Vay nóng Tima

Truyện:Trần Duyên - Chương 349

Trần Duyên
Trọn bộ 521 chương
Chương 349: Sao không nói gì (8)
0.00
(0 votes)


Chương (1-521)

Siêu sale Lazada


Trong quân doanh lều trại san sát, nhìn qua trăm cái như một, duy chỉ có lều lớn ở trung tâm là có khí thế to lớn hơn, tựa như hạc giữa bầy gà.

Trước lều lớn trung tâm dựng thẳng một cột cờ đường kính hơn một trượng cao chừng trăm trượng hoàn toàn do hắc thạch (đá màu đen) tạo thành, nhìn qua thô kệch mà mạnh mẽ. Trên đỉnh cột treo một lá cờ màu xám đậm, từ mặt cờ rách nát không thể nhìn ra được lai lịch của quân doanh này.

Mà lúc này, quanh quẩn trên bầu trời đại doanh không phải là sát khí tận trời mà là từng luồng tử khí nồng nặc đến nỗi có xua cũng không hết.

Trong vòng hơn mười dặm xung quanh đại doanh, tùy ý có thể thấy được âm binh quỷ tốt nằm lăn lóc trên mặt đất. Bên trong đó thậm chí còn có rất nhiều tướng lĩnh cấp bậc giáo uý, tướng quân.

Bất luận là binh hay tướng, đại đa số thân thể bọn chúng đều bị phá thành mảnh nhỏ, lộ ra màu xám mờ mịt. Từng trận gió sắc bén thổi qua lại cuốn theo từng tầng bụi phấn từ trên người bọn chúng, không biết cuốn đi nơi nào.

Kiếm còn đao gãy, cờ đỏ giáp vỡ lại càng rải rác ở khắp nơi, vô số cột cờ cắm trên mặt đất. Mỗi khi có trận gió thổi qua, cột cờ sẽ rung động không ngừng nghỉ, phát ra tiếng rít khiến người ta khiếp sợ từ tận trong linh hồn.

Nơi cửa đại doanh, cầu treo dùng đá trắng đẽo thành xiêu vẹo vắt ngang chiến hào, hai sợi xích lớn được đúc bằng gang dùng để cố định cầu treo đã đứt thành bốn đoạn.

Hai cánh cửa doanh, một cái đổ vào phía trong một cái miễn cưỡng còn giắt lên trụ cửa, lúc nào cũng có thể đổ xuống. Mười lăm trong số mười sáu đài quan sát đã bị phá hỏng. Đài quan sát còn lại bị một cây thương dài bốn tượng xuyên qua, đang xuyên bốn tên âm tốt tiễn thủ thành một chuỗi.

Trong đại doanh yên lặng như chết.

Bỗng nhiên có một tiếng phốc vang lên phá vỡ sự yên tĩnh bị đè nén đến cực điểm. Một cái đầu lâu to như bể cá không biết từ nơi nào rơi xuống lăn thẳng đến chân cột cờ trước lều trại trung tâm mới dừng lại.

Vẻ mặt trên chiếc đầu lâu này dữ tợn, bốn con mắt to lớn màu vàng lợt cùng mở trừng trừng tựa như muốn nứt ra, bộ râu quai nón như châm nhọn dựng thẳng lên, bốn cái răng nanh thô to thò ra khỏi cái miệng to như chậu máu đã bị nhổ tận gốc đi ba cái. Mà chiếc mũ giáp dày đến ba tấc bằng đồng xanh cũng bị mười tám cái đinh lớn trực tiếp đóng xuyên qua tới tận hộp sọ.

Đầu lâu khản giọng kêu lên: - Ta là... Đại tướng quân Thị Dã...

Một giọng nói lạnh như băng từ phía trên truyền xuống: - Đáng tiếc, hiện tại ngươi không phải nữa.

