Vay nóng Tima

Truyện:Trần Duyên - Chương 339

Trần Duyên
Trọn bộ 521 chương
Chương 339: Nếu không hoài niệm (3)
0.00
(0 votes)


Chương (1-521)

Siêu sale Lazada


Địa phủ không chia ngày đêm, không rõ Đông Tây. Hắn không biết vận mệnh sau này thế nào, chỉ biết rằng lúc này phải rời xa Phong Đô. Ký ức bị gã tuần thành giáp mã chém chết vẫn còn in rõ trong đầu, nên hắn không muốn lại nếm thử lần nữa.

Đường đi càng lúc càng xa, dòng Nhược Thủy cuồn cuộn và Phong Đô to lớn dần dần biến mất trong bóng tối. Hắn lại bay về phía trước thêm mấy trượng, cảnh vật trước mặt bỗng nhiên biến đổi thành một mảnh xơ xác tiêu điều, thê lương, mênh mông không biên giới dần dần hiện ra.

Nhược Thủy tuy cuồn cuộn nhưng còn có bờ, Phong Đô lồng lộng nhưng vẫn có giới hạn. Mọi vật đều có một giới hạn nhất định, so sánh với mảnh đất hoang vu rộng mênh mông trước mặt này, Phong Đô và Nhược Thủy cũng chỉ là một hòn đảo nhỏ bé so với đại dương bao la mà thôi.

Mà hắn cũng chỉ là một hạt cát trong thế giới to lớn này mà thôi. Ý thức của hắn sớm đã bị vùng đất bao la này nuốt chửng!

Luồng ánh sáng xanh đột nhiên sáng rực lên, một ngọn lửa trong suốt óng ánh hiện lên. Ngọn lửa này không có hình thể, sau đó nó ngưng tụ thành một con Hồ Điệp màu xanh nhạt nhẹ nhàng tung cánh bay lên.

Ở một nơi xơ xác tiêu điều mênh mông rộng lớn như thế này, một con bướm xanh tung cánh bay là một cảnh tượng vô cùng xinh đẹp rực rỡ. Ý thức của hắn tụ lại từ bốn phương tám hướng, rốt cuộc cũng ngưng tụ lại bên cạnh con bướm.

Thân thể một lần nữa không rõ ràng, hắn ngẩng đầu nhìn về luồng ánh sáng xanh phía trước, cảm thấy nó đã tối hơn một chút. Trong lòng hắn dâng lên một cảm giác hoàn toàn mới, hắn thấy sương mù trên người mình đang từ từ tan biến.

Sau chút suy nghĩ hắn liền quyết định buông tha. Nếu đã không rõ cảm giác này là gì thì cứ để nó qua một bên sau này sẽ tìm hiểu sau, hiện tại hắn không có thời gian để lo lắng việc này.

Không cần biết ở bên trong có nguy hiểm gì, chỉ cần đi vào trong một dặm thì hắn sẽ gặp nguy hiểm cực lớn.

Khi nãy, lúc ý thức bản thân tiêu tán, hắn cảm giác được bên trong có ẩn chứa một luồng sát khí vô cùng to lớn!

Không giống với bờ sông Nhược Thủy, thứ tạo thành mảnh đất này là những tản đá màu xám to lớn gồ ghề. Hắn đã thử tập trung sương mù toàn thân lại một chỗ biến thành một cự trảo, dùng cự trảo này đánh lên mặt đất, thế nhưng nó chỉ tạo thành một vệt lửa trên tảng đá. Khối đá màu xám này hiển nhiên vô cùng cứng rắn, một trảo của hắn chỉ để lại một vệt trắng vô cùng mờ nhạt thôi.

"Như vậy thì không được...".

Hắn suy nghĩ. Hắn ngưng tự tâm thần lần thứ hai, nỗ lực tìm lại hơi thở băng hàn đang ẩn chứa trong sương mù, sau đó dẫn nó tới đầu ngón tay.

