← Ch.317 | Ch.319 → |
Từ ngày đến đêm, tiếng gõ đập đinh đinh đương đương chưa từng ngừng lại. Người khác nghe vào tai thì mỗi một tiếng gõ đập đều giống nhau như đúc, tuyệt không có chút khác biệt nào.
Trong mấy ngày này, tiếng gõ đập vang lên đâu chỉ mười vạn lần, khoảng cách giữa mỗi lần gõ đập luôn luôn như một, khó khăn trong đó chỉ cần người hơi có chút đạo hạnh đều có thể biết được như thế nào.
Mấy ngày qua, mỗi đạo sĩ đi qua nơi Kỷ Nhược Trần ở một mình đều thầm khen trong lòng, khen hắn thiên tư vô song, tu vi chỉ trong thời gian ngắn thậm chí đã đến trình độ này. Các đạo sĩ khác lại cảm thán tầm mắt của Tử Dương chân nhân cao siêu, có thể đưa hắn từ tận Tây Cương xa xôi trở về đây.
Chỉ tiếc hôm nay Đạo Đức tông bốn phía đều có nguy cơ, chỉ sợ chưa đợi được đến khi hắn tu luyện có thành tựu thì đã phải đi luân hồi trước rồi.
Nhưng trong tai Kỷ Nhược Trần, khoảng cách, độ nặng nhẹ giữa những lần gõ đập gần như nhất trí đó vẫn còn một chút khác biệt nho nhỏ.
Thực ra ngay cả chính bản thân hắn cũng không nói được rốt cuộc là có bất đồng gì. Chẳng qua hắn chỉ mơ hồ cảm thấy trong linh thức mỗi lần mình đập xuống cũng sẽ khiến cho khối sắt Đinh Hải Thần châm có phản ứng khác nhau, hoặc mềm hoặc cứng, hoặc trơn hoặc nhám, dường như hoàn toàn không có quy luật lại như có quy luật vậy.
Hai ngày đầu tiên, Kỷ Nhược Trần chẳng qua chi là dùng búa không ngừng gõ đập một cách máy móc. Động tác lặp đi lặp lại cả ngàn vạn lần khiến hắn có cảm giác tựa như trở lại khách sạn Long Môn.
Khi đó hắn con nhỏ, chỉ biết làm theo sự sai bả, ông chủ va ba chủ nói hắn làm gì đều phải răm rắp nghe theo, nếu không sẽ bị một trận đòn tàn khốc.
Lúc ấy Kỷ Nhược Trần không hiểu được tại sao phải làm mấy động tác tầm thường như nhấc chân, cất bước, giơ tay cả ngàn vạn lần, hơn nữa ngay cả khi bưng trà rót nước cũng không thể có chút sai lầm nào.
Nhưng dưới sự quát mắng và đánh vào mông của bà chủ, chưa đến ba năm hắn đã luyện mấy trăm động tác cơ bản đến thuộc lòng, ngay cả trong giấc mộng cũng không có chút sai lầm nào.
Cũng không biết từ lúc nào, từ những động tác cơ bản này hắn cảm nhận được cảm giác kỳ lạ như ẩn như hiện.
Thinh thoảng có thể có vài động tác liên tục phù hợp với loại cảm giác kỳ lạ này sẽ trở nên đặc biệt trôi chảy mà tùy theo ý mình, như sông lớn cuộn trào chảy về phía đông không thể ngăn cản.
Bình thường quét sân nấu cơm thì không sao, nhưng khi luyện đánh côn có thể có một động tác phù hợp với cảm giác huyền diệu, một côn này quá nữa sẽ không thất bại.
Nếu như bùng nổ vận động, có thể tìm được hai ba động tác phù hợp với cảm giác ấy. Khi đó bất kể đối phương là ai thì cũng sẽ bị Kỷ Nhược Trần dùng một côn đánh bại.
Lúc này hồi tưởng lại khoảng thời gian đó, những người ngã xuống dưới côn của Kỷ Nhược Trần đều có đạo hạnh không tồi, mà khi đó hắn chỉ là một thiếu niên không có chút đạo hạnh nào, có thể đánh ngã những tu sĩ tu vi có thành tựu kia, xem ra đều có quan hệ nhiều ít đến cảm giác huyền diệu kia.
Chẳng qua cảm giác này qua hư vô mờ ảo. Khi còn nhỏ, từ sau khi bước chân vào sơn môn Đạo Đức tông, tu luyện Tam Thanh Chân Quyết, hắn đã không còn đặt nhiều công sức vào những động tác này nữa.
