← Ch.356 | Ch.358 → |
Hắn ha ha cười, cảm thấy sự tức giận [tích tụ] trong lồng ngực tiêu đi [không ít, lập tức đứng thẳng lên], tiến về phía trước mấy bước, nhìn về Phong Đô đang ẩn hiện trong mây mù ở phương xa.
Ngọc Đồng chỉ cảm thấy xung quanh càng ngày càng lạnh, nhịn không được âm thầm lo sợ.
Hắn bỗng nhiên nói:
- Ngươi còn nhớ rõ, lời nói trước kia của ta với ngươi hay không?
Câu nói tuy không lạnh, nhưng có thể khiến nước đóng thành bằng!
[Những lời nói ngày đó], Ngọc Đồng làm sao mà quên được? Không biết bao nhiêu lần gã bị giật mình tỉnh lại giữa đêm khuya, cũng chỉ vì câu nói này.
Thấy hắn hỏi, Ngọc Đồng nơm nớp lo sợ đáp:
- Đại nhân nói là... 'Chỉ cần ta không chết thì sẽ có một ngày ta sẽ quay về địa phủ, hủy Diêm La điện, đốt trụi Sinh Tử Bạc Luân Hồi sách, róc xương lột da tên tiểu nhân này, nung trong chảo dầu vạn năm! Ngọc Đồng, ta tuyệt sẽ không quên tên ngươi!'.
Hắn lạnh lùng thốt lên:
- Đã làm khó ngươi rồi. Tới đây, đem câu nói này nói lại cho các vị Diêm vương ở trong Phong Đô. Nếu không mở cửa thành, thì bọn họ sẽ biết phải nhận kết quả gì!
Lúc [tên tướng] cự hán đem những lời này đưa vào trong Phong Đô, chín vị Diêm vương đã tề tựu đầy đủ ở trong điện của Tần Quảng vương, trên mặt người nào cũng có sự lo lắng.
Cả đám Diêm vương thương nghị hồi lâu, nhưng thương nghị vẫn không ra kết quả gì.
Nếu như giao Luân Hồi Bạc cho Kỷ Nhược Trần, thì chỉ thiếu mất một tờ thôi, các vị Diêm vương cũng chịu không nổi. Tuy họ đã đổ mọi chuyện đồ lên đầu Bình Đẳng vương, nhưng mà tai họa vẫn xảy ra, trong vòng trăm năm tới, chín vị Diêm vương này đừng mong được lên chức, hưởng thụ vinh quang ở tiên giới.
Chúng vương thương nghị hồi lâu, cuối cùng vẫn thống nhất là Kỷ Nhược Trần không có cách nào vượt qua được Nhược Thủy, cho nên tốt nhất là chờ thêm một chút.
Chín kẻ này nghĩ rằng bản thân mình không ra khỏi Phong Đô một bước vậy là an toàn rất. Còn về phần đám Giáp Mã tuần thành có chết một chút thì cũng có sao đâu? Dù sao quỷ tốt âm ty cũng vẫn rất đông đảo.
Cả đám Diêm vương trốn ở trong Phong Đô thương nghị không ngớt, nhưng người ở bên kia Nhược Thủy đã không còn chờ được nữa. Hắn thình lình hét lớn một tiếng: - Kích đến!
Bốn gã quỷ tốt hợp lực mang tới một thanh kích dài năm trượng to bằng miệng chén, hóa ra đây là một cái Hàn Thiết Đại kích nặng 5000 cân! Tay phải của hắn trong nháy mắt lớn hơn rất nhiều, cầm lấy chuôi kích, thực là nhẹ nhàng vô cùng!
Trong lồng ngực của hắn lộ ra một điểm màu lam. Điểm màu lam mang này càng ngày càng thịnh, giống như ngọn lửa màu lam trong thân thể của hắn! Hắn bỗng nhiên nhảy lên trên không trung chừng trăm trượng. Ngọn lửa màu lam quanh thân đại thịnh, sau đó hắn khom người cầm kích, dùng thế lôi đình vạn quân ném [ra, thân thể cũng ngưng định trong chớp mắt]!
Một thanh âm [chói tai] vang khắp hai bờ Nhược Thủy!
