Truyện ngôn tình hay

Truyện:Trần Duyên - Chương 258

Trần Duyên
Trọn bộ 521 chương
Chương 258: Tham Lang (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-521)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Có thể đúng như Tử Dương Chân Nhân sở liệu, lúc này thiên thời đã loạn, địa mạch rối ren, tất cả những gì nên đến thì không đến, không nên đến thì lại đến, tất cả cũng đã rối loạn.

Khi Kỷ Nhược Trần đi xuống Mạc Kiền phong lần nữa, trong vòng nghìn dặm Tây Huyền sơn đều mưa tầm tã, lũ lớn tung toé hoàn toàn không phải là cảnh tượng đóng băng nên có trong trời đông giá rét. Mặc dù dắt tay Cố Thanh, nhưng mà tâm tình của Kỷ Nhược Trần cũng như hôm nay, tối tăm, âm trầm, mưa như thác nước.

Lòng hắn rất sợ hãi, mãi cho đến trước một khắc hạ sơn đến Thái Tuyền cung. Quả nhiên không ngoài hắn sở liệu, Hoàng Tinh Lam vừa nghe nói là Kỷ Nhược Trần đến, căn bản là không cho hắn bước trên lên Thái Tuyền phong một bước, nếu không phải mấy vị sư đệ ngăn cản thì nàng suýt nữa đã đánh cho Kỷ Nhược Trần trực tiếp rớt từ trên cầu treo xuống Thâm Uyên. Kỷ Nhược Trần cho dù có ngu mấy, đến lúc này hắn cũng biết Trương Ân Ân là vì hắn mà chết.

Hắn hầu như không thể tin, người mà từ nhỏ lúc nào cũng đẩu khẩu với hắn, Trương Ân Ân không ngờ sẽ tự sát!

Người tu đạo kéo dài tuổi thọ trăm năm thật là chuyện cực kỳ bình thường, nếu như xuất thân từ danh môn đại phái cỡ như Đạo Đức tông, hầu như khẳng định có thể hưởng số tuổi thọ trăm năm, thậm chí tu thành đạo quả thiên giải phi thăng, cho nên người tu đạo thiên hạ rất hiếm khi tự sát. Cô gái như Trương Ân Ân xuất thân danh môn, dung mạo khuynh thế; nếu như không có chuyện thương tâm khủng khiếp thì sao lại phải tự sát?

Nhưng mà Kỷ Nhược Trần dù dùng mọi cách nhớ lại, cũng nghĩ không ra mình rốt cuộc đã làm chuyện gì mà lại khiến cho Trương Ân Ân tự sát. Việc nhớ lại cùng tất cả những chuyện có quan hệ với Trương Ân Ân đều như ngắm hoa trong sương, lẫn lộn mơ hồ. Khi tỉ mỉ ngẫm nghĩ, hình như mình cùng nàng từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng có quan hệ đặc thù gì, sao Hoàng Tinh Lam lại căm ghét mình như vậy? Trăm mối ngổn ngang không sao lý giải, Kỷ Nhược Trần cũng từng lẳng lặng hỏi qua mấy đạo nhân thân cận xưa nay, nhưng ai cũng giữ kín như bưng, đối với việc này, không hề đề cập tới. Họ chỉ là đùn đẩy nói không biết, nhưng mà trong ánh mắt nhìn sang Kỷ Nhược Trần đều có chút cổ quái.

Mang trong lòng một mảnh mờ mịt, Kỷ Nhược Trần dắt tay Cố Thanh lặng yên xuống múi. Dù thế nào hắn cũng nghĩ không ra mình và cái chết của Trương Ân Ân có gì liên quan. Nhưng chuyện này vẫn như một tảng đá nặng đè ép trên ngực hắn, áp lực như mây đen đầy trời.

Một ngày trước, Kỷ Nhược Trần từ trong Thân Châu Khí Vận đồ cảm ứng được nơi linh khí địa huyệt thứ hai, đó là ở vào một nơi trong dãy Lĩnh Nam. Dãy Lĩnh Nam kéo dài liên miên, trình độ dân trí kém, xưa nay bị coi là vùng thiếu văn minh. Dân địa phương phần nhiều là Man Tộc, lấy đổt rẫy gieo hạt mà sống theo bầy. Giữa các dãy núi suối nước đan xen, cây rừng sum suê, khí hậu cực kỳ ẩm thấp; thích hợp nhất các loại côn trùng rắn rết muỗi sinh trưởng; có cả các dị thủ kỳ trùng vô cùng quái lạ đạo hạnh thâm hậu. Vả lại trong Nam Cương mênh mông còn ẩn chứa nhiều cảnh tượng bí mật khác mà không muốn người biết, càng không biết được bên trong có linh vật bao bối gì.

