← Ch.358 | Ch.360 → |
Đêm nay ánh trăng tròn như bánh xe.
Đỉnh Mạc Kiền phong hiện ra [vầng hào quang], đầu tiên là mọc lên bảy điểm [sáng như sao] phân ra chiếm cứ phương vị Bắc Đẩu, sau đó tại chính giữa là một đường kiếm quang xanh biếc nhanh như gió bão đánh về phương vị tây nam của tiên trận.
Thế tới của ánh kiếm cực nhanh, cự ly hơn mười dặm thoắt cái đã tới. Đường kiếm quang tại chính giữa thì càng nhanh đến mức khác thường, hầu như là mới vừa ra khỏi trận Tây Huyền Vô Nhai thì đã đến sát tiên trận.
Một con rắn khổng lồ đang trôi nổi giữa không trung. Hư Thiên đang ngồi xếp bằng dưỡng thần thì đột nhiên lông mi lão nhảy lên, lão vội vàng tụng chú trong miệng, duỗi ngón tay điểm vào Càn Khôn bàn bên bàn tay trái, một giọt máu trên đầu ngón tay bay vào trung tâm cái bàn, từ từ tan ra.
108 tu sĩ cấu thành tiên trận mỗi người đều đã vào vị trí theo trận pháp mà di hình vận quyết, giống như hoàn toàn không thấy được kiếm quang đang ập đến. Khi cự ly công kích của kiếm quang xanh biếc còn cách tiên trận trăm trượng thì bốn phía tiên trận bắt đầu cuồn cuộn hiện ra tường mây, chợt sinh ra 108 đóa sen xanh. Đóa sen xanh như có linh tính, 72 đóa sen tự động kết thành trận pháp huyền ảo nghênh đón kiếm quang, mà 36 đóa sen xanh còn lại thì tản ra phân biệt ngăn chặn bảy đường ánh kiếm.
Kiếm quang xanh biếc [tấn] nhanh như tia chớp, trong nháy mắt đã chớp động liên tục bảy lần, mỗi lần biến ảo ra ba ánh kiếm, phân ra bắn về ba phương hướng, bên trong đương nhiên chỉ có một đường là thật. Chỉ một biến hóa này lập tức khiến cho trận hình sen xuất hiện một kẽ hở, sau đó đường kiếm quang xanh biếc dứt khoát trực tiếp phá trận xông vào, xuyên ngang qua vị trí của bảy tu sĩ ở bên mép ngoài tiên trận.
Khi xông trận, trước sau tổng cộng có bảy đóa sen xanh va mạnh vào kiếm quang xanh biếc. Từng cái bị nổ tung, sức nổ cũng khiến cho kiếm quang lúc sáng lúc tối, nhưng cuối cùng nó vẫn phá tan được trận thế.
Hư Thiên biến sắc, Càn Khôn bàn trong tay trái hơi nhảy động hầu như muốn thoát khỏi tay, nhưng lại bị lão nắm chặt lại.
Bốn phía tiên trận có nước gợn dập dờn, bảy bảy bốn mươi chín đạo nước gợn trong nháy mắt đã hình thành, che chở cho tất cả các tu sĩ trong trận. Nhưng kiếm quang xanh biếc chém ngang ra một kiếm, tuyệt không mảy may do dự, phế kháng đảo hư(*). Sau khi nó phá liền 49 tầng nước gợn vẫn còn thừa uy lực, tỏa ra luồng sáng phạm vi mười trượng bao phủ lấy bảy tu sĩ vào bên trong.
(*) Bắt được điểm yếu của địch nhân rồi thừa cơ mà vào.
Các màu sắc trong kiếm quang xanh biếc không ngừng sáng lên, rực rỡ vô phương, đây là do pháp bảo hộ thân của bảy tu sĩ không chống đỡ được kiếm quang, từng cái bị vỡ tan rồi sản sinh ra ánh sáng. Chỉ trong một khắc thời gian, bên trong kiếm quang truyền ra năm tiếng kêu đau đớm cùng hai tiếng kêu thảm thiết.
Kiếm quang một kích đặc thủ, lập tức nhanh chóng lui lại nghìn trượng, tuyệt không dừng lại một chút nào.
Lúc này, bảy điểm ánh kiếm tại không trung dưới vòng tiến công qua lại của 36 đóa sen xanh đã [lâm vào] tình thế tràn ngập nguy cơ. Ngay tại thời khắc chúng nó đang vất vả chống đỡ, ánh kiếm xanh biếc đã cuồn cuộn quay về, trong thời gian ngắn hóa thành tia sáng trăm trượng quét ngang một cái, giống như gió lớn thổi nến, tức thì dập tắt 36 đóa sen xanh.
