← Ch.340 | Ch.342 → |
- Sao có thể...
Ngâm Phong dường như biết nàng đang suy nghĩ gì, chậm rãi nói:
- Kỷ Nhược Trần thật sự là một ngôi Ẩn tinh sao?!
Ẩn tinh!
Tuy rằng trong lòng đã mơ hồ đoán ra kết quả này, thế nhưng khi nghe được Ngâm Phong nói ra hai chữ này thì Cố Thanh vẫn có chút khó tin.
Trong hàng nghìn hạng vạn ngôi sao thì quỷ dị khó lường nhất chính là Ẩn tinh.
Tuy là tử vi này được truyền từ thời thượng cổ, hơn nữa người sáng tạo ra nó cũng không nói cụ thể. Truyền thuyết nói đạo hạnh của người này vô cùng cao thâm nhưng cũng phải đợi tới lúc hấp hối, linh giác tăng tiến thì mới mơ hồ cảm giác dượi sự tồn tại của nó.
Dựa vào khả năng của Ngâm Phong cũng không thể xác định được số mạng của Kỷ Nhược Trần ứng với viên Ẩn tinh nào.
Nếu như số mệnh của hắn ứng với một viên Ẩn tinh, vậy thì trong bố cục của thiên hạ, hắn chính là một người ứng với kiếp nạn luân hồi của Ngâm Phong và Cố Thanh.
Cố Thanh đột nhiên nghĩ tới một chuyện, lạnh nhạt nói:
- Hắn bị huynh dùng một kiếm chặt đứt luân hồi, đương nhiên trong tiên vân không thể nào nhìn thấy rồi.
Ngâm Phong lại cười khổ, yên lặng trong chốc lát mới đáp:
- Muội đã nghĩ như thế thì ta còn gì để nói nữa. Ai biết được trứng có trước hay là gà có trước đâu?
Cố Thanh khôi phục bình tĩnh lại, đứng trên Phi Lai thạch yên lặng suy nghĩ.
Ngâm Phong tán đi tiên vân trên tay, cứ đứng yên như vậy, trong đôi mắt tràn đầy ánh sáng. Hắn thở dài trong lòng, bỗng nhiên lần đầu tiên cảm giác được có chút rùng mình:
- Là chân tiên thì đã làm sao? Thần thông càng mạnh thì hạn chế càng nhiều, ai! Một kiếm này kỳ thực không phải là trảm hắn mà là trảm đi Trần duyên của muội!
Quyển Thiên Thư thứ bảy nếu hiểu rõ thì có thể nhìn thấu thiên cơ, hiểu rõ nhân quả luân hồi. Năm đó Ngâm Phong bất quá cũng chỉ là hơi hiểu một chút, Cố Thanh lại càng không lĩnh ngộ được bao nhiêu.
Nàng vẫn không hiểu ý nghĩa thật sự của một ngôi Ẩn tinh là như thế nào.
***
Bên cạnh Đông Hải, sâu trong hồ nước bỗng nhiên truyền ra một tiếng rồng ngâm. Tiếng rồng ngâm vốn tràn ngập uy nghiêm nay lại chất chứa sự không cam lòng, ủy khuất và sợ hãi.
Một hòn đảo nhỏ ở chỗ sâu nhất trong hồ nước đang có một đầu đã thú đang nằm: Bích Giáp Băng Ly Long. Chỉ là lúc này này con rồng hung ác đang bị một thanh thiết côn đè không thể nào nhúc nhích nổi.
Nhưng mà đầu nó vẫn còn tự do, miệng rồng cũng không bị khóa lại, ở trên hàm răng mơ hồ có chút hàn khí bay ra, trong lỗ mũi cũng phun ra một lớp sương mù lạnh lẽo.
Lúc này nó đang nhìn chằm chằm vào một người trẻ tuổi đang thong thả đi lại ở bên ngoài mấy tượng. Tuy đang nhìn chằm chằm nhưng nó vẫn không dám phun ra hàn khí về phía người nọ.
