Truyện ngôn tình hay

Truyện:Trần Duyên - Chương 362

Trần Duyên
Trọn bộ 521 chương
Chương 362: Giương cung căng tựa trăng đầy tháng (4)
0.00
(0 votes)


Chương (1-521)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Nhân gian sôi sùng sục, Địa phủ cũng chẳng có ngày yên lành.

[Ngoại trừ] Bình Đẳng vương, Diêm Vương chín điện mỗi ngày đều phải tụ tập cùng một chỗ, vì quyết định có nên giao ra Luân Hồi Bạc hay không [mà] tranh cãi. Kỷ Nhược Trần này cực kỳ thâm độc, bản thân hắn không qua được sông Nhược Thủy liền đi giết người đưa đò, ngăn chặn tử hồn qua sông. Mặc dù sông Nhược Thủy rộng lớn, Kỷ Nhược Trần chỉ có thể ngăn được một bộ phận, nhưng lại khiến cho số lượng tử hồn bị phán nhập ngục trong Địa phủ giảm mạnh, nhưng mà tử hồn chịu cực khổ cần giải thoát khổ hải vẫn rất nhiều, vì duy trì số lượng tử hồn trong ngục, chín Diêm vương không thể không nhẹ tội mà phán nặng hoặc đem tử hồn sắp sửa ra tù thêu dệt cho chút tội danh, phán thêm vài chục năm nữa, thậm chí bị buộc phải đi bắt thêm một ít quỷ phục dịch cấp thấp tới để cho đủ số.

Mặc dù đã nỗ lực như vậy, nhưng trách nhiệm chín vị Diêm vương vẫn thất trách, mắt thấy đã sắp không thể che giấu nổi nữa.

Nhưng chín Diêm vương lại có lo lắng khác. Nghĩ Kỷ Nhược Trần này thần thông quảng đại Luân Hồi Bạc giao vào trên tay hắn, trời biết sẽ phát sinh ra chuyện gì. Tuy nói có thể đổ hết lỗi lầm lên người Bình Đẳng vương, nhưng điều này chỉ có tác dụng khi cấp trên không nghiêm túc truy xét.

Nếu chỉ riêng mình Kỷ Nhược Trần thì không nói làm gì, nhưng Ngọc Đồng cũng rơi vào trong tay hắn, lần này chín Diêm vương đã lâm vào thế khó xử. Đối với gốc gác của chín Diêm vương, Ngọc Đồng biết sự thật cũng không ít, đừng thấy hiện tại gã chỉ nhìn chằm chằm Bình Đẳng vương để hạ thủ, nhưng trời biết lúc nào sẽ bắt đầu vạch trần bí mật của mấy vị Diêm vương khác? Vạn nhất [có thượng] tiên hạ giới truy tra tường tận, vậy [thì] đại thế đã đi rồi. Những chuyện riêng này của Thập điện Diêm vương căn bản không thể đưa ra ánh sáng, mặc dù các thượng tiên trong lòng cũng hiểu rõ nhưng nếu như công bố rộng rãi, khi đó ai cũng không bảo vệ được mấy vị Diêm vương.

Sau khi tranh cãi, Diêm vương chín điện không khỏi [mang] tâm trạng hơi oán hận. [Có thể nói Phong Đô thành vách kiên cố, sông Nhược Thủy cũng là nơi hiểm yếu, nhưng nơi Địa phủ to lớn này lại cần tướng không tướng cần binh không có binh. ] Tuần thành giáp mã có số lượng đông đảo, nhưng tối đa cũng chỉ có thể ức hiếp mấy tiểu quái cô hồn ở bên bờ Thương Dã, nào dám đi trêu chọc đám ma vật hung hãn ở chỗ sâu trong đó?

Kỳ thực không cần Kỷ Nhược Trần xuất thủ, chỉ nhìn qua uy lực của âm tốt mà gã mang đến, chín Diêm vương đã bỏ cái ý nghĩa ra khỏi thành đánh một trận rồi.

Bờ bên kia sông Nhược Thủy. Kỷ Nhược Trần mới trở về từ thần du, dần dần mở hai mắt, trong ánh mắt xanh thẳm đã có thêm một chút ý [loang lổ cổ xưa].

