Vay nóng Tinvay

Truyện:Trần Duyên - Chương 315

Trần Duyên
Trọn bộ 521 chương
Chương 315: Đừng hỏi là duyên hay là kiếp (3)
0.00
(0 votes)


Chương (1-521)

Siêu sale Lazada


Tuy ba vị chân nhân cùng nhau ra tay, nhưng sao chép lại đại trận của Chân Võ quan cũng tốn hết nửa ngày. Sau khi sao chép hoàn tất năm vị chân nhân liền mang theo Kỷ Nhược Trần về núi.

Do lúc trước Chân Võ quan chặn đường không thành công nên bị tổn hao không ít, không dám ra tay nữa nên trên đường về bọn họ không gặp trở ngại gì.

Ngay khi bước vào cánh cửa lớn của Đạo Đức Tông Kỳ Nhược Trần liền cảm thấy bầu không khí lúc này với lúc xuống núi rất khác nhau.

Trong cung lúc đó vẫn là cảnh tượng tiên khí lượng lờ, là một cảnh tượng vô cùng hưng thịnh, chỉ là bên trong hơi có chút khẩn trường mà thôi. Nhưng mà lúc này Thái Thượng Đạo Đức Cung là một mảnh xơ xác tiêu điều, sắc mặt ai cũng nặng nề, bước chân thì vội vã, không còn bộ dáng thong dong dễ dàng như ngày xưa nữa.

Tử Dương chân nhân sau khi trở về núi liền lập tức bế quan, Kỷ Nhược Trần thì trở về tự mình tu luyện, cho đến khi Vân Phong đến thăm hỏi hắn, hắn mới biết trong cung gần đây xảy ra việc gì.

Sắc mặt Vân Phong tối sầm, sau một lúc y mới than thở: - Ngươi đi theo ta.

Kỷ Nhược Trần thay y phục rồi đứng dậy đi theo Vân Phong, một lát sau họ đã đi tới một góc trong Thái Thượng Đạo Đức Cung.

Ở nơi này ngói đã chuyển xanh tường dính đầy bụi, những viên đá màu đen rải rác, khắp nơi là một mảnh u ám xơ xác tiêu điều, nơi này hoàn toàn không giống với những nơi khác trong cung.

Trong góc phòng chỉ có một ngôi điện được xây bằng gỗ đen, có cửa ra vào chứ không hề có cửa sổ, hơn nữa bên trong không hề có những hoa văn trang trí, Kỷ Nhược Trần thậm chí còn có thể cảm giác được âm khí không ngừng tuôn ra từ trong khe cửa.

Tòa cung điện này vốn là nơi dùng để cho những cô hồn dạ quỷ trước khi chuyển thế đầu thai của Mạc Kiền Phong dùng làm nơi ở tạm cho người hay là thú.

Mạc Kiền Phong nhiều năm qua cũng ít khi gặp một linh hồn chết yểu, cho dù có cũng chỉ là một số trượt chân ngã chết hoặc là các loại dị thú, vì thế lúc bình thường nơi này và những điện khác không có gì khác nhau.

Nhưng hiện nay âm khí trong điện lại dày đặc như vậy, không biết là bên trong điện chứa đựng bao nhiêu âm hồn đây!

Két một tiếng, Vân Phong đẩy cửa điện ra, một luồng gió lạnh thấu xương lập tức đập vào mặt làm cho Kỷ Nhược Trần không thể nào hô hấp được.

Hắn đi theo Vân Phong vào trong, ngắm nhìn bốn phía, khuôn mặt vốn đang bình tỉnh cũng đã có chút biến sắc.

Trong điện cũng không rộng lắm, chỉ là sự lạnh lẽo vô cùng làm cho nó vô cùng u ám. Phía trong điện có đặt một bàn thờ, phía trên đang đốt một cây đèn cầy màu trắng vô cùng to lớn. Ánh nến hừng hực, nhưng ánh sáng lại rất yếu ớt, chỉ có thể chiếu sáng trong phạm vi ba thước mà thôi.

Trên khối đá màu xanh lúc này đang đặt hai cỗ thi thể nằm chinh tế, dường như là hai người vốn chính là một bộ phận của nơi này vậy!