Bên cạnh bỗng nhiên truyền đến một tiếng gào to:
- Ngươi là một tên ngu xuẩn, còn dám la hét nữa không?!
Trong khi nói chuyện, một gã Hồng Hoang vệ nhanh chóng đi tới, đạp một cái thật mạnh lên đầu con rồng làm cho tia lửa văng khắp nơi. Những chiếc sừng trên đầu của Bích Giáp BăngLy Long đã ngay lập tức cong hết mấy cái, sương mù đầy miệng lập tức nuốt vào trong bụng, con mắt nó trừng lớn, mấy miếng vảy ở sau ót cũng dựng đứng cả lên!
Băng Ly Long bị đạp một cái, không dám phát ra chút tiếng động nào nữa, thành thật nằm yên trên đất. Kỳ thực nó không quá sợ hãi những Hồng Hoang vệ này, thứ mà nó sợ hãi chính là người trẻ tuổi đang đứng ở đằng xa.
Nó rít gào, chỉ là để giữ lại một chút mặt mũi của mãnh thú mà thôi. Cho dù là nó có từ luyện nhiều hơn một nghìn năm, thì cũng không dám phun ra một chút sương mù nào trước mặt người trẻ tuổi đó, mặc dù người ra tay bắt nó là Hồng Hoang vệ còn người trẻ tuổi kia thì không hề nhúng tay vào.
Khuôn mặt của người trẻ tuổi kia có chút quỷ dị, cho dù nhìn như thế nào đi nữa thì cũng chì giống như một người tu sĩ chứ không nhìn ra chút nào giống với yêu.
Ánh mặt trời mùa xuân khi đứng trước khuôn mặt này cũng phải mờ nhạt đi. Những Hồng Hoang Vệ đứng xung quanh yên lặng không nói, mấy trăm năm qua, đây là lần đầu tiên mà họ thấy sắc mặt của hắn ngưng trọng như thế.
Hắn trầm mặc thong thả bước đi, sự phiền muộn càng ngày càng lan tràn trong lòng. Lòng hắn càng ngày càng trầm trọng. Cục diện hôm nay, hắn quả thật là không biết là sao để cứu vãn. Nguồn đả tự: Bạch ngọc sách. Bảy trăm năm qua, hắn đã bị khó xử như thế bao giờ? Nhưng lúc này đây, hắn quả thật là đã có chút khinh thường.
Bỗng nhiên, trong lòng hắn lại nổi lên một tia tức giận, lạnh lùng nói:
- Có lẽ là nên giết lên Thanh Khư, ta muốn xem tiên nhân có thủ đoạn gì!
Một Hồng Hoang vệ thấy hắn cứ bước đi như vậy mãi không nhịn được ho khan một tiếng, nói:
- Nhất đại nhân, hiện nay nên làm gì?
Nhất bỗng nhiên dừng bước, trầm ngâm không thể quyết định, một lúc sau mới nói:
- Không nên làm phiền tiểu thư.
Mấy chữ khó hiểu này dường như vô cùng khó khăn mới nói ra được. Nói xong hắn phát tay áo một cái sau đó biến mất trong sương mù.
Mấy Hồng Hoang vệ xung quanh đi tới nhìn Hồng Hoang vệ đang đạp đầu Băng Long, hỏi:
- Tứ đội trưởng, nên làm gì bây giờ?
Tứ khó xử, sau khi suy nghĩ một hồi lâu nhưng vẫn nghĩ không ra ý nào tốt, y mới than thở:
- Việc này.... ta cũng không biết! Các ngươi nghỉ tạm ở đây đi, ta đi tìm tiểu thư.
Trước khi đi, y liếc nhìn con Ly Long một cái, đột nhiên cảm giác được sự vắng vẻ, buồn bã của nó nên hắn vung tay lên bảo:
- Tên ngu ngốc này coi như có quan hệ với hắn. Thả nó đi đi, ai!
***
Dưới một tòa địa lao lạnh lẽo, có một bóng hình xinh đẹp đang ngồi.
