← Ch.351 | Ch.353 → |
Lý tướng quân đã tuần tra Phong Đô năm mươi năm, kiến thức phong phú, khi y vừa thấy thế thì hít sâu một hơi, la lên thất thanh:
- U quỷ tốt! Cuồng thú chiến kỵ!
Mắt thấy ngàn tên âm tốt xuất hiện từ trong sương mù kia, Lý tướng quân đương nhiên hiểu vì sao trước đó không có chút tin tức nào của đám Giáp mã tuần thành. Chỉ cần tuỳ tiện mười mấy tên của một trong hai loại âm tốt này là đã có thể tàn sát hết cả trăm Giáp mã tuần thành, huống chi trước mặt có tới cả ngàn tên!
Trong truyền thuyết, hai loại âm binh hung ác này xưa nay chỉ hoạt động ở sâu trong Không giang hoang vu, sao hôm nay chúng lại chạy đến gần Phong Đô thành, hơn nữa còn nhiều như vậy? Có ngàn tên âm binh ở nơi này, đừng nói là hai con Hắc long, cho dù có thêm mười con nữa cũng hoàn toàn không tác dụng gì.
Ngàn tên âm binh đi tới phía sau người nọ, bỗng nhiên đồng loạt quỳ xuống nói:
- Tham kiến Đại tướng quân!
Thấy vậy, Lý tướng quân chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh xông thẳng lên đầu, trái tim gần như ngừng đập. Trong lúc vô cùng hoảng sợ, y chợt thấy đôi mắt xanh biếc kia đã rơi trên người mình.
Sau một khắc, Lý tướng quân liền cảm thấy tất cả sức sống trong cơ thể mình đều đọng lại, sau đó một luồng nhiệt xông ra từ trái tim, trong nháy mắt đã lan ra khắp toàn thân, rồi sau đó trước mắt chỉ còn là một mảng màu hồng mịt mờ.
Làn sương máu dội thẳng xuống đầu, chảy xuống khuôn mặt đồng tử kia, doạ cho y gần như phát điên. Gã đồng tử nhắm chặt đôi mắt, điên cuồng vỗ lên thùng xe, chỉ biết liều mạng hét lớn:
- Giết hắn đi! Mau giết hắn!
Không biết là do hai con hắc long kéo xe nghe theo lệnh của gã hay là cảm nhận được ánh mắt màu xanh biếc đã rơi lên người mình, theo từng tiếng rồng ngâm, hai con rồng phun ra vô số cát đen mang theo âm phong phóng thẳng về phía người nọ!
Người nọ bình tĩnh đứng đó, đến khi âm phong sắp thổi tới trước mặt mới ngẩng đầu lên, từ trong miệng thổi ra hai sợi hỏa diễm xanh biếc. Ngọn lửa gặp âm phong liền lập tức cháy lên hừng hực, dọc theo âm phong đột lan ngược trở lại, trong nháy mắt đã bao phủ toàn thân hắc long; chỉ trong chớp mắt, hai con rồng đã bị đốt thành tro bụi.
Sau khi phun ra ngọn lửa, hắn căn bản không thèm nhìn hai con rồng kia mà đi thẳng về phía chiếc xe rồng. Cửa sổ xe đã sớm đóng lại, thùng xe vẫn đang run nhè nhẹ. Hắn tiện tay mở cửa xe, đưa tay xách đồng tử kia từ trong xe ra ngoài.
- Ngươi nhận ra ta? - Hắn hỏi.
Gã đồng tử run rẩy đến mức hầu như không nói nên lời, lắp bắp đáp lại:
- Đúng... Đúng vậy. Ngươi là Kỷ... Kỷ Nhược Trần!
Hắn nhướng mày, lại hỏi tiếp:
- Làm sao ngươi biết tên ta?
Đồng tử run rẩy đáp:
- Ngài... Mặc dù bộ dạng của ngài hoàn toàn thay đổi, nhưng là tiểu... Tiểu sinh có Yêu Đồng (mắt yêu), có thể thấy rõ... quá khứ, tương lại.