Lần này trở về núi, trăng đêm vẫn như cũ nhưng tâm cảnh của Kỷ Nhược Trần đã có sự thay đổi.
Bất cứ lúc nào, chỉ cần ở một mình thì hình ảnh Cố Thanh sẽ lại xuất hiện trước mắt. Hắn gần như có thể thấy Cố Thanh đang quanh quẩn trong thư phòng của mình, thỉnh thoảng lại tiện tay cầm một quyển sách lên lật ra xem.
Khi ngồi tỉnh tọa tu luyện, liền bất chợt có một vùng bóng tối xông ra bao phủ lấy thần thức vốn đã bị mất đi. Mỗi một lần như vậy, phía cuối nơi bóng tối lạnh lẽo, ẩm thấp, nhớp nháp đó lại có một tia điện màu tím vụt sáng lên, trong nháy mắt liền biến thành giông bão thiên hỏa (lửa trời) đầy trời.
Trong cuồng phong giông bão, Ngâm Phong bước trong hư không mà đến, hoa sen dưới chân phóng ra từng cánh sen phủ xuống đầu Kỷ Nhược Trần.
Cánh sen chạm vào người thì hắn lập tức liền cảm thấy đau đớn như kim châm. Lúc này Kỷ Nhược Trần mới phát hiện, đó nào phải là cánh sen gì, mà là thiên hỏa rừng rực! Nhưng bóng tối xung quanh lại như một đám bùn nhão trói buộc khiến hắn không thể động đậy được!
Chỉ có thực sự bị thiên hỏa thiêu đốt mới có thể cảm nhận được cảm giác thần thức bị xâm nhập chân thực như vậy, hoàn toàn không cách nào thừa nhận đau đớn.
Mỗi lần như vậy hắn đều nhìn chằm chằm vào Ngâm Phong, cắn chặt hàm răng đến khi ý thức bị thiêu đốt đến mơ hồ mới có thể hát lớn một tiếng tỉnh lại từ trong đau đớn.
Tỉnh lại từ ảo cảnh tựa như ác mộng này, mồ hôi sẽ thấm ướt đẫm quần áo hắn, suy yếu không chịu nổi. Chân nguyên trong cơ thể cũng không tăng trưởng chút nào mà trái lại còn yếu đi ba phần.
Sau mấy lần như vậy, hắn đứt khoát không tu luyện Tam Thanh Chân Quyết nữa, mà chỉ cầm búa lên, thư khắc ấn ký của mình lên thần thiết.
Chỉ có như vậy hắn mới có thể tạm thời quên đi Ngâm Phong, quên đi kẻ đã thay đổi cả cuộc đời hắn.
Song cảm giác đau đớn thấu tận tâm can kia vẫn còn đó, cho dù chôn giấu sâu hơn nữa cũng vẫn còn đó, tựa như một tảng bằng nằm dưới dòng chảy ngầm vạn dặm dưới đáy biển, mãnh liệt không thua gì sóng lớn trên mặt biển.
Không thể yên tĩnh tu luyện, cũng không thể ngủ, Mỗi lần nhắm mắt lại, bóng tối quen thuộc sẽ nhào tới hắn. Nhưng tỉnh thì lại thế nào? Lúc này nhìn từng hòn ngói viên gạch, từng cành cây ngọn cỏ đều lạnh lẽo như băng, lúc nào cũng khiến hắn cảm thấy kinh hoảng như thế gian tuy rộng lớn nhưng chỉ còn lại riêng một mình hắn vậy.
Chi có không ngừng gỗ đập mới có thể giúp hắn khôi phục lại từ trong ác mộng.
Vừa cầm lên búa đục do Diệu Ẩn tặng liền khiến hắn cảm thấy hết sức thoải mái, mặt ngoài thô ráp lồi lõm vô cùng vừa vặn với mỗi hoa văn trong lòng bàn tay.
Bộ búa đục này tựa như một cánh tay kéo dài ra của hắn, có thể truyền lại cảm giác khi đập xuống lên da thịt của hắn chính xác từng chút một.
Dường như hắn có thể cảm thấy được khối Định Hai Thần châm đang đáp lại mình, phản ứng với mỗi lần đập xuống hoặc mừng hoặc giận, hoàn toàn khác biệt.
Ngẫu nhiên sẽ có khi may mắn khiến tâm linh thông suốt, thần thức của hắn lại ăn khớp với cảm giác huyền diệu kia, lòng bàn tay trái lại truyền đến từng đợt cảm giác nóng rực. Kỷ Nhược Trần cúi đầu nhìn xuống thấy khối Định Hai Thần châm đã lõm vào một cái hố nhỏ.
