhẹ nhàng mơn trớn trên khuôn mặt non mềm của nàng, chỉ không biết rằng ẩn sâu trong đôi mắt đây sương mù là mất mát, hay là mê mang?

...

Tương Châu là nơi giao nhau của bốn phương, từ xưa đã là vùng giao tranh binh đao. Tửu lâu lớn nhất nằm bên một con đường lớn trong thành, từ trên tầng bốn của tửu lâu có thể quan sát toàn thành. Lúc này trong căn phòng trên lầu bốn, cửa sổ ở sát đường mở ra một nửa, bên trong có một người mặc trang phục đạo sĩ đang vừa nhìn người đi đường lui tới, vừa chậm rãi uống rượu.

Khuôn mặt hắn thanh tú, đôi mắt hơi quyễn rũ như một nữ nhân, làn da vô cùng tái nhợt khiên hắn trong có vẻ như bị bệnh. Mặc dù hắn mặc trang phục đạo sĩ, nhưng đôi chân lại gác lên bàn, cử chỉ cực kì bất lịch sự. Tiểu nhị thỉnh thoảng đi qua cửa phòng đều lộ ra vẻ không đáng. Chẳng qua người này gọi một bàn đầy thức ăn, chính là khách quý không thể đắc tội được.

Lúc này người nọ tay trái nâng chén rượu, ngón tay phải trắng trẻo thon dài đang nhẹ nhàng vuốt ve cửa sổ bằng gỗ lim, giống như đang vuốt ve da thịt tình nhân của mình vậy.

Tiểu nhị len lén nhìn qua cửa. Không biết tại sao, động tác nhìn qua hơi mập mờ của người này lúc này lại có vẻ vô cùng âm trầm quỷ dị. Tiểu nhị chỉ cảm thấy như có một bàn tay lạnh băng như tay người chết đang vuốt ve ở sau gáy của mình, mồ hôi lạnh túa ra khắp toàn thân! Hắn không dám tiếp tục nhìn lén, vội vàng đi xuống lầu.

Lúc này trên đường có một con ngựa cao lớn đang đi tới, ngồi trên lưng là một cô gái trẻ tuổi dùng khăn che đi dung mạo, nhưng chỉ nhìn tư thế của nàng cũng đủ biết dung mạo chắc chắn sẽ không kém. Lưu manh trong thành Tương Châu vốn không ít, nhưng khi thấy trường kiếm đeo sau lưng cô gái này, thì bọn chúng cũng không dám tiến lên trêu chọc cợt nhả.

Người nọ từ trong tửu lâu nhìn thấy cô gái từ xa, trên khuôn mặt rốt cục cũng có chút biến hóa. Hắn giơ tay phải lên, năm ngón tay nhẹ nhàng mở ra khép vào, như đang vuốt ve một thứ vô hình giữa không trung.

Thân thể nàng kia đột nhiên chấn động, con ngựa dưới thân hí dài dựng thẳng lên. Nàng vội vàng trấn an ngựa, thân thể run rẩy không dứt, lại không ngừng tìm kiếm xung quanh, tay phải đã nắm lây bảo kiếm sau lưng.

Không biết là ai kêu lên: - Tiên nữ muốn giết người!

Dân chúng vây xem liền hô lớn, rầm rầm bỏ chạy.

Nam tử trong tửu lâu nhắm hai mắt, tay phải nắm lại, nắm xuống phía dưới từng chút một, như thế trước mặt hắn có một người vô hình đang đứng.

Cô gái ngồi trên ngựa run rẩy càng thêm kịch liệt, hô hấp càng lúc càng dồn dập. Nàng rút trường kiếm ra, dẫn theo chiến mã không ngừng chém loạn xung quanh, muốn tìm ra kẻ vô liêm sỉ đang âm thầm làm phép kia. Chỉ lã trong lúc gấp gáp làm sao có thể tìm được? Nhưng bàn tay lạnh như băng vô hình kia vẫn không ngừng di động trong áo, vuốt ve da thịt nàng từng tấc một, chỗ nào cũng không bỏ qua.

Chỉ một lát sau, nam tử kia chợt mở đôi mắt, thở dài nói:

- Gân cốt chưa nới lỏng, tư chất bình thường, không những tu luyện đạo pháp tầm thường mà còn đi vào lối rẽ. Ai, đúng là gỗ mục không thể điêu khắc, bẩn tay của ta. Ừ. Đạo Đức tông chính là chính tông trong thiên hạ, xem ra chỉ có thể tìm được người hợp ý ta trong số đệ tử của bọn họ, ài... !

Hắn vừa tự nói vừa thổi một luồng chân hỏa vô cùng mờ nhạt lên tay phải mình, chân hỏa cháy một lát rồi mới tắt.

- Dâm tặc vô sỉ! Ngươi làm ra chuyện hạ lưu thế này còn muốn đi sao?

Lúc này nàng kia đã ổn định lại tâm thần, cuối cùng cũng phát hiện nam tử trên tửu lâu đang muốn rời đi.

- Chuyện hạ lưu?

Nam từ kia hừ một tiếng, lạnh lùng nói:

- Chỉ bằng da thịt của ngươi cũng xứng sao?

Nói xong thân hình hắn dần trở nên mơ hồ, sau đó biến mất.

Nàng kia thấy thủ đoạn huyền diệu của hắn liền kinh hãi, làm sao còn dám xông lên tửu lâu truy tìm dấu vết? Nhưng phải nuốt sự uất ức này xuống cũng thực sự không cam lòng. Nàng đang do dự, chợt nghe thấy tiếng khách khách liên tục vang lên, khắp toàn thân hơn mười khớp xương đột nhiên gãy lìa! Nàng lập tức ngã lăn xuống đất. Thực sự nàng cũng không cảm thấy chút đau đớn nào, chẳng qua chỉ không thể động đậy, không nói nên lời.

Thấy những tên lưu manh kia đang nhìn về phía này, trong lòng nàng nóng như lửa đốt, trước mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.

Trong tửu lâu lại vang lên tiếng hô lớn, một tên tiểu nhị đang đi tới đi lui bỗng đừng yên tại chỗ.

Nụ cười nịnh nọt vẫn y nguyên như trước, nhưng tính mạng đã không còn.

Crypto.com Exchange

Chương (1-521)