Hơi thở băng hàn này vô cùng mờ nhạt, hắn cũng chỉ có thể mơ hồ cảm gác được sự tồn tại của nó mà thôi, nhưng hắn biết cỗ khí tức băng hàn này mới chính là lực lượng thật sự của hắn.

Chỉ có lúc thôn phệ những quỷ ảnh mạnh nhất thì hắn mới có thể thỉnh thoảng hấp thu một chút luồng khí tức băng hàn này.

Khi dẫn hết tất cả khí tức băng hàn có thể sử dụng được tới đầu ngón tay, thì hắn lại vung trảo lên. Một trảo này có thể lưu lại vết xước sâu nửa tấc trên tảng đá. Liên tục vung trảo, xoát xoát xoát xoát, hắn đã khắc ba ký tự lên trên tảng đá.

"Kỷ Nhược Trần..."

Hắn mặc niệm cái tên này mấy lần. Theo bản năng hắn không thích cái tên này, bất quá hắn cũng không có ý thay đổi cái tên này trong đầu. Lại vung cự trảo một lần nữa, hắn khắc ba chữ này thật sâu vào đá, đồng thời còn lấy ra một chút sương mù trên cơ thể dung hợp với ba chữ này.

"Như vậy thì sẽ không quên."

Sau khi hài lòng thu hồi cự trảo, hắn liền đi vào bên trong.

Mới đi được vài dặm liền có một đạo sát khí đập vào mặt hắn. Sát ý vốn không hình không dạng, nhưng trong nháy mắt này, luồng sát khí lại hiện ra một màu xanh vô cùng đậm, giống như một dòng chảy cuồn cuộn chảy tới, đi theo nó là một sự tanh tưởi không thể chịu nổi.

Một tiếng thét vô cùng lớn vang lên, theo sau nó là một con quỷ bự đột ngột nhảy ra. Khắp người nó mang một màu xanh đen, nó cao hơn hai trượng, còn cao hơn một đoạn so với những tảng đá to lớn xung quanh.

Quỷ bự vô cùng cường tráng. Trên trán, vai, khuỷu tay của nó đều có một chiếc sừng, hai móng cũng lớn đến khác thường.

Hắn lập tức nhớ ra tên của con quỷ bự này - Thanh quỷ. Lực lượng của con quỷ này vô cùng lớn, hành động lại nhanh nhẹn, đẳng cấp ở Địa phủ cũng xếp vào nhóm đầu ở tầng trung.

Thanh quỷ vừa xuất hiện thì đôi mắt đỏ thẫm của nó lập tức tập trung vào hắn không rời một chút nào. Đôi chân không hề ngừng lại, nó lao thẳng tới, dùng hai bàn tay đánh thẳng về phía đầu của hắn!

Hắn nỗ lực né tránh, những động tác của Thanh quỷ lại quá nhanh, một trào của nó đã đánh trúng vào người. Thân thể của hắn tuy do sương mù tạo thành, thế nhưng một trảo của Thanh quỷ đã xé ra một đoàn sương mù từ người hắn!

Thanh quỷ mở miệng hút một cái, đám sương mù vừa bị trảo ra đã bị hút sạch sẽ. Nhưng chưa hết, nó còn dùng đầu lưỡi đen kịt liếm liếm môi, nhìn chằm chằm vào hắn. Đôi mắt đỏ tới mức dường như đã xuất huyết.

Hắn cũng nhìn chằm chằm vào Thanh quỷ, sương mù trên người cuồn cuộn nổi lên tu bổ lại những bộ phận bị tổn hại. Sự đau đớn này vô cùng kịch liệt, loại đau đớn lan tràn khắp mọi nơi trong đầu, căn bản không thể nào trốn tránh được.

Sự đau đớn đó giống như những sợi dây mỏng sắc bén, nó cắt ý thức của hắn thành vô số những mảnh nhỏ.

Trong quá trình chiến đấu với quỷ ảnh, hắn cũng đã từng đau đớn, thế nhưng so sánh với lần này thì nỗi đau trước đó chỉ có thể xem như là vui sướng.

