← Ch.328 | Ch.330 → |
Cuối đông đầu xuân, dãy núi vẫn còn ướt át, trong rừng mưa bụi lất phất, chốc lát đã làm ướt cả áo bào trên người. Thời tiết thế này không ai muốn vào núi, ngay cả người dân miền núi bần hàn cũng phải tránh ở trong nhà vài ngày.
Lúc này Kỷ Nhược Trần ngồi dựa vào một gốc cây cổ thụ, toàn bộ quần áo đã ướt đẫm, vài sợi tóc rối bời trên trán, bộ dáng nhìn qua trông vô cùng chật vật. Sắc mặt hắn tái nhợt, rõ ràng là trên người có thương tích, nhưng hô hấp vẫn đều đặn, chân nguyên vẫn đầy đủ như cũ.
Hắn cởi đạo bào ra, cau mày nhìn dấu vết trên ngực. Dấu vết này lớn bằng bàn tay, rõ ràng là hình một bức bát quái, mà bức bát quái đã cháy đen trên làn da trắng nõn sáng loáng lộ ra vẻ chói mắt khác thường. Ngón tay hắn vừa chạm vào quái tượng thì đầu ngón tay lập tức bốc lên một luồng khói xanh, da thịt trên ngón tay cũng bị thiêu đốt một vệt cháy đen.
Mặc dù vết thương này không lớn nhưng bên trong ẩn chứa ai loại lực lượng phong hoá vô cùng ác liệt, lại có một chút linh tính, luôn tìm kiếm máu thịt xung quanh để cắn nuốt.
Chẳng qua xung quanh vết thương xuất hiện một tầng ánh xanh nhàn nhạt bao vây hai lực phong, hoả này vào bên trong, nhờ vậy máu thịt xung quanh mới không tiếp tục bị thương tổn.
Thực ra ánh xanh còn kém hai lực phong hỏa hai phần, nhưng tác dụng lại chậm rãi kéo dài, kém mà không tán, hoàn toàn không có dấu hiệu tan vỡ.
Kỷ Nhược Trần ổn định tâm thần, mặc dù lực lượng chân khí Tam Thanh Chân quyết khổ tu đã yếu đi không ít, nhưng lại sinh sôi không ngừng, lấy yếu chống mạnh nên không rơi vào thế yếu, nó thể hiện ra sự mạnh mẽ của Tam Thanh Chân quyết.
Thấy vết thương đã ổn định, Kỷ Nhược Trần cười lạnh một tiếng, che áo lại, thở ra một ngụm khí hơi thở xung quanh dần dần thu liễm, sau đó hắn ẩn mình vào trong trời đất cỏ cây.
Chỉ một lát sau, trong rừng bỗng ồn ào lên, một tiếng thú rống truyền đến từ xa xa khiến khắp núi lá cây rơi rào rào như mưa!
Dư âm của tiếng rống vẫn còn quanh quẩn, đám mây tía từ xa xa chớp lên, nhiều thân ảnh xuất hiện, nháy mắt đã tới phía trên mảnh rừng núi này rồi vội vàng dừng lại. Dẫn đầu là một đạo sĩ gầy gò, chính là Khô Trúc.
Khô Trúc đánh giá mành rừng xanh mướt bên dưới, ánh sáng trong mắt bắn ra bốn phía, cơn giận trong lòng mãnh liệt như sóng lớn! Ngay mới vừa rồi, hơi thở của Kỷ Nhược Trần lại biến mất khỏi cảm ứng của gã, giống như cá về biển rộng không lưu lại chút dấu vết nào.
Mây đen hội tụ trên bầu trời, mưa bụi lại rơi.
Vẻ ngoài của Khố Trúc bình tĩnh như núi, nhưng gã đã sớm âm thầm vận dụng chân nguyên, liên tiếp thi triển bảy tám loại đạo pháp truy tìm tung tích, thần niệm như một luồng sóng quét qua núi rừng phía dưới. Nhưng gã vẫn không tìm ra được chút hơi thở nào của Kỷ Nhược Trần.
Đây đã là ngày thứ tư Khô Trúc truy lùng Kỷ Nhược Trần.