Sen xanh vừa tắt, trận thế của tiên trận lại biến đổi, trong trận tràn ngập sương mù tím, trong nháy mắt thổi ra bảy luồng sương mù màu tím, tại trung tâm luồng sương mù đều có một điểm Nhân Uân Tử Khí. Sau đó sương mù tím trong trận mở rộng lại bay ra một đóa hoa sen sinh ra từ Nhân Uân Tử Khí. Bảy luồng sương mù nhìn như chậm chạp nhưng thực lại rất nhanh, phân ra kích vào bảy điểm ánh kiếm. Mà hoa sen thì không nhanh không chậm, từ từ bay về hướng kiếm quang xanh biếc. Đóa hoa sen này nhìn như không khác, nhưng mà quỹ đạo vận hành lại có sự huyền ảo. Kiếm quang xanh biếc nhanh thì nó nhanh, kiếm quang chậm thì nó cũng chậm, nhưng cuối cùng nó vẫn nhanh hơn một chút so với kiếm quang, bất kể kiếm quang chuyển động như thế nào thì vẫn bị nó chặn đứng trước khi tiến vào trận Tây Huyền Vô Nhai.
Kiếm quang xanh biếc tự có chủ trương quay về một vòng rồi hóa thành vầng sáng tròn trăm trượng cắt đứt hết tất cả bảy đóa sương mù tím. Chẳng qua là kiếm quang khẽ động thì hoa sen cũng tương ứng mà động theo, trong nháy mắt đã xuất hiện ở phía trước kiếm quang. Cả ngàn tu sĩ trong trận, hầu như không có người nào nhìn ra hoa sen di chuyển như thế nào, chỉ có thể từ trong quỹ đạo màu tím thẳng tắp do nó kéo ra tại không trung mà tưởng tượng.
Kiếm quang xanh biếc đột nhiên thu lại, co rút lại mãi cho đến thành một điểm hình vuông đến khó tin rồi mới bùng nổ, hiện ra thân kiếm nguyên hình. Kiếm này tràn đầy phong cách cổ, dường như đã từng trải qua thương hải tang điền vậy, người cầm kiếm chính là Ngọc Hư chân nhân của Đạo Đức tông.
Hình tượng của Ngọc Hư chân nhân lúc này khác hẳn mọi khi, ánh mắt sắc bén như ánh kiếm, trên mặt đầy các đường hoa văn màu vàng rất kì dị, hai khuỷu tay, hai chân cùng với sau vai không ngừng tản ra ánh sáng mỹ lệ, xa xa nhìn lại như một mặt tinh kỳ.
Lão hít thở, nâng kiếm, vận cổ tay, xuất kiếm. Một động tác vô cùng đơn giản giơ kiếm lên và đâm thẳng tới như thế lại sinh ra hàng vạn hàng nghìn khí tượng! Chỉ thấy phía sau Ngọc Hư chân nhân hào quang lưu chuyển, như có một tòa tuyệt phong nghìn trượng từ từ mọc lên trong thiên địa!
Cổ kiếm Liệt Khuyết với uy lực dời non lấp bể, một kiếm đâm vào nhụy đóa hoa sen!
Hoa sen ầm ầm nổ tung rồi hóa trở lại là Nhân Uân Tử Khí và tiêu tán trong cơn gió núi. Ngọc Hư chân nhân cười nhạt một tiếng, đợi bảy tu sĩ Đạo Đức tông ngự kiếm phi không đều trở lại trong trận Tây Huyền Vô Nhai, cổ kiếm Liệt Khuyết mới tra vào vỏ. Sau đó lão chân nhân phất ống tay áo một cái, lăng không cất bước, không nhanh không chậm bước lên Mạc Kiền phong, trở về Đạo Đức cung.
Kiến thức qua uy lực một kiếm của Ngọc Hư chân nhân, thì đám tu sĩ bên phía tấn công lên núi tuy đầy trời nhưng không một ai dám đuổi theo.
Đang ngồi trên lưng con rắn sừng vàng, Hư Thiên sắc mặt trắng bệch, đột nhiên phun ra một ngụm máu, làm nhiễm đỏ cả một bên đạo bào. Can Khôn bàn trên bàn tay lão chính là then chốt của tiên trận, tại chính giữa đóa hoa sen có một luồng tinh khí bản mệnh của lão. Hoa sen bị phá, Hư Thiên lập tức thụ thương. Là kẻ điều khiển tiên trận nên đương nhiên lão biết rõ uy lực của hoa sen, bởi vậy nhìn Ngọc Hư chân nhân thản nhiên đi xa, đáy lòng không khỏi hoảng sợ."Pháp tướng lão ta tu thành đúng là Hiên Viên văn! Nhìn uy lực của một kiếm đó chí ít cũng có 6 thành tiên uy. Nếu cho lão ta thêm thời gian 100 năm, sợ không phải là một Tử Vi khác sao?..."
