← Ch.336 | Ch.338 → |
Trong chốn u minh, không biết đã trôi nổi bao lâu hồn thức mới bắt đầu tụ lại được một chút. Lúc này trong đầu óc đần độn mới có được một chút linh trí.
- Ta đang ở đâu?
Đây là ý nghĩ đầu tiên của Kỷ Nhược Trần. Mặc dù hắn có thể cảm giác được mọi thứ xung quanh, thế nhưng dường như tất cả đang bị một lớp sương mù bao phủ, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một chút bóng dáng.
Ý thức dường như đang chìm ở dưới đáy nước, mỗi một lần vươn lên đều vô cùng ứ đọng.
Trong lúc mơ hồ, dường như hắn có thể nghe được đột tiếng hí từ trên mặt nước truyền đến. Tiếng hí đó giống như một thanh châm đâm vào người làm cho hắn vô cùng đau đớn, mỗi một lần bị đâm vào thì hắn cảm thấy dường như khí lực của mình bị tan biến hết một phần, cảnh vật xung quanh ngày càng mở ảo.
Bản năng sinh tồn khiến hắn cảm thấy vô cùng nguy hiểm. Vì vậy, hắn dựa vào sự đau đớn ấy mà làm cho ý thức của mình run lên, giống như một con cá lớn giật mình vẫy đuôi bay lên mặt nước!
Cảnh vật xung quanh lập tức rõ ràng. Đây là một thế giới màu nâu xám, tất cả cảnh vật đều do hai màu này tạo thành, bầu trời vô cùng cao, phía trên có từng mảng từng mảng khí xám tụ tập lại nhìn giống như một đám mây, chúng nó xoay quanh một cái động đen kịt vô cùng lớn đang không ngừng xoay tròn trên bầu trời.
Giữa bầu trời là một mảnh màu đen sâu không thấy đáy, khí thế to lớn vô biên, ngay cả những dãy núi rộng lớn mà hắn nhìn thấy khi ném vào đó cũng giống như là một tảng đá rơi vào biển rộng, trong chốc lát sẽ biến mất không còn bóng dáng.
- Đây là đâu?
Ý niệm này vừa nổi lên thì có một trận đau đớn không thể chịu nổi kèm theo một tiếng thét chói tay truyền đến. Nhưng vào lúc này, ý thức của hắn đã trồi lên mặt nước, tại sao tiếng rít kia lại còn lớn hơn gấp bội?
Trực giác đối với nguy hiểm của hắn ngay lập tức thức tỉnh, vì vậy hắn ghé mắt nhìn lại, chỉ thấy bên cạnh có một cái bóng đang lơ lửng. Cái bóng này lúc ẩn lúc hiện một khuôn mặt dữ tợn, miệng nó không lớn, phần dưới cái bóng trông như là không khí mơ mơ hồ hồ, lúc tụ lúc tán.
Lúc này cái bóng đang mở miệng thật lớn, nó phát ra những tiếng kêu rất điên cuồng lao rồi về phía hắn, sau đó định một ngụm nuốt chửng hắn luôn!
Quá hoảng sợ, hắn vội vàng phất tay tấn công nhưng lại phát hiện ra mình không có tay! Việc này không phải là chuyện đùa, sau khi sự run rẩy qua đi, thần thức của hắn đã tỉnh táo được một chút, lúc này hắn mới nhận ra tình huống thân thể hiện giờ của mình.
Hắn kỳ thực không có hai mắt, mọi thứ mà hắn thấy đều là trực tiếp cảm giác được, cho nên chỉ cần hắn muốn thì có thể nhìn bằng mọi góc độ.
Kỷ Nhược Trần và quỷ ảnh đối diện nhìn nhau, thân thể hắn chỉ là một mảnh sương mù mờ nhạt, thậm chí so với đối phương còn nhạt hơn một chút. Quỷ ảnh mở mồm cắn tới, tức thì một ít sương mù trên người hắn bị nó một ngụm nuốt mất, làm cho sương mù trên người càng mỏng manh hơn một chút.
Đứng trước ranh giới giữa sống và chết, sự sợ hãi vô cùng làm cho hắn rít lên, hắn há mồn cắn lại quỷ ảnh! Một nhát cắn của hắn dường như nuốt phải một ngụm hơi nước ẩm ướt, sự buồn nôn khó chịu khó có thể diễn tả được bằng lời.
Ngay khi đám hơi nước này vào miệng thì cảm giác suy yếu trên người Kỷ Nhược Trần giảm đi không ít. Hắn lập tức biết mình đã làm đúng hắn cố gắn nuốt hết đám hơi nước đó rồi lại quay qua tiếp tục cắn thêm một cái nữa!
Hai cái bóng ta cắn ngươi, ngươi cắn ta liên tục không ngừng, hai bên liều mạng cắn xé đám sương mù trên người đối phương hai bên không ngừng nghi cho tới khi có một bên ngã xuống mới thôi.
