Vay nóng Tima

Truyện:Trần Duyên - Chương 355

Trần Duyên
Trọn bộ 521 chương
Chương 355: Chuyện hoang đường (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-521)

Siêu sale Shopee


Bây giờ trong điện thứ sáu, sợ rằng không tìm được 10 tên Giáp mã tuần thành. Còn những quỷ tốt khác trong điện thì cũng có hơn ngàn người, nhưng bảo chúng ra khỏi thành chiến đấu, vậy chẳng khác nào đi chịu chết.

Đến lúc này Bình Đẳng Vương thực đã "Sơn cùng thủy tận" (bó tay, hết cách). Hắn cắn răng thử hỏi: - Nếu giao ra Luân Hồi Bạc (Sổ Luân Hồi) thì sao?

Tần Quảng Vương mỉm cười đáp:

- Lục vương gia đang nói đùa ư. Nếu tiểu vương nhớ không lầm, trước kia trên danh nghĩa ngươi đã phê tên Kỷ Nhược Trần trên bản Luân Hồi Bạc, bây giờ lấy đâu ra nữa mà giao cho hắn? Đây chính là tội xúc phạm tới thiên điều, chẳng nhẽ ngươi muốn Thập Điện đều phải chịu tội cùng ngươi hay sao? Mà thôi, nể tình tình nghĩa của chúng ta, bản vương coi như không nghe thấy gì, Lục vương gia muốn thế nào thì tự mình làm đi.

Bình Đẳng Vương kéo ống tay áo Tần Quảng Vương, vội la lên:

- Thế nhưng Luân Hồi Bạc của ta đang trên tay ngươi, ngươi không đưa thì ta có gì mà giao?

Tần Quảng Vương sắc mặt trầm xuống, nói:

- Lục vương gia lại nói đùa nữa rồi. Luân Hồi Bạc là do các điện tự mình bảo quản, bản thân ta sao lại có Luân Hồi Bạc của các ngươi?

Bình Đẳng Vương giận dữ, quát lớn:

- Ngày đó do ta bị bức ép quá nên mới giao Luân Hồi Bạc ghi tên Kỷ Nhược Trần cho ngươi. Điều này các vị vương gia đều nhìn thấy, ngươi đừng có chống chế!

Tần Quảng Vương không đổi sắc mặt, bình tĩnh nói:

- Có đúng không? Có vị vương gia nào nhìn thấy?

Bình Đẳng Vương nhìn quanh một vòng, khi thấy chúng vương người thì không nhìn sang trái thì sang phải, người kêu không thấy hoặc đang dưỡng thần, thì hắn âm thầm cười khổ. Sau đó, hắn kéo đầu Tần Quảng Vương muốn đánh đồng thời quát lên:

- Tốt tốt tốt! Họ Tương kia, ngươi không cho bản vương con đường sống hôm nay bản vương liều mạng với ngươi!

Tần Quảng Vương bảo vệ khôn mặt, vội vàng hô lớn:

- Lục vương gia say rồi. Người đâu, mau chóng đưa vương gia về điện!

Có mấy lực sĩ tráng kiện nhanh chóng chạy tới, kéo Bình Đẳng Vương ra ngoài, dọc theo hành lang văng vẳng tiếng chửi mắng kéo dài không dứt.

Cho tới khi tiếng mắng của Bình Đẳng Vương đã đi xa, Tần Quảng Vương mới vuốt râu bảo:

- Tên Kỷ Nhược Trần kia đi mà quay lại, thần thông đã mạnh hơn nhiều, hiện giờ đồ thành khiêu chiến, bệ vệ ngập trời. Luân Hồi Bạc đương nhiên không thể nào giao cho hắn được, nhưng cũng phải tính kế đối địch, các vị có ý kiến gì không?

Chúng vương cùng nói:

- Chúng ta ngu dốt, thực là nghĩ không ra đối sách, tất cả đều nghe Tiết vương gia như thiên lôi sai đâu đánh đó.