Hắn nhìn chằm chằm đôi mắt tím sẫm của đồng tử, sau đó chậm rãi nói:
- Ta nhớ ra rồi, ngươi gọi là Ngọc Đồng.
Thấy hắn nhớ lại ân oán đã qua, Ngọc Đồng không những không thích mà còn hoảng sợ, gã liên tục sợ hãi kêu tha mạng cầu xin đến nước mắt giàn giụa.
Hắn nhìn tiểu đồng một lát rồi mới nói: - Đôi mắt của ngươi vẫn còn dùng được, trước hết cứ giữ lại mạng sống cho ngươi đã.
Ngọc Đồng chỉ vừa mới mừng rỡ, thì chợt thấy một sợi lửa màu xanh biếc từ đầu ngón tay hắn bắn ra, xẹt qua cổ mình! Trơ mắt nhìn đầu mình chia lìa khỏi cơ thể, thân thể không đầu mềm nhũn ngã xuống đất, toàn bộ cảm giác đều biết mất nhưng ý thức vẫn còn tỉnh táo, lại không cảm thấy chút đau đớn nào; tình cảnh quỷ dị khủng bố khiến Ngọc Đồng đầu óc trống rỗng, chỉ muốn hét ầm lên!
Nhưng hắn lại nhìn Ngọc Đồng một chút, đôi mắt màu xanh biếc áp đảo hết mọi sợ hãi trong mắt Ngọc Đồng, trực tiếp chặn hết tiếng hét chói tai của Ngọc Đồng vào trong cổ họng.
- Ánh mắt của ngươi có ích, cũng vừa vặn là một trói buộc. - Hắn nói vậy.
Trong đầu Ngọc Đồng hoàn toàn hỗn loạn, thứ duy nhất gã còn biết được là mình tuyệt không dám nói nửa chữ "không".
- Đại tướng quân!
Tên tướng quân thống lĩnh âm tốt thúc ngựa tới đây, giơ búa lớn chỉ về phía trước rồi thưa:
- Phía trước chính là Nhược Thuỷ, có vượt qua hay không?
Hắn nhìn về phía trước, mặc dù chỉ thấy nơi đó tràn đầy sương mù dày đặc không xua tan được, nhưng tâm thần đã sớm xuyên qua sương mù dày đặc vượt qua Nhược Thuỷ, kéo dài đến tận tường thành Phong Đô. Hắn cười nhạt biểu:
- Nếu đã gặp được vật nhỏ này, vậy để cho bọn chúng sống lâu hai ngày đi. Dù sao một tên cũng không thể chạy thoát.
Vì vậy hắn xách theo Ngọc Đồng, dẫn theo một ngàn âm tốt trở về chỗ sâu trong Không giang hoang vu.
Ở giữa đại doanh, hắn ngồi nghiêng ngiêng trên ghế, nhìn cái đầu của Ngọc Đồng ở phía trước, ra lệnh:
- Nói lại một lần nữa, rốt cuộc ngươi có khả năng gì?
Ngọc Đồng vừa mở miệng đã định nói mình có thể thấy rõ quá khứ, tương lai, nhưng khi thấy ánh mắt hắn lại đột nhiên rùng mình. Gã nhìn tới hơn trăm cái cột đá cao hơn mười trượng dựng thẳng ngoài cửa doanh, bên trên sàn chi chít yêu ma quỷ quái.
Ngọc Đồng chỉ miễn cưỡng nhận ra Đồng Tước và Bức Hổ. Mặc dù những yêu ma quỷ quái còn lại đều không biết, nhưng khi gã nhìn bộ dạng dữ tợn và khí thế vẫn còn lưu lại trên thi thể ngay cả khi đã chết, thì có thể đoán ra hung vật này tuyệt đối không thua kém gì Bức Hổ.
Ý nghĩa của việc đâm xuyên những hung vật này rồi dựng trước cửa doanh, Ngọc Đồng ở Địa phủ lâu như vậy, đã xem không biết bao cảnh tượng luyện ngục thì sao có thể không biết chứ? Chỉ cần trả lời không tốt, đầu của Ngọc Đồng tuy nhỏ nhưng vẫn miễn cưỡng có thể cắm lên cột đá.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngọc Đồng đã sớm trở nên trắng bệch, lắp bắp nói: - Kỷ... Kỷ đại nhân...