Một chiếc giày yên lặng xuất hiện, dẫm lên đỉnh đầu tên Đại tướng quân, rồi sau đó đạp thẳng xuống. Mũ giáp lớn bằng đồng xanh phát ra tiếng ngâm ken két, dưới chiếc giày này, nó yếu đuối như một tờ giấy, nhanh chóng sụp đổ, sau khi bị đạp bẹp còn lún xuống mặt đất phía dưới.

Sau khi đạp cho đầu lâu của tên Đại tướng quân hoàn toàn lún xuống đất, hắn hoàn toàn thoả mãn, lại vung chân đá lên mình con Tê giác to lớn nằm lăn lóc trên mặt đất.

Con Tê giác màu đen to lớn này vốn là vật cưỡi của Đại tướng quân. Lúc này thân hình khổng lồ dài chừng mười trượng của nó bị đá lên cao, lướt qua hàng rào, bay thẳng ra xa mấy ngàn trượng mới ầm ầm rơi xuống!

Sau khi dọn sạch những thứ chướng mắt, hắn giương mắt nhìn lên cột cờ, cười cười, vung tay phải biến ảo ra một bàn tay to chừng mười trượng, nắm lấy cột cờ.

Hắn bỗng nhiên phát lực, dĩ nhiên có thể trực tiếp nhổ cột cờ lên. Tiếp đó một tiếng nổ vang lên, hắn cắm cột cờ lên trên đầu lâu của tên Đại tướng quân!

Sau khi cắm xuống đất, cột cờ cao trăm trượng đã biến thành chín mươi trượng. Hắn chỉ ngón tay phải hướng lên phía mặt cờ, một ngọn lửa xanh biếc hẹp đài phun ra từ đầu ngón tay bắn lên mặt lá cờ rồi cháy lên rừng rực!

Trong ngọn lửa màu xanh biếc, lá cờ rách nát không chịu nổi được tu bổ tốt, bề mặt vốn màu xám thẫm đã trở thành màu xanh đen u ám.

Lại một ngọn lửa màu xanh biếc bắn ra từ đầu ngón tay hắn, giữa không trung biến ảo thành chữ "Kỷ". Hắn đang định khắc vào mặt cờ thì trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cơn phiền muộn, vì vậy hắn vung tay lên, để mặc chữ "Kỷ" kia tiêu tán trên không trung.

Ghế bát tiên bằng gỗ đen đặt tại vị trí của cột cờ lúc trước.

Hắn yên lặng ngồi xuống, ngồi đến sóng yên gió lặng. Lá cờ lớn màu xanh đen phía sau đang tung bay phần phật trong gió!

***

Ngọn lửa xanh biếc trong lồng ngực hắn lại tán ra khắp nơi trong thân thể, sau đó từng sợi khí đen phun ra từ miệng, mũi, biến thành sương mù dày đặc tản ra bốn phương tám hướng. Một lượng thần thức của hắn cũng bám vào đám sương mù này, phiêu đãng tản ra thăm dò bí ẩn của vùng không gian hoang vu rộng lớn này.

Phương pháp như tiến vào cõi thần tiên này hắn học được từ Tam Thanh Chân quyết. Trong số ngàn vạn bức họa trong thức hải, mười phần thì có tám chín miêu tả Kỷ Nhược Trần nếu không phải đang nghiên cứu Tam Thanh Chân quyết thì cũng là học tập kinh thư trăm nhà. Xem nhiều như vậy, hắn không chỉ ghi nhớ Chân quyết mà các loại đạo điển (sổ, sách tu đạo) khác cũng hiểu biết không ít.

Mặc dù đạo hạnh của Kỷ Nhược Trần đã đạt tới cảnh giới Thái Thanh nhưng đạo thư về chín cảnh giới trong Tam Thanh Chân quyết hắn đều ghi chép đầy đủ. Nếu tu vi không đủ thì không thể ghi lại được Ngọc Thanh chín quyết, chắc chắn hắn cũng sẽ ghi chép đầy đủ.