Tần Quảng Vương cũng không chối từ, lập tức bảo:

- Hơi động không bằng tĩnh, chúng ta trước tiên cứ yên lặng thủ một thời gian, theo dõi kỳ biến.

Sau khi chuyện ở đây kết thúc, các vị vương gia lại lập tức rời đi.

***

Lúc này bên bờ kia của Nhược Thủy đã xơ xác tiêu điều, trên bờ sông toàn là thi thể của Giáp mã tuần thành. Bọn chúng đám thì bị xuyên thủng ngực bụng, đám thì bị chém eo hoặc là bị chém đầu, toàn là một chiêu trí mạng.

Đằng trước chiến trường hỗn độn này có đặt một cái ghế bát tiên, một người ngồi trên ghế đang nhìn Phong Đô xa xa ở bên kia Nhược Thủy, trông như đang suy tư điều gì đó. Phía sau hắn có một gã binh tốt có chiều cao năm trượng cực kỳ to lớn tay cầm lá cờ lớn, trên lá cờ thêu một chữ Triện lớn như rồng bay phượng múa: Kỷ.

Phía sau lá cờ là 500 quỷ tốt xếp hàng tay cầm búa lớn, tiếp sau là 500 Chiến thú cuồng kỵ. Bọn chúng vừa mới tàn sát một lượng Giáp mã tuần thành gấp 5 lần, mỗi một tên đều hấp thụ hồn phách của đám Giáp mã trước khi chết; lúc này chúng vẫn còn "Ý do vị tẫn" (chưa thỏa mãn, ý nói ăn chưa đủ no) nên vẻ mặt càng hiện vẻ đằng đằng sát khí.

Hắn ngồi yên một khắc, hai hàng lông mày nhăn lại, quát lớn:

- Tại sao vẫn chưa có động tĩnh gì?

Ngọc Đồng ở bên cạnh vội đáp:

- Kỷ đại nhân, lúc nãy mới chỉ là thủ hạ của Bình Đẳng Vương thôi, hiện giờ có thể các vị Diêm Vương còn tranh cãi trong Thập Điện, vừa không biết nên phân phối binh lực ra sao, vừa do sợ quân tiên phong của đại nhân, cho nên mới không phát binh.

Hắn hừ một tiếng, bảo:

- Ngươi chẳng phải đã nói, dưới trướng Thập Điện Diêm Vương có tới mười vạn Giáp mã tuần thành ư? Ta mới mới cho 1000 quỷ tốt xuất hiện, tại sao họ lại không dám ra khỏi thành? Vẫn nghe trong Phong Đô người có thần thông nhiều vô kể, sao lại phải sợ đại quân của ta?

Ngọc Đồng vội vàng thúc ngựa, lại thưa:

- Quỷ tốt dưới trướng của đại nhân vô cùng hung mãnh, lúc nãy giết chóc quá nhanh, Thập Điện Diêm Vương úy kỵ cũng là chuyện thường tình.

Hắn lạnh nhạt ra lệnh:

- Ta mặc kệ bọn họ thế nào, tiếp tục chửi cho ta, chửi tới khi họ ra mới thôi. Nếu như ngươi mắng không làm cho bọn họ ra được... Hừ!

Sắc mặt Ngọc Đồng trắng bệch, vội vàng bay tới trước mặt một đại hán thân hình như hổ, nói vào tai y một tràng dài. Tên tráng hán tử to lớn vừa nghe vừa gật đầu, đợi Ngọc Đồng nói xong thì y lập tức hít sâu một hơi, chỉ thấy da thịt ở cổ của hắn phồng lên, to gấp ba lần trước kia, bụng thì phình to, giống như là bị trướng bụng.

Cái đầu Ngọc Đồng chợt hiện lên một tầng ánh sáng tím, cản mọi âm thanh ở bên ngoài lại.

Tên hán tử kia há miệng, hầu như có thể thấy được vô số đợt sóng từ trong miệng hắn phun ra, tụ thành một dải vượt qua Nhược Trần, rồi phóng thẳng về phía thành Phong Đô. Âm binh quỷ tốt ở phía sau y chỉ cảm thấy hai bên tai như có sấm nổ, quỷ vệ trong Phong Đô cũng nghe thấy rõ ràng những tiếng quát mắng không gì sánh nổi.