Ngày thứ nhất nhóm người Khô Trúc đã đuổi theo hắn. Chỉ là tên giặc nhỏ này vô cùng xảo quyệt, mặc dù đạo hạnh không cao nhưng hành động nhanh nhẹn, lại sở trường về ẩn núp, thật sự khó có thể nắm được tung tích.
Một đuổi một chạy như vậy, hai bên đã khiến cả vùng rừng núi trong vòng vài trăm dặm xung quanh huyên náo suốt một ngày. Mặc dù Khô Trúc không đuổi kịp nhưng cũng không để hắn chạy thoát.
Đến đêm, đám người Khô Trúc vẫn không chịu buông tha. Bọn chúng cho rằng đạo hạnh Kỷ Nhược Trần không còn nhiều, đã đuổi theo lâu như vậy xem ra hắn đã sớm rơi vào tình trạng kiệt sức, không thể trốn xa được nữa. Vừa nghĩ tới một khối Địa cực thần thiết to lớn, trong lòng đám tu sĩ đều nóng bỏng, chân nguyên cũng tựa như đột nhiên hùng hậu thêm ba phần.
Mọi người đang hăng hái lục soát, chợt nghe một tiếng sấm sét ầm ầm rung trời chuyển đất! Khi kinh hãi quay đầu lại, chỉ thấy Kỷ Nhược Trần vẫn như quỷ mị xông lên từ sương mù trong rừng, tóc đen bay múa, mặt lạnh như sương, hắn không chút tiếng động đánh về phía một tên tu sĩ ở gần nhất, tốc độ cực nhanh khiến mọi người muốn cứu tên kia cũng không còn kịp nữa!
Đạo hạnh của tu sĩ kia cũng không thấp, khôn cần mọi người nhắc nhở cũng đã cảm giác được Kỷ Nhược Trần đến. Y hét lớn, bỗng một sợi tơ máu bắn ra từ giữa trán, y đã dùng tinh huyết của mình để thôi thúc, bảy thứ pháp bảo hộ thân xung quanh đồng loạt sáng lên, trong chớp mắt đã phòng thủ đến một giọt nước cũng không lọt.
Y cười lạnh nhìn Kỷ Nhược Trần, tay trái bắt một pháp quyết, chỉ đợi khoá định được thân hình của hắn sẽ lập tức đánh tới.
Trên không trung Kỷ Nhược Trần đã rút thiết côn sau lưng ra, nhẹ nhàng quét ngang một phát.
Tựa như ngàn vạn pháo hoa cùng nồ, bày pháp bảo hộ thân xung quanh tu sĩ đồng thời nồ tung, sau đó thân hình như lá rụng vô lực bay về phía sau. Áo bào trên ngực y bỗng nhiên vỡ vụn, máu nóng từ trong lồng ngực phun ra, sau đó chúng bị thiết côn hút sạch!
Đám tu sĩ vô cùng hoảng sợ! Trong nháy mắt đánh bại Thất Bảo, cây thiết côn nhìn có vẻ tầm thường vậy mà lại có uy lực lớn đến không thể ngăn cản!
- Địa cực thần thiết! Đúng là Địa cực thần thiết! Lại còn lớn như vậy...
Vài tiếng hét vang lên, mấy lão già kiến thức rộng rãi vừa nhìn thấy thiết côn liền lập tức kìm lòng không nổi mà hét lên.
Đánh ra một côn, Kỷ Nhược Trần cũng không quan tâm đạo sĩ kia chết hay sống xoay người rời đi. Ảo bào màu xanh lay động trong gió, vừa loé lên đã tránh ra ngoài hơn mười trượng
Đám tu sĩ lúc này mới kịp phản ứng lại, rối rít phóng pháp bảo, đạo thuật ra, ánh sáng đủ các màu tràn ngập đánh tới, tuy nhiên cũng đánh vào chỗ không khiến rừng rậm trong chu vi trăm trượng bị san thành đất bằng mà Kỷ Nhược Trần đã sớm đi xa. )
Lần này thấy tận mắt một khối Địa cực thần thiết lớn như vậy, mệt nhọc trên người như được quét sạch, cả đám tu sĩ sớm đã quên sự kinh hãi vừa rồi, rối rít hô to gọi nhỏ rồi sử dụng pháp bảo nhanh nhất để đuổi theo. Ngay cả thi thể đồng bạn vừa chết mà bọn chúng cũng không thèm quan tâm.