Khuôn mặt của hai thi thể rất sống động, trên người của họ có những vết thương khác nhau, miệng vết thuong vẫn còn rất mới, thỉnh thoảng còn có chút máu loảng chảy ra. Phẫn nộ, không cam lòng, sợ hãi, ngạc nhiên, nghi ngờ, và đủ loại tâm trạng trước khi chết đọng lại trên mặt họ.

Nhìn qua thì họ giống như là mới vừa chết, trên không có thể mơ hồ thấy oan hồn đang du đãng mà vẫn chưa đi xuống Hoàng Tuyền.

Mặc dù trang phục không giống nhau, nhưng mà bên trong có một khuôn mặt mà Kỷ Nhược Trần quen thuộc. Xxem ra những người này đều là những đệ tử trẻ tuổi đang ở dưới núi lịch lãm.

Bên trong còn có hai trung niên đạo sĩ, trong trí nhớ của Kỷ Nhược Trần thì đạo hạnh của bọn họ rất cao, không ngờ là lần này họ có đi nhưng không có về.

- Những đệ tử ngã xuống trong nửa tháng nay đều tập trung ở đây. Ngôi điện này có thể cắt dứt âm dương làm cho những hồn phách này không bị tiêu tan, thân thể không bị thối rữa. Điện này dùng làm nơi cư trú tạm thời của bọn họ sau khi chết.

Giọng nói của Vân Phong rất bình tĩnh nhưng có thể nghe được một chút bất đắc dĩ trong đó.

Công dụng ngăn cách âm dương của tòa điện này Kỷ Nhược Trần cũng biết. Nhưng hắn không rõ tại sao chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi mà Đạo Đức Tông lại chết tới 30 người, hơn nữa còn đặt thi thể của bọn họ vào trong này, làm cho hồn phách của bọn họ không thể xuống Hoàng Tuyền để luân hồi.

Lúc đầu Đạo Dức Tông xây ngôi điện này cũng chỉ là có ý tốt, những linh hồn trước khi vào Hoàng Tuyền có thể đến đây để tẩy Nghiệt Huyết, tránh việc sau khi chết còn phải chịu khổ.

Thế nhưng lúc này tòa cung điện này lại dùng để cất giữ thi thể hơn nửa tháng, trên thực tế là dùng nó để giam cầm hồn phách của bọn họ. Vì sao phải làm như thế?

Dường như Vân Phong hiểu được suy nghĩ của Kỷ Nhược Trần, y cười khổ một tiếng, nói:

- Nhược Trần, đệ thông hiểu quái tượng chi đạo, nếu không ngại thì gieo thử một quẻ xem thử vận mệnh tông ta như thế nào.

Kỷ Nhược Trần gieo một quẻ, một lát sau sắc mặt bỗng nhiên biến đổi kinh ngạc thốt lên:

- Nghịch thiên mà đi, bị trời trừng phạt?!

Quẻ tượng mà tu sĩ gieo từ trước đến nay đều không hề nói rõ, rất khó giải thích, hiểu được bao nhiêu còn phải dựa vào tu vi của từng người. Một quẻ lại rõ ràng như lần này, quả thật là từ trước đến nay chưa từng xảy ra.

Hắn chợt nghĩ tới một chuyện, tu vi của hắn cũng không cao, quẻ thuật cũng không thần kỳ, vậy chẳng phải là những tu sĩ của môn phái khác khi gieo quẻ đều có kết quả giống như vậy hay sao?

Vân Phong than thở:

- Nhược Trần, đệ nói không sai! Hiện tại chỉ cần người hơi có tu vi khi bói vận mệnh của tông ta đều là tám chữ này. Đây cũng chính là nguyên nhân mà bọn đạo chích có can đảm dám tấn công chúng ta. Quẻ tượng này xuất hiện từ nửa tháng trước, Từ Dương chân nhân khi bói ra quẻ này liền ra lệnh triệu hồi tất cả đệ tử ở bên ngoài trờ về, nhưng đã muộn một bước, đã tổn thất hết mười mấy tên đệ tử. Bọn ta dùng toàn lực mới đoạt lại được ba mươi thi thể này. Phạm vi của tông ta hiện nay chỉ còn trăm dặm xung quanh Tây Huyền Sơn mà thôi.