Trong lòng bỗng cảm thấy phiền muộn, hắn đột nhiên quát lớn:
- Câm mồm! Kỷ Nhược Trần kia không có quan hệ gì với ta cả!
Ngọc Đồng a một tiếng, vốn còn định nói tại sao ngài không phải là Kỷ Nhược Trần Kỷ đại nhân chứ, nhưng may là đầu óc gã linh hoạt, trực tiếp nuốt những lời này trở lại.
Hắn vươn người đứng dậy, đi qua đi lại, lộ ra vẻ cực kỳ phiền muộn. Chỉ cần nghe thấy cái tên Kỷ Nhược Trần, thì hắn lại hồi tưởng lại một vài bức hoạ đã xem.
Hầu như mỗi khi nhìn qua một bức hắn đều cảm nhận được tâm tình lúc ấy của Kỷ Nhược Trần: khẩn trương, mờ mịt, lo sợ bất an, hầu như chỗ nào cũng phải dè dặt, cẩn thận. Loại cảm giác bị đè nén hầu như không thể thở nồi đó, tựa như một tấm lưới lớn cả vạn trượng quấn chặt lấy thân thể. Mà sâu trong tâm trí Kỷ Nhược Trần lại vô cùng kiên cường, ngày qua ngày vẫn cứ giãy giụa trong cái mục tiêu hoàn toàn không có hi vọng đó.
Mới đầu hắn vẫn cảm thấy phấn khởi, nhưng về sau, những bức hoạ giống nhau vẫn xuất hiện nhiều lần, vĩnh viễn không kết thúc thì những gì còn lại trong lòng hắn chỉ có tuyệt vọng.
Khi thấy hình ảnh người nữ tử trong lòng đứng giữa trời đất, cầm tay ân cần dặn dò: "Huynh đường đường là một đấng nam nhi, làm việc gì cũng nên mạnh mẽ quyết đoán!"; lúc đó, hắn mới hô lớn một tiếng quá thoải mái, chỉ cảm thấy lời ấy rất hợp với tâm ta.
Nhưng khi nhìn thêm mấy bức, hắn mới phát hiện vướng mắc giữa Kỷ Nhược Trần và Cố Thanh cũng không đơn giản như vậy, lại vẫn kết thúc bởi hai chữ "Trích tiên".
Trích tiên, mỗi lần nhớ tới đều như hai tảng đá lớn đè nặng trong lòng, nâng không lên, ném không được. Kỷ Nhược Trần từng do dự mấy lần, muốn rút lui khỏi đoạn nhân duyên trộm tới này, nhưng cuối cùng lại không bước ra nổi.
Lẽ ra phải như thế, đã như vậy rồi còn tình cảm gì nữa?
Mỗi khi trong lòng hắn uất ức đến cực điểm sẽ biến thành lửa giận hừng hực:
- Muốn lên thì lên, muốn đi liền đi, vốn chỉ là một chuyện đơn giản như vậy! Người này sống uất ức đến vậy, sao có thể là ta được!?
Từ đó về sau, trừ khi phải xem để học tập Tam Thanh Chân quyết và những loại đạo điển khác, thì hắn luôn cố gắng không đi tìm những bức hoạ trong thức hải kia.
Vì vậy đến ngày hôm nay, trong số ngàn vạn bức hoạ kia hắn cũng chỉ xem chưa đến một nửa, về những chuyện cũ từ khi Kỷ Nhược Trần sinh ra, hắn cũng chỉ biết từng chuyện rời rạc nhau.
Không muốn nghĩ tới những chuyện nhức nhối trong lòng nhưng hôm nay lại bị một tên nhóc con khơi ra. Hắn dừng bước lại, hừ một tiếng nặng nề, đôi mắt híp lại nhìn chằm chằm Ngọc Đồng.
-----
trongkimtrn: đoạn cuối chương hay quá!
← Ch. 351 | Ch. 353 → |