Khối thần thiết tụ tập linh khi cả ngàn năm, vô cùng chắc chắn này lại bị khắc lên một ấn ký?
Kỷ Nhược Trần kìm nén sự khiếp sợ trong đáy lòng mà nhìn lại cây búa trong tay. Cây búa vẫn lờ mờ không ánh sáng như cũ, không thấy có bất cứ tổn hại nào. Vì vậy, tâm tư của Kỷ Nhược Trần rốt cuộc đã hoàn toàn bị hấp dẫn vào điều này.
Khi đó hắn ngừng tay, ngửa mặt lên trời khổ sơ suy tư.
Lúc này mặt trăng đã ngả về phía tây, gió đêm càng thêm lạnh lẽo mạnh mẽ. Nhưng bên ngoài viện nơi Kỷ Nhược Trần sống một mình, có một hình bóng yểu điệu đã đứng suốt một canh giờ.
Nàng hoàn toàn không để ý đến sương đêm đã đọng lại trên đuôi lông mày, đôi mắt vẫn yên lặng ngắm nhìn vầng trăng trên bầu trời, không cử động chút nào.
Tâm thần nàng đã hoàn toàn bị tiếng gõ đáp truyền ra từ trong sân hấp dẫn, sắc mặt cũng càng ngày càng trở nên tái nhợt, càng về sau càng trắng tựa như một tờ giấy.
Mỗi tiếng gõ đập đều quanh quẩn vào tận đáy lòng như dòng nước lũ cuồn cuộn đập thẳng vào người. Theo bản năng nàng cảm nhận được tiếng gõ đập không đơn giản chỉ có tiết tấu đều đều, dường như bên trong còn chứa đựng một thứ gì đó phù hợp với đại đao của trời đất, nhưng bất luận nàng cố gắng đến thế nào cũng không thể phân biệt được đó là thứ gì.
Đêm lạnh gió lớn.
Tuy trên người có mặc Tư Phương tiện giáp, đáng lý ra đã sớm không phải sợ hãi rét lạnh của thế gian, nhưng tư đay long nàng vẫn còn tng đợt sóng lạnh lẽo và giận dữ bắt đầu dâng trao.
"Băng Tiên a Băng Tiên, chẳng lẽ ngươi cứ buông tha như vậy sao?" Nàng tự hỏi.
Thiên tư cua nàng kinh tài tuyệt diễm, bản thân luôn cố gắng trở thành người đứng thư hai của Đạo Đức tông trong tương lai. Về phần Tử Vi chân nhân, đó là một yêu nghiệt ngàn năm mới xuất hiện một lần, nàng không thể sánh bằng.
Song kiếp sống vốn yên lặng tu luyện, gặp sóng gió không chút sợ hãi của nàng đã xảy ra biến động từ sáu năm trước.
Nhìn đến Kỷ Nhược Trần, thứ nhất hắn hoàn toàn không có chút thiên tư nào, thứ hai không có nhân phẩm, nhưng mà các vị sư trưởng lại coi trọng hắn có thừa, khi đó đã khiến người khác khó có thể hiểu nổi.
Nhưng khi đạo hạnh của hắn tiến bộ thần tốc, mỗi khi xuống núi du lịch lại càng mạnh hơn. Mỗi lần hắn trở về núi thì tu vi cũng tiến thêm một tầng, quả thực là ngày đi ngàn dặm.
Một năm trước, nàng còn khinh thường không so sánh với Kỷ Nhược Trần, nhưng hiện tại nàng cũng khó biết được ai thắng ai thua.
Một năm này tu vi của Cơ Băng Tiên đột nhiên tăng mạnh, lúc này đã cách cánh cửa Thượng Thanh không xa. Băng Ly quyết của chi nhánh Tử Vi chân nhân truyền lại khiến linh giác thần thức của nàng nhạy bén vượt xa tu vị đạo hạnh của bản thân, vì vậy lúc này nàng mới có thể nghe ra được sự khác biệt trong tiếng gõ đập của Kỷ Nhược Trần.
Đúng lúc nàng tập trung tinh thần, gắng sức tim tòi sự huyền diệu trong đó, thì tiếng gõ đập đã vang lên liên tục suốt mấy ngày bỗng nhiên ngừng lại!
Khuôn mặt Cơ Băng Tiên đỏ bừng lên, thân thể run lên nhẹ, lỗ mũi đã chảy xuống hai dòng máu. Giữa một động và một tĩnh, không ngờ nàng lại bị thương không nhẹ.
← Ch. 317 | Ch. 319 → |