Chuyến đi Nam Cương lần này, từ cự ly bắt đầu cũng không xa so với Vô Tận Hải, nếu chuyện tìm kiếm linh mạch thuận lợi, nói không chừng còn có thể tiện đường dò hỏi một chút tin tức của Thanh Y. Vừa nghĩ đến khí phách của Hồng Hoang vệ Vô Tận Hải, Kỷ Nhược Trần không khỏi đối với chủ nhân của Vô Tận Hải tăng thêm ba phần ngưỡng mộ.

Lộ trình có hồng nhan làm bạn, vốn nên tràn đầy phấn khích nhưng mà ngay từ đầu đã tràn ngập mây đen.

- Nhược Trần, chẳng lẽ huynh không định xuống Âm ty Địa phủ thêm một lần nữa sao, nhìn xem tình huống của Ân Ân thế nào?

Trước khi xuống núi Cố Thanh đã từng hỏi qua hắn như thê.

Kỷ Nhược Trần càng cảm thấy một mảnh mờ mịt, nói:

- Vì sao ta phải xuống Âm ty Địa phủ? Nơi đó rộng lớn như vậy, tử hồn hàng vạn hàng nghìn, sao ta có thể tìm được hồn phách của Ân Ân? Còn nữa, đạo hạnh của ta không đủ, sao có thể xuống Địa phủ mà tìm?

Cố Thanh lúc đó than thở:

- Nhược Trần, huynh đã từng xuống qua Địa phủ một lần, vậy thì chắc chắn có biện pháp để trở lại lần nữa. Theo ta biết, chỉ có bảy tám loại đạo pháp bên trong Đạo Đức tông mới có thể đưa hồn phách của người vào Địa phủ, chẳng qua cảnh ngộ ở trong Địa phủ thế nào thì phải nhìn xem tạo hóa của bản thân mình; bởi vậy cũng không phải hoàn toàn không có nguy hiểm. Thế nhưng huynh và ta là do cơ duyên muốn đời đã được định trước, không phải một cái Âm ty Phong Đô nho nhỏ có thể sửa được đâu? Cho nên nếu như bản thân chúng ta xuống Địa phủ, tất nhiên có thể trở về. Mặc dù trong quá trình có chút tồn thương cũng là khó tránh khỏi, nhưng... lẽ nào Ân Ân không đáng để huynh phải mạo hiểm một chút sao?

Kỷ Nhược Trần bị nàng nói khiến cho mụ mị cả đầu, thật là không biết nên làm sao để ứng đối. Cố Thanh thấy vậy cũng không nói thêm gì, chỉ là than nhẹ một tiếng, nói huynh trên vai trọng trách rất nặng làm đại sự trước cũng là phải!

Nhưng không biết vì sao, sau khi trải qua việc này, Kỷ Nhược Trần cảm thấy cự ly giữa hắn và Cố Thanh lại kéo xa hơn một ít. Vì vậy tại trong cơn mưa bụi mênh mông, Kỷ Nhược Trần và Cố Thanh lặng lẽ một đường đi về phía nam.

...

- Mau bọc phía sau, nó lại chạy kia!

Một tiếng la ó khàn khàn khó nghe thỉnh thoảng vang vọng dưới bầu trời màu xám tro. Nơi đây kỳ thực nhìn không thấy bầu trời, chỉ có một mảnh sương mù mênh mông mờ ảo, trông về phía trước chỉ có thể thấy được phạm vi một trăm trượng đã là cực hạn.

Mặt đất cũng là một màu xám tro, phập phồng bất định như gắn bó làm một thể với bầu trời ở xa xa, hồn nhiên chắng phân biệt được đâu là đầu cuối. Trên mặt đất vắt ngang một con nước, mặt nước không có ánh sáng cũng không cá bơi.

Trên mặt đất, một thân ảnh nho nhỏ lấy tốc độ tuyệt không tương xứng chút nào với vóc người của cô để chạy, phía sau cô là vài tên cưỡi ngựa khoác áo giáp đang đuổi sát theo. Thiết kỵ cưỡi Cốt mã, lại có vài con chó hai đầu đi cùng, chạy theo sát thiết kỵ. Phía sau chúng nó có hơn mười người khác chia làm hai đội, từ hai cánh ào lên bọc lại đường chạy của cô gái.

Cơn gió lạnh ập đến thổi trúng mái tóc đen tung bay tán loạn của cô gái, cũng xé rách da thịt mềm mại và nghiền nát y phục trên người của cô. Trong ánh mắt của cô gái có một phần kinh hoảng, một phần mê man, nhưng có tới tám phần kiên định. Hai cánh tay cô bao quanh ôm lấy một vật vào trong lòng, cho dù lúc hoảng hốt nhất cũng không muốn nới lỏng chút nào, rất sợ món đồ đó sẽ rớt xuống.