Khô Trúc có tu vi cao nhất lại không vội vàng đuổi theo. Kỷ Nhược Trần đánh lén thành công, sau khi thu côn nhanh chóng bỏ chạy, không biết tại sao thân hình hắn lại đột nhiên hơi chậm lại.
Đạo hạnh của Khô Trúc cao thâm, lập tức nắm lấy cơ hội phát ra pháp thuật Càn Khôn Dục Dưỡng ấn đắc ý nhất của bản thân.
Bên trong ấn này ẩn chứa phong hỏa, sự lợi hại chân chính là nó có liên hệ mơ hồ với tâm linh của Khô Trúc, lực lượng biến hoà khôn lường, người bị trúng ấn rất khó có thể hoàn toàn trục xuất ra khỏi cơ thể, chỉ có thể để nó tuỳ ý ăn mòn chân nguyên, máu thịt. Mà ấn này cũng không tiêu tan, người bị trúng ấn cũng khó có thể trốn thoát khỏi sự truy tìm của gã.
Gã đi tới trước người tên tu sĩ đã ngã xuống không dậy nổi thầm than một tiếng rồi thu thập pháp bảo, di vật trên người hắn, ngày sau cũng có thể trả lời đồng môn của hắn cho tốt. Nhưng vừa nhìn lại, toàn thân Khô Trúc đột nhiên chấn động!
Đôi mắt tu sĩ kia trợn tròn, nụ cười lạnh vẫn còn đọng lại trên khoé miệng, mặt mũi đã cứng lại ngay chớp mắt khi bị giết. Xem ra đến trước khi chết y cũng không kịp phản ứng lại với một côn kia của Kỷ Nhược Trần.
Mưa phùn như tơ.
- Địa cực thần thiết, ài, Địa cực thần thiết...
Khô Trúc đứng lơ lửng trên không trung, miệng lẩm bẩm nói nhỏ.
Từ khi Kỷ Nhược Trần chạy trốn ngày đó, đuổi theo ba ngày ba đêm nên Khô Trúc nắm chắc mười phần Kỷ Nhược Trần đã thực sự trúng Càn Khôn Dục Dương ấn của minh. Trong ba ngày này, nếu không phải gã có cảm ứng với chân nguyên trong ấn, sợ rằng đã sớm để hắn trốn thoát.
Nhưng cảm ứng của gã lúc có lúc không, biến mất trong thời gian dài mà xuất hiện chỉ trong chốc lát, vì vậy đến tận hôm nay vẫn không thể đuổi kịp Kỷ Nhược Trần. Từ tận đáy lòng, Khô Trúc cũng âm thầm khâm phục hắn.
Tiểu đạo sĩ này ngày đêm bị gió hun lửa đốt, khổ sợ đó thì tu sĩ tầm thường sợ rằng không chịu nổi một khắc nhưng hắn lại chịu đựng được tới ba ngày! Sự nhẫn nại như vậy thật là vạn người không một.
Sát cơ trong lòng Khô Trúc không kìm được nổi lên, nếu lúc này không diệt trừ tiểu đạo sĩ này, thì với sự kiên cường của hắn ngày sau tất thành hoạ lớn.
Đôi mắt nhỏ của gã híp lại, vẻ lạnh lẽo ẩn hiện bên trong xuyên thấu qua mưa bụi lất phất dò xét núi rừng bên dưới, kiên nhẫn chờ đợi đến lúc cảm ứng được Càn Khôn Dục Dương ấn.
Những tu sĩ còn lại lại không kiên nhẫn được như thế mà sớm tự động tản ra, bắt đầu lục soát mảnh rừng xung quanh. Bởi vì có vết xe đổ lúc trước, các tu sĩ chia làm hai người một tổ để có thể hỗ trợ lẫn nhau.
← Ch. 328 | Ch. 330 → |