Trong khoảng thời gian này, vốn đã giảm bớt sự sợ hãi đối với Kỷ Nhược Trần, nhưng lúc này khi Ngọc Đồng vừa tiếp xúc với ánh mắt ấy thì đột nhiên trong ba hồn bảy vía của gã đều toát ra sự khiếp sợ, sức lực tức thì biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Ngọc Đồng hít thở dài một hơi, khiển cái đầu của mình xoay lại, nhìn lên Kỷ Nhược Trần. Nhưng gã cảm thấy hôm nay trong ánh mắt của hắn có thêm một chút cổ ý nói không nên lời, càng nhìn thì nỗi sự hãi trong lòng sinh ra càng nhiều, sức lực hoàn toàn biến mất, không đứng dậy nồi, chỉ tưởng rằng Kỷ Nhược Trần muốn hạ độc thủ, lập tức kinh hãi gần chết kêu lớn:

- Đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng a!

Kỷ Nhược Trần nhìn xuống Ngọc Đồng, hỏi:

- Trong mấy ngày này, ngươi luôn chăm chú nhắm chặt vào Bình Đẳng vương mắng mà không hề nhắc đến chín vị Diêm vương khác dù chỉ một chút. Đây là cớ gì?

Ngọc Đồng lập tức hoảng sợ hồi đáp:

- Ngọc Đồng tuyệt không có tư tâm, cũng không phải có ý định lấy lòng mấy vị Diêm vương khác! Thứ đại nhân muốn chính là bản Luân Hồi Bạc trong tay Bình Đẳng vương, tiểu nhân chỉ nhằm vào Bình Đẳng vương, chín vị vương còn lại hơn phân nửa sẽ bỏ đá xuống giếng, dâng ra vật ấy nhằm dẹp chuyện để yên thân, thuận lợi đổ hết lỗi lầm lên đầu Bình Đẳng vương. Nếu như tiểu nhân lại nhằm vào các Diêm vương khác, khi đó chín người liền lập tức cảm thấy bất an, sợ sẽ quyết tuyệt, đối kháng tới cùng với đại nhân!

Kỷ Nhược Trần nhíu nhíu mày, suy nghĩ chốc lát, mới bảo:

- Quy củ của Địa phủ này thực sự là khó hiểu. Ngươi đứng lên đi.

Ngọc Đồng tức thì cảm thấy hết e sợ, lập tức dè dặt bay lên, nhẹ nhàng lướt tới bên người hắn, nhưng trong lòng vẫn còn sợ hãi.

Cổ ý trong ánh mắt rút đi, Kỷ Nhược Trần hé miệng phun ra một miệng đỉnh sáng màu xanh. Vừa nhìn thấy cái đỉnh này, Ngọc Đồng bỗng cảm giác như bị sét đánh trúng trên đầu, như bị thái sơn đè nặng mà kêu lên một tiếng đau đớn, gã lại ngã xuống mặt đất. Tuy nhiên lần này gã chỉ hơi trầm xuống thì một luồng sáng êm dịu đã bao lại, [xua đi] toàn bộ sức nặng cùng nỗi sợ hãi.

Kỷ Nhược Trần chăm chú nhìn cái đỉnh sáng màu, tuỳ ý nói:

- Ngươi biết đây này là cái gì không?

Ngọc Đồng miễn cưỡng [bình phục] cảm giác tim đập nhanh, đánh bạo nhìn qua, rốt cuộc nhận ra nó, cẩn thận đáp:

- Đây là tiên đỉnh mà đại nhân có được trên thân từ kiếp trước?

Kỷ Nhược Trần mỉm cười, giảng giải:

- Cái đỉnh này tên là Văn Vương Sơn Hà đỉnh. Nghìn năm trước, không biết nó đã trấn luyện bao nhiêu hung yêu cự ma. Nếu như nói về sát ý mạnh mẽ, thiên hạ không thứ gì hơn nó. Tiểu quỷ như ngươi thấy nó sao lại không sợ?

Dứt lời, hắn gập ngón tay bắn lên thân đỉnh, thanh âm réo rắt tức thì vang vọng trăm dặm. Ngọc Đồng bị luồng sáng che chở, nghe được tiếng vang này còn có thể miễn cưỡng chống đỡ, nhưng trăm tên âm tốt đứng phía sau thì mỗi tên đều ngã xuống đất, chúng có vẻ thống khổ không chịu nổi. Có mấy tên yếu hơn, cuối cùng bạo thế mà chết!