Cách bọn họ không xa, lại vang lên vài tiếng rít khác, ba quỷ ảnh đang điên cuồng cắn xé một cái quỷ ảnh khác. Quỷ ảnh bị cắn không ngừng rên rỉ, nó cố gắng phản kháng nhưng chỉ phí công, thinh thoảng nó cũng quay sang cắn một cái, nhưng căn bản không thể làm được việc gì, chỉ có thể nhìn mình bị ba tên quỷ ảnh từ từ cắn nuốt, thân thể càng ngày càng mỏng dần. Rốt cục, nó hét lên một tiếng cuối cùng sau đó biến thành một luồng khói nhẹ, trong nháy mắt bị gió thổi đi.
Sau khi cắn nuốt, thân thể của ba quỷ ảnh rõ ràng đã to hơn một chút. Chúng nó giằng co một hồi, tựa hồ là đang so xem ai mạnh ai yếu, nhưng mà hiển nhiên là bọn chúng kiêng kỵ lẫn nhau, vì vậy chúng tự chia ba hướng đi tìm những quỷ ảnh mỏng hơn để cắn nuốt.
Đây là một khu hoang dã rộng lớn vô biên, sương mù dày đặc có mặt ở khắp nơi, tuy là có thể nhìn xa, nhưng cũng chỉ có thể nhìn được mấy trăm trượng là cùng.
Những tiếng rít liên tục vang lên, vô số quỷ ảnh lượn lờ không mục đích trên cánh đồng hoang. Cảm giác của chúng nó vô cùng trì trệ, thường thường nhìn những vật ngoài phạm vi ba bốn trượng thì bọn chúng không hề thấy được.
Những quỷ ảnh nếu gặp được nhau, thì sẽ ngay lập tức lao vào cắn xé nhau cho tới khi có một bên hoàn toàn bị thôn phệ mới thôi.
Cũng có những quỷ ảnh cường tráng, chúng nó đi xung quanh săn những quỷ ảnh yếu hơn. Bọn chúng không chỉ có lực lượng mạnh mà ngay cả cảm giác cũng nhạy bén hơn nhiều, thường là khi con mồi chưa phát hiện được chúng thì chúng đã nhào tới rồi.
Đất trên cánh đồng hoang rời rạc và rất ẩm ướt, những mảnh đất đôi khi lại tụ tập với nhau tạo thành một vũng bùn nhỏ. Bên trong vũng bùn lúc nào cũng có những bong bóng khí cuồn cuộn, mỗi khi một cái bong bóng khí vỡ tan sẽ tràn ra một luồng khí màu đen, sau đó liền biến thành một quỷ ảnh mới.
Thỉnh thoảng tầng đất cũng vỡ ra tuôn ra ngoài một luồng khí đen lớn trong nháy mắt ngưng tụ thành hàng trăm quỷ ảnh lớn nhỏ khác nhau. Một khi những quỷ ảnh này tỉnh lại, ý thức ẩn sâu trong linh hồn khiến chúng đánh về phía những đồng loại xung quanh.
Kỷ Nhược Trần cảm thấy mình và những quỷ ảnh khác không giống nhau, dù cho hiện nay hắn cũng đang điên cuồng cắn nuốt một quỷ ảnh khác. Hắn mơ hồ hiểu được điểm khác nhau, những quỷ ảnh khác cắn nuốt chỉ dựa vào bản năng, mà hắn thì biết mình đang làm cái gì.
Thế nhưng một chút ý thức này cũng không mang lại cho hắn chút lợi ích nào, hắn đang rơi vào hạ phong trong việc cắn nuốt với một quỷ ảnh khác, sương mù trên người càng ngày càng nhạt.
'Phải nghĩ một biện pháp mới được!'
Sự sợ hãi lúc này đã từ từ tan biến, nó được thay thế bằng sự bình tĩnh đến kỳ dị, ý thức của hắn dường như đang bị ngâm trong một chậu nước đá. Ý thức xoay chuyển càng lúc càng nhanh, phạm vi cảm giác của linh giác càng ngày càng rộng, từ ba trượng, năm trượng gia tăng lên tới phạm vi xung quanh mười trượng.
Trong vòng mười trượng, có hai quỷ ảnh khác đang thôn phệ lẫn nhau và có ba quỷ ảnh đang lượn lờ xung quanh.
Khi "nhìn" thấy hai quỷ ảnh đang điên cuồng cắn xé, trong lòng hắn đột nhiên nổi lên một ý nghĩ:
'Phải tấn công vào vị trí yếu điểm!'
Quỷ ảnh hư vô mờ ảo, giống như một đoàn sương mù, yếu điểm của nó nằm ở chỗ nào? Chỗ khác biệt từ trên xuống dưới chỉ có khuôn mặt mà thôi.
