Truyện ngôn tình hay

Truyện:Trần Duyên - Chương 240

Trần Duyên
Trọn bộ 521 chương
Chương 240: Ngang dọc (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-521)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

- Từ khi nào toàn bộ Đông Hải cũng đã trở thành địa bàn của Tử Kim Bạch Ngọc cung rồi? Họ làm xằng làm bậy như vậy sẽ không sợ khiến cho người người phẫn nộ sao?

Kỷ Nhược Trần nhìn chằm chằm vào đoàn người đang chiến đấu kịch liệt ở đằng xa, ở một bên thấp giọng hỏi.

Cố Thanh lườm gã một cái mới nhẹ giọng trả lời:

- Nếu như nói làm xằng làm bậy, chẳng lẽ còn hơn cả huynh sao? Tuy nhiên điều này quả thực có chút khó hiểu, theo lý Tử Kim Bạch Ngọc cung mặc dù chiếm giữ Đông Hải, nhưng vẫn chưa mạnh đến mức có thể nắm giữ được toàn bộ Đông Hải. Mặc dù ba vị Long Hoàng ngang ngược, nhưng cũng không phải nhân vật đơn giản. Xem ra Đông Hải đích thật là đã xảy ra biến cố lớn mới để cho họ mất lòng người như vậy.

Kỷ Nhược Trần khẽ cười một tiếng, nói:

- Xảy ra biến cố thì càng tốt, chúng ta có thể đục nước béo cò.

Lúc này hai người đang nằm giữa một miếng đá san hô rất lớn, bốn phía làn nước bập bềnh, bờ cỏ nhấp nhô. Bên dưới, từng đàn cá nhỏ như muôn vàn điểm bạc lóng lánh bơi qua lượn lại, trong đó có thể thấy được một con cá mập vọt qua trước mặt họ, cách đó không xa còn có vài con rùa biển đang thản nhiên dạo chơi. Chúng nó nhàn nhã ung dung thanh tĩnh, hoàn toàn không bị trận đấu dữ dội ở đằng xa ảnh hưởng đến.

Vị trí phương vị của hai người Kỷ Cố lúc này, chính là tại một hòn đảo nhỏ nằm giữa Đông Hải, nước cũng không phải rất sâu, ánh mặt trời từ ngoài khơi chiếu vào, đủ để chiếu sáng cả thế giới dưới nước sáng lạn mê người ở đây. Chẳng qua là, tại bên ngoài mấy trăm trượng thỉnh thoảng có ngọn lửa ánh sáng màu nổ lên, có 7, 8 tu đạo giả đang cầm pháp bảo cùng với mười mấy tên thủy tốt của Đông Hải kịch chiến. Đám người này đạo hạnh cũng không kém, nếu lấy Tam Thanh Chân Quyết của Đạo Đức tông ra so, người mạnh nhất trong đó cũng đã tiếp cận Thượng Thanh cảnh giới. Nếu chỉ nhìn họ kịch chiến thôi thì cũng đã tạo nên sóng trào, thậm chí có đôi khi cũng vọt tới bên cạnh hai người Kỷ Cố, chỉ thế cũng đủ biết uy lực mạnh mẽ của đạo thuật và pháp bảo mà họ đang dùng rồi.

Nhưng những tu đạo giả này đối mặt với đám binh tốt của Đông Hải lại do hai vị tướng quân thống lĩnh, đều là những binh tốt dũng mãnh tinh nhuệ có kinh nghiệm chiến trận, đạo hạnh của họ mặc dù không cao, nhưng số lượng đông đảo, lại kết thành trận thế. Hai vị tướng quân Đông Hải vừa ở bên trong chủ trì thế trận, vừa kiềm chế một số tu đạo giả. Dưới vòng bảo hộ của trận pháp Đông Hải, trên người các thủy tốt lượn lờ lam quang nhàn nhạt, hiển nhiên vòng phòng hộ đã mạnh lên không ít, động tác cũng nhanh nhẹn hơn nhiều, tại trong trận dưới chỉ huy của tướng quân Đông Hải, thường thường là 7, 8 thùy tốt đột nhiên lao ra từ trong trận, cương xoa(nĩa) đồng loạt tấn công tới một người. Tuy những tu đạo giả này đạo hạnh hơn xa, họ cũng bị làm cho luống cuống tay chân chật vật không chịu nổi.