Kỷ Nhược Trần nhìn sang Ngọc Đồng cười nói:

- Có lẽ nên thử bỏ ngươi vào trong cái đinh này để luyện xem sao. Nếu như có thể không chết, đạo cảnh của ngươi lập tức sẽ thăng lên mấy vị giai.

Ngọc Đồng kinh hãi, cuống quít thốt lên:

- Tiểu nhân đạo hạnh thấp, không thành được châu báu, thực sự không dám làm phiền đại nhân tiêu hao linh khí của bảo đỉnh!

Hắn cười cười, cũng không nhắc đến việc này nữa, mà lại phun ra một ngọn lửa màu lam nhạt. Băng diễm tự động bay lên, ngưng tụ thành một quả cầu lửa rất tròn. Kỷ Nhược Trần lại giơ ngón tay chỉ vào quả cầu lửa, băng diễm lần thứ hai ngưng tụ lại, trong nháy mắt hóa thành từng sợi tơ màu xanh, đan thành một viên bảo châu lung linh. Những sợi tơ đó ngưng tụ thành như có thực, rạng rỡ phát sáng, phía trên bề mặt hiện ra vô số lỗ nhỏ như mắt, có thể thấy được nơi tâm cầu có một luồng mây mù màu lam đang dao động bất định.

Kỷ Nhược Trần lại hỏi: - Ngươi biết đây là cái gì không?

Ngọc Đồng ngưng thần nhìn lại, chỉ cảm thấy viên bảo châu chậm rãi xoay chuyển, vầng sáng lưu chuyển trên hạt châu không ngừng biến ảo, thật là mỹ lệ muôn phương. Nhưng điều kỳ lạ nhất chính là mỗi khi hạt châu này biến ảo một lần như ẩn hàm lý lẽ thiên địa, khiến Ngọc Đồng cảm thấy ảo diệu vô cùng, thế nhưng khi tỉ mỉ suy xét, gã lại không thể nhìn thấu được một tí nào. Ngọc Đồng chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, suýt nữa lại [rơi] xuống đất. Gã vội vàng lấy lại bình tĩnh, không dám nhìn nữa mà đáp:

- Nhìn hỏa diễm này chắc là Cửu U minh diễm của đại chân, nhưng không biết sao lại hóa thành một viên bảo châu lung linh thế này? Nó nhìn có vẻ diệu dụng vô cùng, không phải là vật mà tiểu nhân có thể lý giải được!

Kỷ Nhược Trần cười nói:

- Ngươi cũng là người tự mình biết mình đấy. Đây là thứ mà Nhân Gian giới gọi là "Nội pháp tướng Linh Lung tâm". Nội pháp tướng có thể mạnh hơn nhiều so với các pháp tướng tùm lum nào khác. Nếu không có viên Linh Lung tâm này, lão tử sao lại thông suốt được thiên địa đại đạo, tu vi tiến triển cực nhanh, sao có thể ở chỗ này xưng vương xưng bá, lại đâu thể bắt được tên tiểu quỷ nhà ngươi?

Nhe thế, Ngọc Đồng vội nịnh hót:

- Cho dù không có Linh Lung tâm, thì khi gặp tiểu nhân, đại nhân vẫn bắt được dễ như trở bàn tay thôi!

Nghe lời xum xoe của gã, Kỷ Nhược Trần cười ha ha, nhưng trong tiếng cười lại không có sự vui thích, có chăng chỉ là thê lương vô tận:

- Nghĩ lại khi đó lão tử đã ngộ ra Linh Lung tâm, chỉ cần có thể nhẫn nại tạm thời, giả như [cố nhịn đợi thời cơ], sao còn có thể sợ những tên hề kia? Chẳng qua tạo hóa trêu ngươi, đáng tiếc a đáng tiếc! Hắc hắc, ha ha, ha ha ha!!

Ngọc Đông nghe được mà không hiểu ra sao, chi phải cười gượng theo vài tiếng.

Bỗng Kỷ Nhược Trần giơ lên một ngón tay, chỉ thấy Linh Lung tâm bay đến trên Văn Vương Sơn Hà đỉnh, lại dần dần chìm vào trong đó! Linh Lung tâm vừa vào trong lòng đỉnh, tức khắc toàn thân bắn ra minh diễm hừng hực, thiêu đốt đỉnh đến mức trồi lên một tầng ánh sánh xanh mơ hồ!