Những tiếng mắng này không chói tai, mà lúc mạnh lúc yếu, ngay cả những người trong Thập Điện Diêm Vương cũng nghe được.

Những câu chửi này quả thực là đặc sắc.

Một tràng thao thao bất tuyệt, chỉ mặt gọi tên đều nhằm vào Bình Đẳng Vương.

Trước khi gặp rủi ro, Ngọc Đồng từng là người bên cạnh được Bình Đẳng Vương sủng ái nhất. Gã trời sinh tuấn tú, lại là người thông minh, tâm kế hiểm ác, đã từng giúp Bình Đẳng Vương làm rất nhiều chuyện.

Bình Đẳng Vương cũng sớm coi Ngọc Đồng là phụ tá đắc lực, chuyện gì cũng không giấu diếm, cho nên mọi chuyện của hắn Ngọc Đồng đều biết rõ như lòng bàn tay.

Những chuyện như ngu ngốc hồ đồ, thiên vị yêu ghét, hồ đồ phê sổ Sinh Tử, loạn định số phận đưa xuống A Tị ngục; rồi thì chuyện đòi hối lộ, dung túng cho hung đồ, dựa vào quyền thế đánh cô hồn dã quỷ vào địa ngục, trọn đời không được siêu sinh...

Thậm chí cả những chuyện như sợ không phát viện binh, không có can đảm cùng với tướng quân của mình xuất trận, làm cho toàn quân bị diệt, đều được lôi ra chửi bới.

Những tội danh này có lẽ vẫn còn trong khuôn sáo cũ, trước đây Ngọc Đồng đã cho chửi những thứ này một canh giờ, kết quả là đưa tới Triệu tướng quân và năm nghìn Giáp mã. Bây giờ cho dù gã có chửi như thế nào đi chăng nữa, lôi hết cả gốc gác của Bình Đẳng Vương ra, thì Phong Đô vẫn không có động tĩnh gì.

Lần này Ngọc Đồng biết, mình hành sự bất lực, Kỷ đại nhân đã thật sự nổi giận. Sau khi rơi vào trong tay vị đại nhân này, gã chỉ cảm thấy mình bây giờ đúng là muốn sống không được, muốn chết không xong. Nhưng mà gã cũng chỉ biết Kỷ Đại nhân có những thủ đoạn vô cùng tàn khốc, còn cụ thể nó như thế nào, nào có can đảm đi nếm thử?

Đứng trước thời khắc còn nghiêm trọng hơn cả việc sống chết, linh tư của Ngọc Đồng được phát huy tới tận cùng, có những câu chửi mắng khác được tuôn ra.

Gã chửi cả những chuyện sinh hoạt lặt vặt của Bình Đẳng Vương, nào là một hồi trống canh thay y phục một lần, động chân động tay với cả thị tì của mình, thậm chí còn muốn đè ngã hưởng thụ một phen. Lại có lần Bình Đẳng Vương say rượu, đã ôm một quỷ thiếu niên tuấn tú, cởi hết quần áo, hoàn toàn không để ý đến chín vị vương gia khác còn ở trên ghế. Những chuyện ác này kỳ thực những quỷ thị nữ âm tỳ hầu hạ lâu năm trong Thập Điện đều biết một chút, cũng không chỉ có riêng trên người Bình Đẳng Vương mới có.

Hán tử to lớn chính là người được chuyên trách việc chửi mắng trong quân. Y có dị năng đặc biệt, dòng hơi nơi cổ họng và trong bụng y có thể lưu chuyển không dừng, cho nên bảo y chửi xa trăm dặm, kéo dài ba ngày cũng chỉ là chuyện nhỏ.

Trong Phong Đô, sự huyên náo trước đây đã sớm dừng lại, yên lặng nhơ tờ. Cho dù là quỷ dịch phán quan hay là cô hồn chưa kịp bỏ tù đều chú ý lắng nghe, không bỏ sót một chữ nào.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-521)