Đang xem thì Kỷ Nhược Trần nhíu mày, như có chút nghĩ. Trận thế này của thủy tốt Đông Hải qua lại tới lui, cho dù biến hóa có nhiều thì các tu đạo già hẳn là sớm đã nhìn ra, thế mà họ vẫn cứ không tránh được. Nếu là hai phái đấu pháp bình thường, bên thủy tốt của Đông Hải đã sớm bị đánh cho hoa rơi nước chảy, nào còn có cơ hội mà hoàn thủ? Nhưng hiện nay mặc dù thủy tốt đã chết hai người, nhưng cũng đã đả thương liên tiếp ba tu đạo giả, xem ra đây là công của trận thế. Vừa nghĩ đến điểm này, Kỷ Nhược Trần nhất thời thu hồi ý nghĩ khinh thường Tử Kim Bạch Ngọc cung của Đông Hải.

Lúc này trong nước, từng đợt sóng trào đã bắt đầu khởi động, từ rất xa truyền đến một loạt thanh âm như tiếng kêu của thú vật, các tu đạo giả vừa nghe được thanh âm này thì tất cả họ đều không xem trọng, chỉ lo vùi đầu chém giết. Kỷ Nhược Trần lại có phần lý giải hành động của mấy tu đạo giả này, trận đánh này vốn dĩ dễ như trở bàn tay, nhưng đánh rồi mới biết đã chịu thiệt thời không ít, cũng khó trách họ không cam lòng.

Những tu đạo giả này hiển nhiên là mới tới Đông Hải, cũng không quen thuộc hoàn cảnh nội tình ở đây. Kỷ Nhược Trần và Cố Thanh cũng đã bơi lặn trong Đông Hải cả ba ngày ba đêm, biết những thanh âm này không phải là tiếng thú mà là ám hiệu của thuỷ quân Đông Hải, xem ra một đội thủy tốt khác rất nhanh sẽ chạy tới, chiến cuộc cũng sẽ đảo ngược. Đạo hạnh của Kỷ Nhược Trần mặc dù thấp, nhưng linh giác lại vượt qua mọi người ở đây, lúc này từ chút ít rung chuyển trong làn nước gợn, thì cũng đủ cảm ứng được số lượng của đội thủy tốt này không ít. Bọn họ đều do hai vị tướng quân dẫn đầu, hơn nữa tuyến đường của họ là muốn chặn lại đường lui của những tu đạo giả này, xem ra là muốn một lưới bắt hết.

Kỷ Nhược Trần cười hắchắc, làm một thủ thế với Cố Thanh, hai người lặng yên đi xa.

Tu đạo giả thường cũng giữ lại một hai chiêu để thủ sẵn phía sau, dùng cho lúc nguy cấp để bảo mệnh hoặc là liều mạng với kẻ địch. Thủy tốt Đông Hải mặc dù sau khi được trợ giúp, thực lực lớn có mạnh hơn nhưng nếu muốn một lưới bắt hết các tu đạo giả, hơn phân nửa cũng phải trả một cái giá rất thê thảm.

Tình hình như vậy, trong ba ngày này Kỷ Nhược Trần thấy cũng đã nhiều.