- Ngươi biết cái này gọi là gì không? - Kỷ Nhược Trần lại quát lên.

Đỉnh, tâm hợp nhất, tức khắc có uy áp vô hình cuồn cuộn xuất ra, trong nháy mắt khuếch tán ra ngoài trăm dặm. Luồng uy áp này mênh mông huy hoàng, ẩn chứa bên trong ba phần uy lực của thiên địa. Uy áp vừa tuôn ra, Ngọc Đồng sớm bị kinh sợ đến tâm hồn muốn vỡ nát, đâu còn nói ra lời được?

Không đợi Ngọc Đồng trả lời, hắn liền chỉ ngón tay vào cái đỉnh đang lơ lửng, quát lên:

- Tam Thanh Chân Quyết Thượng Thanh cửu kinh, đều coi trọng là một viên Kim Đan! Hôm nay ta lấy Cửu U minh diễm làm thể, lấy Văn Vương Sơn Hà đỉnh mà dùng, từ bên cạnh mà vào, cũng để tu Kim Đan đại đạo! Thứ này, chính là Kim Đan của lão tử!

Ngọc Đồng vốn là một tiểu quỷ, tu vi nông cạn, nào hiểu được hắn đang nói gì?

Kỷ Nhược Trần cũng không đợi gã, mở miệng hút vào Văn Vương Sơn Hà đỉnh đã dung nhập với Cửu U minh diễm, sau đó lớn tiếng hét:

- Thuyền [tới]!

Trong tiếng bước chân, sớm có 10 tên âm tốt khiêng một chiếc thuyền bước nhanh tới, sau đó thả nó xuống sông Nhược Thủy. Chiếc thuyền này giống như một chiếc lá cây, chỉ có thể chứa được hai người, mặc dù thân thuyền nặng nề, nhưng khi đưa vào dòng sông lại không có chìm xuống, chính là loại thuyền đưa đò chỉ có trên sông Nhược Thủy. Cũng không biết người đưa đò không may nào đã gặp phải đám âm tốt giết người cướp thuyền mất rồi.

Hắn lại gào to một tiếng:

- Kích đâu!

Tự có 20 tên âm tốt khiêng cây cự kích dài 4 trượng của hắn chạy tới. Kỷ Nhược Trần cầm cự kích, tiến về phía trước một bước, đã đứng ở trên con thuyền.

Ngọc Đồng vội vàng kêu lên: - Đại nhân muốn đi đâu?

Kỷ Nhược Trần cười dài một tiếng, bảo:

- Đi cho các Diêm vương một cơ hội để đối kháng tới cùng với lão tử!

Ngọc Đồng bụng dạ thâm trầm, mặc dù trong lòng có chút mừng thầm, nhưng biết giờ khắc này chính là cơ hội tốt để thể hiện lòng trung thành, vì vậy cất giọng gọi to:

- Thập điện Diêm vương không có bản lĩnh gì, nhưng âm ti cấm chế vô tận. Đại nhân tuyệt đối không thể tự thân mạo hiểm a!

Vậy mà Kỷ Nhược Trần khi nghe được lời này, lại gật đầu nói:

- Nói cũng có lý. Cũng được, ngươi cũng theo ta đến Phong Đô khiêu chiến đi!

Ngọc Đồng tức thì hoảng sợ gần chết, cũng không kịp trốn tránh, sớm bị một lực lượng vô hình cực mạnh hút lên trên thuyền.

Trên sông Nhược Thủy từng con sóng bắt đầu vỗ về, một chiếc thuyền lá cô độc như tên rời đây cũng phá sóng lao đi. Trong khoảnh khắc nó đã lướt qua vạn trượng, bờ sông Nhược Thủy đã cách rất xa tầm mắt.

Ngọc Đồng phóng nhãn nhìn lại, chỉ thấy phía sau từng con sóng cuộn trào mãnh liệt, như muốn làm nghiêng ngả cự thành Phong Đô ở phía trước, mà Kỷ Nhược Trần đứng ở đầu thuyền cầm cự kích, khí thể tận trời, cực kỳ dũng mãnh.

Tại thời khắc này, gã vốn phải ra sức mà nịnh bợ, nhưng một chữ cũng nói không nên lời.

Gã đang hối hận đến mức muốn [xanh ruột] đây.

Crypto.com Exchange

Chương (1-521)