Kỳ Nhược Trần không ngờ tình hình lại nghiêm trọng tới như vậy. Hắn nhìn thi thể đồng môn trong điện một chút sau đó than nhẹ một tiếng, mới hỏi:

- Sư huynh, vì sao không để cho hồn phách của bọn họ xuống Hoàng Tuyền luân hồi, mà để mặc cho bọn họ quanh quẩn trong này? Nếu như họ được luân hồi, kiếp sau còn có thể lưu lại một chút thông minh.

Vân Phong lắc đầu, cười khổ nói:

- Nhược Trần, đệ nghĩ là khi hồn phách bọn họ xuống Hoàn Tuyền là có thể thuận lợi đầu thai làm người hay sao?

- Vì sao không thể? - Kỳ Nhược Trần kinh ngạc nói.

Vân Phong trầm ngâm một lát, nói:

- Bói toán nhìn giống như là bàng môn tiểu đạo, kỳ thực không phải. Quái tượng chi đạo cũng có phân chia cao thấp. Họ có thể nghiên cứu lành dữ, tìm hiểu sự việc xảy ra trong ba năm tới trong vòng trăm trượng xung quanh. Trung có thể nắm được Thiên Tâm; Hạ có thể tính ra Địa Khí, tính toán số mệnh trong phạm vi mười năm trong vòng nghìn dặm; mà Thượng có thể tính được nghin năm luân hồi, có thể tính toán được những thứ ngoài vạn dặm, có thể nhìn thẳng vào đại đạo bồn nguyên; về phần có thể tính ra thiên cơ hay không thì không có sách nào ghi chép lại. Một quẻ này của ngươi, tuy rằng hỏa hầu còn thấp, nhưng nó cũng là một trong đại đạo, vẫn có thể tính được thiên địa chi sự.

- Thiên Tâm Địa Khí, thiên địa chi sự?

Kỷ Nhược Trần nhíu suy nghĩ, từ trước tới giờ hắn vẫn không biết là Quái tượng chi đạo còn có phân chia Thượng Trung Hạ; nhưng mà nghe Vân Phong nói vậy, trong tim của hắn mơ hồ có chút hiểu được bốn chữ Thiên Tâm Địa Khí.

Vân Phong gật đầu nói:

- Nhược Trần, ngươi có thể tự hỏi như vậy cho thấy tư chất và sự nhạy cảm của mình. Kỳ thực thế hệ chúng ta truy cầu đại đạo, cũng không ngoài việc muốn vũ hóa phi thăng, nhục thân thành tiên. Nhưng mà sau khi phi thăng thì đi tới nơi nào? Liên Hoa cũng tốt, Diệu Cảnh cũng được, mặc kệ trong sách xưng hô như thế nào, thì nơi đến sau khi phi thăng chính là nơi mà quần tiên sinh sống.

Vân Phong dừng một chút, suy ngẫm trong chốc lát, mới nói:

- Trong lòng ta có một suy nghĩ, nói cho người nghe cũng không sao. Phương pháp tu luyện của tu sĩ trên thế gian đều là trăm sông đổ về một biển, hoặc là những bí pháp mà các vị thượng cổ chân tiên lưu lại. Tổ sư của Đạo Đức tông chúng ta chính là Quảng Thành Tử, công pháp chúng ta tu luyện càng gâdn Tiên Cung chính pháp, tu hành ngắn mà thành quả đạt được lại nhiều. Tông ta có ba nghìn năm lịch sử mà không suy tàn chính là do nguyên nhân này. Bởi vậy quẻ bói mà những tu sĩ chúng ta tính được chỉ sợ không phải là thiên ý mà là Tiên ý!

- Tiên ý? Lẽ nào chúng ta không phải nghịch thiên mà đi, mà là nghịch tiên hành sự?

Kỳ Nhược Trần hỏi lại.

Vân Phong gật đầu đáp:

- Quái tượng rõ ràng như vậy, chính là việc cực kỳ hiếm có. Có lẽ là tông ta đã chọc giận một vị tiên nhân nào đó, làm cho tiên nhân tức giận mới dẫn đến việc ngày hôm nay. Ai, hơn nữa nghịch tiên và nghịch thiên thì có khác gì nhau!?

Nói xong Vân Phong đi ra ngoài, thở dài một tiếng, vung tay áo bước đi, chỉ để lại Kỷ Nhược Trần ở lại làm bạn với những thi thể.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-521)