Kỷ Nhược Trần và Cố Thanh đã lặn trong Đông Hải cả ba ngày, biết ở đây đang vào thời kì đặc biệt, có rất nhiều thủy tốt được điều động tới lui. Rất nhiều thủy tốt đã bị hư hại khôi giáp, trên người mang thương tích, thậm chí cầm một thanh đao gãy, vác nửa cây thương cụt đều có, thực sự phải dùng tới từ hổn hển, mệt mỏi để hình dung. Chỉ trong ba ngày thời gian, hai người đã gặp được 3, 4 nhóm tu đạo giả đang định thâm nhập Đông Hải, mà phát sinh xung đột với thủy tốt Đông Hải; tiếp đó tất nhiên là một tràng chém giết, rất ít khi thấy tu đạo giả đồng ý nhượng bộ. Mà thủy tốt Đông Hải khi nói chuyện cũng tuyệt không chút khách khí, một lời bất hòa sẽ lập tức động thủ.

Lặn một bên để quan chiến, Kỷ Nhược Trần phát giác Tử Kim Bạch Ngọc cung lấy binh pháp dàn trận để huấn luyện các nhóm thủy tốt, khi tranh chấp với những tu đạo giả hầu như chẳng bao giờ bị thiệt hại lớn. Hơn nữa số lượng thủy tốt Đông Hải vượt xa tưởng tượng của Kỷ Nhược Trần, theo gã tính sơ sơ phỏng chừng dưới trướng của Tử Kim Bạch Ngọc cung chí ít cũng phải tới 1 vạn thủy tốt! Nếu như luận về số lượng, người của Đạo Đức tông cũng phải chịu thua không bằng.

Nhưng có một vấn đề cứ mãi quanh quẩn trong lòng Kỷ Nhược Trần, hiện tại là hạng người nào mới có thể khiến cho đại quân Đông Hải chật vật như thế?

Khi đang trên đường lặn theo hướng có nguồn thiên địa linh khí, Kỷ Nhược Trần cũng từng thảo luận qua vấn đề này với Cố Thanh. Cố Thanh nói do tu vi mình đã đến, đả thông trí tuệ, biết được rất nhiều việc luân hồi tại kiếp trước, cho nên mới biết được nhiều hơn một chút so với người bình thường. Mà cuộc đời này nàng vẫn một mực tiềm tu tại Vân Trung cư, chuyến đi đến Đạo Đức tông lần đó vẫn là lần đầu tiên nàng xuống núi, thế nên sự hiểu biết đối với thời cuộc trước mắt cũng rất có hạn. Lần này biến cố tại Đông Hải là do nguyên nhân gì gây nên, thì nàng cũng không rõ ràng lắm.

Kỷ Nhược Trần vừa nghĩ thấy cũng đúng. Tuy nhiên Đông Hải gặp đại loạn, ngược lại đã giúp cho họ thuận tiện không ít, linh giác của hai người Kỷ Cố đã vô pháp dùng lẽ thường để suy đoán, các thủy tốt tuần tra trên biển lại ngay vào lúc hỗn loạn nên đã để lại lỗ hổng rất lớn. Vì vậy chỉ trong vòng 3 ngày, hai người đã lẻn vào sâu trong Đông Hải tới 400 dặm. Nếu ngẫu nhiên thấy được thủy tốt hay hải tướng đơn độc một mình, Kỷ Nhược Trần còn có thể xuất thủ đánh ngã, để hiểu rõ hơn sự thâm sâu của đạo pháp Tử Kim Bạch Ngọc cung.

Đây cũng có thể nói là đục nước béo cò.

Tuy nhiên lúc này, sau khi rời khỏi chiển trường, hai người lặn trong nước cũng đặc biệt thuận lợi, bơi suốt 30 dặm cũng không thấy một tên thủy tốt nào ngăn cản. Kỷ Nhược Trần dứt khoát tăng tốc, như một mũi tên cùng với Cố Thanh bơi vọt về chỗ sâu trong biển khơi.

Mười hải lý cũng chỉ trôi qua trong nháy mắt, Kỷ Nhược Trần đột nhiên chấn động toàn thân, chợt ngừng lại. Cố Thanh thì đã đứng nghiêm từ lâu, nàng xưa nay bình tĩnh ung dung, nhưng lúc này cũng chú ý đề phòng, nhíu mày nhìn vào chỗ sâu trong đáy biển.