Mái tóc của nàng vắt lên thật cao, da thịt trắng như tuyết mịn như ngọc, khuôn mặt tinh xảo tới cực hạn mang theo một chút ánh sáng mờ ảo. Hai tay của nàng đan chéo trước ngực, hai mắt nhắm chặt, cái miệng nhỏ hơi mở ra, không biết là đang nhẩm cái gì.
Ở trên đầu nàng là một cái thạch nhũ, nó chậm rãi ngưng tụ từng hạt từng hạt nước nhỏ. Mỗi một phút đồng hồ nó sẽ nhỏ xuống một giọt, sau đó tràn cả mặt đất, rồi ngay lập tức biến thành một luồng hàn khí lạnh tới tận xương.
Nhà tù mà lúc này nàng đang ở kỳ thực đã lạnh hơn nhiệt độ đóng băng rất nhiều, thế nhưng xung quanh vách tường đều có những cột nước dày đặc.
Những giọt nước trên vách tường chính là Bích Lan Huyền Thủy - một vị thuốc chỉ có ở biển sâu vùng Bắc Cực. Cho dù đặt nó trên Huyền Băng vạn năm thì cũng không đông lại.
Khối thạch nhỏ nhỏ trên đầu nàng tính là thiên hạ chí âm - Hàn Ngọc Tủy Chân Lộ. Nó là một linh vật vô cùng quý hiếm, cũng là một loại kịch độc vô cùng khó giải. Công dụng của nó như thế nào thì còn phải xem người sử dụng ra sao.
Trên đầu gối của nàng có để một quyển trúc giản, dường như nàng đang lẩm bẩm theo những gì mà quyển trúc giản ghi lại. Trên mỗi thanh trúc có hơn mười chữ Triện cổ to lớn liên tục bay quanh người nàng. Khi nàng cầm quyển trúc giản lên, những chữ này không ngừng bay về chỗ của mình.
Trong chốc lát, những chữ này đã bay về quyển trúc giản, phía trên có hai chữ thật to: «Luân Hồi».
Khi quyển trúc giản đã trở lại bình thường, nàng mở hai mắt ra, nói:
- Tứ đội trưởng đã đến rồi à!
Tứ đang thu liễm toàn bộ khí tức đứng bên ngoài cửa thì bỗng nhiên cả kinh. Y cười gượng hai tiếng mới nói:
- Linh giác của tiểu thư quả nhiên vô song, chính là lão tứ ta.
Nàng vẫn ngồi yên không nhúc nhích, luồng khí lạnh xung quanh lại dày thêm một chút, biểu:
- Nếu Tứ đội trưởng có việc muốn nói thì cứ nói ra đi.
Tứ cả kinh, y định mở miệng nhưng lại không biết mình phải bắt đầu từ đâu. Y gấp đến nỗi liên tục thở gấp, sương mù trắng cũng từ trong khe áp giáp tuông ra, nói năng đã có chút lộn xộn:
- Việc này... là, a... Hắn...
Nàng thở dài cắt đứt lời của y:
- Tứ đội trưởng, ta... sẽ không đi gặp công tử.
Tứ ngạc nhiên, yên lặng, sau đó cúi đầu rời đi.
Trong khoảnh khắc, một luồng hàn vụ bao vây toàn bộ cơ thể Thanh Y. Nàng yên lặng ngồi trong sương mù, hai giọt lệ từ trong khóe mắt nàng chảy ra, khi nó chảy đến hai má thì đã hóa thành sương mù lượn lờ xung quanh.
Một lúc sau, nàng nhẹ nhàng nói:
- Ta chỉ có một ước nguyện cho người ta yêu thương, đó là người đó khi còn sống được an nhàn vui vẻ bình an.
Một chút ánh sáng màu xanh từ trong môi nàng bay ra, nó theo gió bay đi, xuyên qua nhà lao, bức tường lạnh lẽo, biển sâu vô tận, trời đêm u tối rồi biến mất trên bầu trời.
(trongkimtrn: Thì ra đây là nguồn của ánh sáng xanh. TY, I♥U)
← Ch. 340 | Ch. 342 → |