Thực ra nguyên do hắn tìm hiểu những đạo điển khác cũng chỉ vì một suy nghĩ, đó là nếu có một ngày bị trục xuất khỏi Đạo Đức tông thì vẫn có thể dựa vào trí nhớ của mình để tu luyện đại đạo.

Xem tới ngày đó hắn từng âm thầm cười lạnh, làm gì có chuyện trục xuất khỏi sơn môn mà không huỷ đi đạo cơ của ngươi? Chuyện này hắn vốn đã cho là không đúng nhưng chỉ sau một lát thì liền hiểu được suy nghĩ ban đầu của Kỷ Nhược Trần. Đó là biết đâu có một phần vạn cơ hội Đạo Đức tông chỉ trục xuất khỏi sơn môn mà không thu hồi lại đạo hạnh, ngầm đồng ý cho hắn ra ngoài vẫn có thể tu luyện.

Toàn lực làm còn có thể có một tia hi vọng, bằng không là hoàn toàn mất hy vọng. Lựa chọn như thế nào, trong bức họa đã nói rất rõ ràng.

Sau khi xem xét quá trình luyện tập Tam Thanh Chân quyết trong bức họa, lại lấy hoàn cảnh không gian hoang vu để xác minh lẫn nhau, hắn đã được lợi rất nhiều.

Nhưng nhiều lắm cũng chỉ học được phương pháp phát lực, lại không thể dựa theo Chân quyết để tu hành. Toàn bộ thân thể cũng chỉ do sương mù ngưng tụ thành, không có huyệt khiếu, cũng không có kinh mạch, hắn sao có thể vận chuyển chân nguyên, điều chỉnh khảm ly đây?

Huống chi theo hắn thấy, Tam Thanh Chân quyết dường như cũng không phải là tốt nhất, lúc nào cũng chú trọng tiến hành từng bước. Thế chả lẽ hắn phải ngày đêm đuổi giết quỷ vật, đoạt âm tinh minh khí cũng chỉ là để vui sướng thôi sao?

So sánh lại, có lẽ chỉ có Giải Ly tiên quyết mới trợ giúp được với tình trạng lúc này của mình. Chẳng qua là, một bên là phân giải linh vật pháp khí, còn một bên là cắn nuốt sinh linh, quỷ vật mà thôi.

Khi đang tiến vào cõi thần tiên, hắn bỗng phát hiện âm khí xung quanh hơi rung động liền hừ một tiếng, chầm chậm thu hồi thần thức.

Trên khoảng đất trống của đại doanh chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện một cơn gió lốc, hút hết thân thể tàn phá, lưỡi đao gãy đoạn của âm binh quỷ tốt vào trong đó.

Trung tâm gió lốc âm khí cuồn cuộn. Không lâu sau, nơi đó bỗng nhiên xuất hiện một tên âm binh đi ra từ trong sương mù. Nhìn trang phục, khí thế thì đó không phải âm tốt bình thường, ít nhất cũng là giáo uý.

Tên giáo uý mờ mịt nhìn khắp nơi, thấy hắn đang yên tĩnh ngồi trên cao thì ánh mắt chợt loé sáng bước lên phía trước. Trong tiếng áo giáp va chạm với nhau, y quỳ xuống lạy rồi lớn tiếng chào:

- Mạt tướng tham kiến Đại tướng quân!

Tựa như hắn đã sớm đoán được tình hình này, chỉ vung tay lên, tên giáo úy kia liền đứng dậy, tự mình đi tìm lều trại để nghỉ ngơi.

Từ sau đó, âm khí trong vòng trăm dặm xung quanh bắt đầu khởi động. Đám âm tốt, minh binh, giáo uý, tướng quân sống lại trong sương mù, sau khi tới đây bái kiến đều tự mình vào lều. Hắn để đám âm tướng minh binh tự hành động, còn mình vẫn một mực như đi vào cõi thần tiên.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-521)