- Có gì đó không đúng! Nơi này an tĩnh quá mức!

Mái tóc đen của Kỷ Nhược Trần không ngừng bập bềnh trong nước biển, chậm rãi chỉ về một phương hướng. Gã nhìn quanh mọi nơi, chợt thật thanh kêu lên:

- Không tốt! Vì sao trong phương viên mười dặm mà một Thủy Tộc cũng không có?!

Giọng nói của Kỷ Nhược Trần còn chưa dứt, Cố Thanh bỗng bảo một tiếng cẩn thận, lại nhào tới trên người gã, mang theo gã nhanh như tia chớp lao thẳng về phía đáy biển. Nàng cũng không bảo lưu gì, vận toàn bộ chân nguyên, trong khi đang lặn xuống, tay phải đã niệm chú sẵn ở trước người, sau đó quát một tiếng, một chùm sáng màu xanh tách ra từ trong lòng bàn tay ập thẳng về phía đáy biển!

Chùm sáng màu xanh vô thanh vô tức chiếu vào đáy biển, chỉ chớp mắt, đáy biển vang lên một tiêng nổ vang, đá ngầm đều vỡ vụn bay tán loạn mọi nơi, trong nháy mắt hiện ra một hố rộng phương viên sâu hơn mười trượng.

Kỷ Nhược Trần căn bản không có thời gian đi khen ngợi một kích có uy lực tới ngoài trăm trượng này của Cố Thanh, lúc này gã đã dựng cả tóc gáy lên, trong lòng đã hoàn toàn bị mối nguy hiểm nhồi đầy trực giác!

Trăm trượng chẳng qua là chuyện trong thời gian ngắn, nhưng Cố Thanh dường như vẫn còn sợ không kịp, liều mạng thôi động chân nguyên, những nơi hai người đi qua nước biển cũng bị sôi trào mà bốc hơi, ở trong biển lưu lại một vết tích dày đặc như một cái đuôi ở phía sau!

Vừa xông vào cái hố sâu dưới dáy biển, Cố Thanh lập tức đặt Kỷ Nhược Trần dưới đáy hố, sau đó nhào vào trên người gã, lấy thân thể mình bảo vệ cho gã. (Có vẻ sai sai:54:)

Vừa rồi đá ngầm bị nổ tung trong phương viên rộng tới mấy trượng, sau khi ở trong biển vọt lên hơn trăm trượng, cuối cùng không còn chút sức lực nào lại chậm rãi chìm xuống đáy biển.

Nhưng, hoàn toàn không có điềm báo trước, mấy trăm mảnh đá ngầm đột nhiên biến mất không còn thầy bóng dáng tăm hơi!

Chúng nó cũng không phải thực sự biến mất, chỉ là trong thời gian ngắn đã xuất hiện ở bên ngoài mấy trăm trượng, vừa không ngừng vỡ vụn, vừa nhanh chóng bắn ra xa.

Mang đi những tảng đá vụn này là một đạo nước ngầm có sức mạnh không thể tưởng tượng nổi, nó tới không tiếng vang đi không tiếng động, căn bản không cách nào suy đoán độ rộng trên dưới của nó. Kể cả linh giác dù có thể cảm nhận được trong phạm vi đều bị đạo nước ngầm này nhồi vào! Tốc độ của nó như điện, không gì có thể cản, nơi đi qua, thực vật trong nước đều bị bào mòn đến không còn, ngay cả đáy biển do đá ngầm cứng rắn cấu thành cũng bị tước văng xa mấy trượng!

Nước ngầm trong nháy mắt đã đi xa, chỉ lưu lại một đáy biển cực kỳ tĩnh lặng.

Lại qua một lúc lâu, Kỷ Nhược Trần và Cố Thanh mới chậm rãi nổi lên từ trong hố sâu dưới đáy biển.

Crypto.com Exchange

Chương (1-521)