Ngọc Đồng chỉ [kịp nhìn] thấy đại kích hóa thành một điểm sáng rồi biến mất, không còn nhìn thấy gì nữa. Sau khi nghe được thanh âm lọt vào tai, Ngọc Đồng chỉ cảm thấy ba hồn bảy vía của mình muốn tan biến theo gió, trước mắt tối sầm lại, ngã ngay xuống đất.
Đợi khi Ngọc Đồng tỉnh lại đã thấy Kỷ Nhược Trần đứng chắp tay ở bên bờ sông. Gã miễn cưỡng bay lên, khi nhìn xung quanh thì gã mới phát hiện hơn 1000 quỷ tốt hung lệ ngã trái ngã phải, có một nửa nằm dưới đất, một nửa đang khó nhọc bò dậy. Khi chúng nó mới đứng được một nửa, toàn thân đã vô lực, ngã tiếp xuống đất.
Ngọc Đồng lập tức nhở lại thanh âm kia, trong lòng cảm thấy lạnh lẽo, run giọng nói:
- Kỷ... Kỷ đại nhân...
Hắn vẫn chưa quay đầu lại, chỉ phân phó nói:
- Giết hết những ngươi đưa đò trong vòng 300 dặm xung quanh đây, bất luận một tử hồn nào cũng không được rời khỏi Nhược Thủy.
Hai tên tướng quân lĩnh mệnh, lao vào đám quỷ tốt đang như bị trúng gió, kéo họ đi. Năm trăm tên phân làm hai hướng trái phải, dọc theo bờ Nhược Thủy tìm kiếm.
Khi Minh binh đi khỏi, trên bờ chỉ còn lại Kỷ Nhược Trần và Ngọc Đồng.
Ngọc Đồng theo ánh mắt hắn nhìn lại, bỗng nhiên hoảng sợ há to miệng, thét lên một tiếng kinh hãi! Chỉ thấy tường thành của Phong Đô vô cùng nguy nga trước đây bây giờ đã vỡ nát cả trăm trượng, khắp nơi toàn là đất đá chất chồng lên nhau như một tòa núi nhỏ, cửa thành đã vỡ làm đôi.
Ngọc Đồng mặc dù sớm biết hắn lợi hại, nhưng mà tuyệt không nghĩ oai lực của một kích này lại cương mãnh tuyệt luân như vậy!
Hắn bỗng nhiên cười lạnh nói:
- Một đám ngu ngốc cho rằng đóng cửa không ra thì vô sự ư? Ta có Tử Hồn Chi Lộ, chờ các ngươi gặp 10 vị Diêm vương kế nhiệm mà báo cáo công tác đi nhé!
Oai lực một kích này thật là kinh thiên động địa. Trong điện Diêm vương đã loạn thành một đống, có mấy vị Diêm vương đề nghị không bằng đem giao Luân Hồi Bạc ra, trước tiên tránh được một hồi tai họa.
Cũng có mấy vị Diêm vương phản đối, nói là cho dù Kỷ Nhược Trần có bản lĩnh lớn hơn cũng không vượt qua được Tiêu Tín, một kích kia chỉ là lập uy mà thôi? Dù sao tường thành Phong Đô cũng rất dày, cho dù ném ba bốn mươi kích cũng không thủng nổi.
Hắn lúc này cũng không vội. Nhìn cửa thành Phong Đô sụp mất một nửa, bỗng nhiên hắn cười dài một tiếng, giơ tay lên cho vào đống đất đá như ngọn núi nhỏ kia, ngạo nghễ nói:
- Kể từ trăm năm trước cho tới nay, trong vòng vạn dặm Nhược Thủy, có ai uy phong như ta không?
Ngọc Đồng hé mồm nói: - A! Chuyện này...
Lông mày của hắn lập tức nhăn lại, trong mắt hàn mang chớp động, nhìn chằm chằm vào Ngọc Đồng quát: - Nói!
Ngọc Đồng cúi đầu thấp giọng đáp:
- Chuyện này... Không dám giấu diếm đại nhân, mấy năm trước từng có một con Thiên Hồ đã đến nơi đây. Nàng ta chỉ đứng ở ngoài tường thành gọi một tiếng Tam Thanh, thì Thập Điện Diêm vương đã sợ hãi mở thành, xếp thành hàng cung nghênh...
- Hả! Cái này...
Đây là lần đầu tiên hắn ngạc nhiên nhưng không nói gì, dáng vẻ bệ vệ ngập trời trước kia đã tự động biến mất sạch sẽ.
← Ch. 356 | Ch. 358 → |