Thế nhưng, cơn đau càng ngày càng lợi hại thì sâu trong ký ức của hắn lại tuôn ra càng ngày càng nhiều sự thoải mái và sảng khoái. Dường như sự đau đớn trên cơ thể có thể giải phóng gông xiềng trong linh hồn vậy.

Hắn nhìn chằm chằm vào Thanh quỷ, mặc dù hắn đau đến đến mức vặn vẹo khuôn mặt, nhưng trên khuôn mặt đang văn vẹo lại xuất hiện một nụ cười kỳ dị.

Chăm chú nhìn lại, hắn phát hiện trên quỷ trảo mơ hồ xuất hiện một chút khí màu đen, đây chính là khắc tinh của sương mù. Luồng khí màu đen không có bao trùm toàn bộ cánh tay nó, cũng không có làm hại bản thân nó.

Hai mắt của Thanh quỷ càng ngày càng đỏ, dáng vẻ dường như muốn nhào về phía hắn. Ngực, bụng ót của nó mơ hồ tuôn ra luồng khí màu đen.

Lòng hắn khẽ động, luồng khí màu đen dường như có chút giống với luồng khí tức băng hàn trong cơ thể hắn, xem ra luồng khí màu đen chính là Quỷ lực chi Nguyên.

Thanh quỷ ngửa mặt lên trời rít gào một tiếng, lần thứ hai đánh tới, đầu lưỡi thật dài của nó thè ra bên ngoài, nước bọt văng khắp mọi nơi. Hắn rít lên một tiếng, xông lên nghênh đón. Trong lúc nhất thời hai bên đã quấn chung một chỗ.

Thân thể của Thanh quỷ cứng như kim cương, móng vuốt mà hắn huyễn hóa ra có thể đánh nứt những tảng đá, nhưng chỉ có thể làm cho con quỷ bị thương ngoài da mà thôi.

Hắn lập tức thay đổi cách thức, cố gắng đánh tan luồng khí màu đen bên ngoài thân thể Thanh quỷ.

Quả nhiên, luồng khí màu đen có thể đánh tan sương mù thì luồng khí tức băng hàn cũng có thể đánh tan khí đen. Luồng khí màu đen liên miên không dứt, lúc bị hắn đánh tan, trong cơ thể của Thanh quỷ sẽ tuôn ra một luồng khí đen mới. (Đả tự: trongkimtrn - Bạch Ngọc Sách)

Luồng khí màu đen một khi bị đánh tan một chút, thì khuôn mặt của Thanh quỷ càng thống khổ thêm một chút, đồng thời nó cũng điên cuồng cắn xé thân thể hắn.

"Con Thanh quỷ này dường như không thể chịu đau giống như ta..."

Nhìn con quỷ đang co quắp, hắn lạnh lùng suy nghĩ.

Mặc dù đau đến mức tan nát tim gan, nhưng bốn cái móng vuốt mà hắn huyễn hóa ra vẫn duy trì nhịp điệu cố định, vẫn không ngừng đánh tan luồng khí đen trên người Thanh quỷ.

Một lúc lâu, trận ác chiến đã ngừng lại.

Thân thể của hắn lúc này không đi được nữa, hắn căn bản không còn sức lực bay đi, chỉ có thể miễn cưỡng dùng hai tay đã huyễn hóa ra để bò lại.

"Trận chiến này thật thê thảm... Thanh quỷ đã... đã...."

Hắn nhìn luồng khí màu xanh trên đầu, gian nan mỉm cười.

Luồng khí xanh trên đầu căn bản không nghe được hắn đang nói gì. Nó chỉ làm một việc là không ngừng tuôn ra những đốm sáng nhỏ màu xanh giúp hắn tu bổ lại thân thể.

Một lát sau, hắn lại biến ra hai tay, hay chân và một đôi cánh rồi bay lên trời.

Lúc hắn khôi phục lại, luồng sáng xanh không còn tuôn ra những đốm sáng nữa mà chỉ yên lặng lượn lờ trên đầu. Không biết tại sao hắn lại có cảm giác dường như luồng sáng xanh trên đầu mình đang rất mệt mỏi.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-521)