Thân hình cô gái như nửa trong suốt, bỗng nhiên rõ ràng lại bỗng nhiên không rõ, nhìn qua hết sức quỷ dị. Mà trên thực tế trạng thái lúc này của cô gái cũng đích thực quỷ dị ghê gớm, cho dù là đang biến ảo khó lường, cõi âm mênh mông mờ ảo cũng là như vậy. Tất nhiên cô không phải là tử hồn, cũng không phải sinh hồn hoàn chỉnh, căn bản không thể nào nói rõ trạng thái của cô gái này được.

Cô gái chạy vội vã trên mặt đất mênh mông với đôi chân trần, mỗi khi mũi chân điểm lên mặt đất thì thân thể nhỏ bé yếu ớt đó sẽ vượt ra xa hơn mười trượng, như vậy mới có thể chạy được nhanh hơn. Đám tuần thành giáp mã và mấy con chó phía sau đều không thể đuổi kịp cô gái. Nhưng mà cô gái hiển nhiên không quen thuộc địa hình, ngạc nhiên nhìn trước mặt chợt xuất hiện dòng sông Nhược Thủy vô biên, không khỏi chậm lại bước chân.

Cô gái nhanh như cắt xoay người lại nhìn đám truy binh đang không ngừng tiếp cận, định thử chạy qua trái rồi qua phải nhưng truy binh bọc hai bên cũng đã đuổi tới, quăng ra đao gỉ, kích gãy dồn ép cô gái trở về. Cô cắn răng, xoay người muốn lao xuống sông Nhược Thủy, nhưng ba con chó đã cản lại đường lui của cô.

Cô gái hết nhìn đông tới nhìn tây, muốn tìm ra được một con đường chạy thoát thân. Ngay khi nàng đang do dự, một gã kỵ sĩ phất ra cây roi dài trên tay quét về phía cô gái, cây roi quất mạnh lên mắt cá chân của cô. Cô gái đau đớn la thảm thiết, bị cây roi kéo bay về phía trước mấy trượng mới té xuống mặt đất, vật đang ôm trong lòng cũng bị rơi xuống trước mặt. Nếu như tại dương gian, lực lượng của một roi này đủ để đánh gãy cả hai chân của cô, nhưng tại Âm ty Địa phủ, cô gái trên thực chất không có hình thể, bởi vậy da thịt cũng không có khái niệm bị thương. Nhưng một roi này sẽ làm suy yếu hồn phách linh lực của cô, chính là một loại thương tổn với hình thức khác, hơn nữa đau đớn mang đến cho cô cũng vượt xa so với bình thường.

Cô gái đau đến toàn thân không ngừng co rúm lại, nhưng cô vẫn vươn ra tay phải cố gắng nhặt lại món đồ mới rơi xuống từ trong người.

Phập một tiếng, cây cương mâu dài ba trượng trong tay một gã kỵ sĩ áo giáp khác giơ lên cao, lại đâm mạnh xuống. Mũi mâu cực kỳ chuẩn xác đâm trúng bàn tay cô gái, đóng chắc bàn tay thon dài của cô gái dính trên mặt đất.

Cô gái lại thét một tiếng, đầu ngón tay vẫn muốn ngọ nguậy trên mặt đất, cố gắng với tay tới món đồ kia. Mặc dù đầu ngón tay của cô cách món đồ đó chỉ một tấc cự ly, nhưng một tấc này chính là xa tận chân trời mà gần kề trước mặt, không thể nào rút ngắn được.

Đám lính vây bắt cô gái lấy sự đau đớn của cô để tìm niềm vui, lại có một gã kỵ sĩ áo giáp giục Cốt mã tiến lên, giơ lên cây búa lớn trong tay, nói:

- Tiểu tiện nhân này chạy trốn cũng nhanh đấy, nếu không phải có sông Nhược Thủy ngăn lại, nói không chừng đã để ả chạy thoát thật rồi. Giờ để ta chém đứt hai tay hai chân của ả, để coi ả chạy thế nào!

Hắn nóng lòng muốn thử, con mắt lại nhìn sang một gã kỵ sĩ áo giáp bên cạnh đang đợi câu trả lời. Thân phận cô gái này ít nhiều cũng có chút đặc biệt, không phải là tử hồn có thể tùy ý xử trí, bởi vậy muốn chém tay trảm chân thì còn phải đợi kỵ sĩ dẫn đội gật đầu.

Trang phục của gã kỵ sĩ dẫn đầu thoạt nhìn cũng không có gì khác biệt so với sáu gã kỵ sĩ khác, chỉ là trên người có thêm một tấm áo choàng. Áo choàng phân nửa màu đỏ sậm, phân nửa màu lam, tại một nơi bao phủ một màu xám tro, trong Âm ty có vẻ vô cùng nổi bật. Thấy gã kị sĩ cầm búa muốn hạ xuống lập tức y quát dừng tay.

Crypto.com Exchange

Chương (1-521)