Hư Thiên cũng là người rất tài hoa, mặc dù vừa sợ vừa giận, nhưng thấy đám tu sĩ ai cũng lo sợ không yên thì lập tức tỉnh táo lại, giương giọng nói vang:
- Chư vị đạo hữu đừng vội kinh hoảng! Ngọc Hư yêu đạo ỷ vào đạo hạnh rất cao, ngông cuồng chống đỡ với tiên liên, nhưng Nhân Uân Tử Khí này chính là tiên gia chi khí, há là đạo pháp bình thường có khả năng chống lại? Ngọc Hư yêu đạo mặt ngoài bình chân như vại, thực đã thân mang nội thương, chí ít trong vòng 30 ngày không thể vọng động chân nguyên. Đạo Đức tông tự cho là thông minh, muốn đánh lên tiên trận, không nghĩ tới trái lại tự tổn thất đại tướng. Đây chính là cơ hội tốt trời ban cho chúng ta, chư vị đạo hữu chỉ cần mạnh tay tiến công, hai mươi ngày sau, lúc trận Tây Huyền Vô Nhai này tán loạn chính là ngày chém đầu bầy yêu Đạo Đức tông!
Hư Thiên vừa nói ra những lời này, các tu sĩ đều cảm thấy có lý, vừa rồi bị hoảng hốt lo sợ, giờ ai cũng cảm thấy có chút xấu hổ.
Hư Thiên hít thở sâu một hơi, lại cất cao giọng bảo:
- Đạo Đức tông truyền thừa ba ngàn năm, những bảo vật cất giữ phong phú biết bao? Không đề cập tới mười vạn đạo điển, chỉ riêng các bảo bối tiên gia của Quảng Thành Tử để lại đã có 13 kiện! Đợi ngày tiêu diệt hết bầy yêu nghiệt Đạo Đức tông tự nhiên sẽ công bằng mà đề nghị luận công ban thưởng. Thanh Khư cung ta tuyệt không tự ý giữ làm của riêng!
Dị bảo của Quảng Thành Tử có uy lực gì, đám tu sĩ ở đây kiến thức nông cạn, tám chín phần mười sẽ tưởng tượng không ra, nhưng uy lực của cổ kiếm Liệt Khuyết mọi người mới vừa thấy qua. Cái gọi là trấn phái chỉ bảo của các tiểu môn tiểu phái không gom 80 thì cũng 100 kiện lại thì may ra có thể miễn cưỡng so sánh một chút với nó. Các pháp bảo mà Quảng Thành Tử sử dụng trước khi đăng tiên cho dù có kém hơn, dù sao cũng phải mạnh hơn kiếm Liệt Khuyết đôi ba lần chứ sao? Huống chi những bảo bối tiên gia này còn có tới hơn 13 kiện.
Lập tức trong số các tu sĩ ở đây cũng có phân nửa tự cảm thấy, nếu luận môn phái luận công lao thì môn phái mình đều có khả năng được chia cho một kiện di bảo của Quảng Thành Tử. Đám tu sĩ này đều cho rằng, Hư Thiên thân là chân nhân của Thanh Khư cung, thân phận địa vị tương đương với chín vị chân nhân của Đạo Đức tông, đương nhiên sẽ không nói láo.
Vậy nên nghe lời vừa rồi của Hư Thiên thì chúng tu sĩ sĩ lập tức sĩ khí dâng cao.
Thấy hình dạng phấn chấn của quần tu, Hư Thiên âm thầm cười nhạt:
- Một lũ ngu xuẩn! Không phát ra thêm vài kiện di bảo của Quảng Thành Tử, để cho các ngươi cũng có một hy vọng thì các ngươi sao đồng ý ra sức như thế?
***
Trong Đạo Đức cung. Ngọc Hư chân nhân đại thắng trở về, nhưng hoàn toàn không có vẻ tự đắc, đi nhanh đến chỗ ở của Tử Dương chân nhân. Khi Ngọc Hư chân nhân đẩy cửa đi vào, Tử Dương chân nhân đang vẩy mực múa bút, một mạch viết xong bốn chữ "Thiên hạ Thái Bình", rồi nhìn về hướng Ngọc Hư chân nhân, nhíu mày nói:
- Ngọc Hư chân nhân, bị thương có nặng không?
Ngọc Hư thản nhiên cười đáp:
- Bảy ngày tĩnh tu mà thôi. Nhân Uân Tử Khí được xưng là tiên gia chi khí, theo ta thấy chẳng qua cũng chỉ có thế.
Tử Dương chân nhân cười nói:
- Pháp tướng của ngươi có nguyên tử hoàng đế Hiên Viên, vốn là một dị số, tự có bảy phần uy lực tiên gia, đương nhiên không sợ Nhân Uân Tử Khí. Nhưng người khác nào có bản lĩnh như ngươi?
Ngọc Hư sắc mặt buồn bã, than thở:
- Chỉ tiếc vẫn là sắp thành lại bại! Ai, trận Tây Huyền Vô Nhai e rằng khó mà chống đỡ qua hai mươi ngày, vả lại đệ tử của tông ta tổn hại thảm trọng. Từ lúc Tiên nộ tới nay, đệ tử có tu vi Thượng Thanh đã tổn thất mười một người. Trong lúc thời khắc nguy nan, trong tông nhưng lại dần dần dấy lên phong ba. Chưởng giáo! Nên đến lúc dùng thủ đoạn sấm sét!
Trong lòng Tử Dương chân nhân hiểu ám chỉ của Ngọc Hư chân nhân.
← Ch. 358 | Ch. 360 → |