Động tác của hắn bỗng nhiên ngừng lại, tùy ý để cho quỷ ảnh cắn lên người mình. Quỷ ảnh hung hăng cắn vào đoàn sương mù trên người hắn một cái, nó hình như đang vô cùng vui vẻ, khuôn mặt lộ ra vô cùng rõ ràng.
Nhưng đột nhiên hắn há miệng thật rộng hung hăng cắn một cái vào khuôn mặt con quỷ ảnh!
- A!
Quỷ ảnh nhả đoàn sương mù trong miệng ra, thảm thiết rít lên một tiếng, toàn thân nó liên tục co quắp, cố gắng thoát ra từ trong miệng của hắn.
Hắn lúc này đã yếu hơn rất nhiều so với lúc có được ý thức, vậy mà quỷ ảnh cố gắng hết sức cũng không thể kéo ra được.
- Kéo?
Trong lòng hắn lại nảy ra một ý nghĩ, vì vậy hắn ngậm miệng thật chặt, sau đó toàn lực lui về phía sau. Quỷ ảnh vừa rít lên một tiếng, thân thể của nó bị xé ra thành hai mảnh!
Quỷ ảnh bị mất khuôn mặt không ngừng gào thét, nó nằm trên mặt đất không ngừng gào thét, sương mù trên thân thể cũng rời ra, tan biến trong không trung. Quỷ ảnh sắp sửa tan biến nên không còn sức lực để phản kháng nữa, nó thậm chí không biết người vừa nuốt khuôn mặt nó đã bay tới bên cạnh, sau đó mở miệng thật rộng rồi cắn xuống...
Lúc hoàn toàn thôn phệ quỷ ảnh, hắn cảm giác ý thức của mình đã rõ ràng hơn một chút, thân thể cũng cảm giác được mạnh hơn không ít.
Hắn nhìn xung quanh, những quỷ ảnh xung quanh cũng không còn dữ tợn đáng sợ như trước nữa.
Hắn mơ hồ cảm thấy được lực lượng của những quỷ ảnh xung quanh có mạnh có yếu, có một số dễ đối phó, cũng có số làm cho hắn cảm thấy sợ hãy.
Nhìn xung quanh, những quỷ ảnh mới được sinh ra từng trong đất là yếu nhất, hơn nữa thân thể phải ngưng tụ một lát mới có thể hoạt động được.
Vận khí của hắn cũng tốt, có một quỷ ảnh vừa mới sinh ra đang đứng trước mặt cách hắn ba thước. Không do dự chút nào hắn lập tức nhào tới. Quả nhiên, cho tới khi cắn nuốt hết một nửa thì quỷ ảnh này mới có phản ứng. Khuôn mặt nó vừa mới xuất hiện là bị hắn ngay lập tức cắn một cái!
Cứ như thế cắn nuốt thêm vài quỷ ảnh, hắn cảm giác được mình chưa bao giờ khỏe mạnh như bây giờ, vì vậy dục vọng mạnh mẽ thúc giục hắn đi xung quanh săn một ít quỷ ảnh mạnh mẽ hơn!
Sau một hồi chiến đấu thảm thiết, cuối cùng hắn cũng chiến thắng, nhưng lực lượng này còn không được một nửa. Quỷ ảnh này cường đại vượt xa cảm giác của hắn, nếu không phải cuối cùng đã cắn được khuôn mặt của nó thì người bị nuốt mất nhất định sẽ là hắn.
Tuy rằng thắng, thế nhưng trận chiến kịch liệt làm cho phần lớn thân thể của hắn tan biến trong không trung, ngay cả có quỷ ảnh mới bổ sung thì lực lượng của hắn vẫn thua xa lúc trước. Trong mắt hắn lúc này, những quỷ ảnh xung quanh cường đại đến đáng sợ.
Trận chiến này qua đi, hắn đã học hỏi được nhiều điều, hắn cẩn thận từng li từng tí đi xuyên qua những quỷ ảnh nhìn có vẻ vô cùng cường đại này, hắn chi lựa chọn những quỷ ảnh mới vừa sinh ra hoặc là những quỷ ảnh yếu nhược để thôn phệ mà thôi.
Trên cánh đồng hoang này không có ngày, không có đêm và không có cả luân hồi.
Hắn lượn lờ xung quanh, săn bắt càng ngày càng nhiều, những quỷ ảnh mà hắn cho là cường đại càng lúc càng yếu ớt, hắn từ từ thích ứng việc chuyển từ con mồi sang một người thợ săn.
Chẳng biết đến lúc nào, hắn bỗng nhiên nghĩ đến một việc:
- Hóa ra không phải chúng nó không phải yếu đi mà là ta càng ngày càng mạnh.
Theo lực lượng càng ngày càng mạnh, sự khát khao của hắn với những quỷ ảnh càng ngày cành nhiều. Hắn dần dần mất đi hứng thú với phương pháp thôn phệ những đồng loại bé nhỏ này.
← Ch. 336 | Ch. 338 → |