Vay nóng Tima

Truyện:Trần Duyên - Chương 429

Trần Duyên
Trọn bộ 521 chương
Chương 429: Càng quên càng không thể quên (2)​
0.00
(0 votes)


Chương (1-521)

Siêu sale Shopee


Tề Thiên Hạ đứng ở trước tấm bản đồ, lập tức tinh thần dâng cao, khí thế ào ạt, vững vàng đè ép xuống khi thể của mọi người Đạo Đức tông. Hắn từ nói từ Bàn Cổ khai thiên địa tới Tam Hoàng Ngũ Đế, tới Phong Hỏa hí chư hầu, tới Lộc đài đốt Trụ Vương, tới tiên yêu chiến bãi Phong Thần, tới... (blah blah, blah). Ở trong đó còn xen kẽ vô số dã sử truyền thuyết ít ai biết đến, kỳ nhân thủ sự. Chúng đệ tử của Đạo Đức tông lúc đầu cũng không thèm để ý, phải biết rằng, họ đều là tinh anh trong môn phái, lại đã sớm lịch lãm trần thế, học sử là cơ sở của chương trình huấn luyện, là thứ cốt lõi để nghe giảng đạo, nên họ vẫn còn có chút phản đối, tinh thần không hợp tác. Nào biết lần này Tề Thiên Hạ là chí tại tất đắc(*), không thuyết phục được những đạo môn tinh anh này thì tuyệt đối sẽ không ngừng giảng.

(*) chí tại tất đắc: Chỉ cần có lòng tin có nghị lực thì nhất định có thể đạt được mục đích.

Trong lều có ba thùng Lavie để cung cấp cho Tề Thiên Hạ nhuận hầu, mát họng.

Như thế, từ rạng sáng tới đêm khuya, lại từ đêm tới sáng ba hũ nước cũng đã cạn.

Đến tận lúc gà trống cất tiếng gáy, trời hùng đông chúng đệ tử của Đạo Đức tông mới lần lượt đi ra từ trong lều, từ ngày hôm đó trở đi, người người đều có công việc riêng, mỗi người đều phải cần mẫn, không làm việc riêng, không lười biếng, không kiếm chuyện.

Biến hóa như vậy, Kỳ Nhược Trần với 3000 hồn ti trải rộng trong trăm dặm sao lại không biết? Nhưng gã cũng vô pháp nhìn thấu ảo diệu trong đó. Gã tuy là đạo pháp mạnh mẽ, nhưng tự hỏi cũng làm không được chuyện bực này cho nên mới mặc kệ mọi người Đạo Đức tông tự làm theo ý mình. Tuy nhiên lúc này Kỷ Nhược Trần chính là Kỷ Nhược Trần, nếu không nghĩ ra thì sẽ trực tiếp gọi Tề Thiên Hạ qua hỏi, hơn nữa cũng để Ngọc Đồng ở một bên nghe. Ý ở trong đó vẫn như cũ đó là không sợ người biết.

Thấy Kỷ Nhược Trần mở miệng đã hỏi ý kiến, Tề Thiên Hạ trả lời: "Thống nhất tư tưởng."

Lần này thì Tề Thiên Hạ lại không dong dài chút nào, thậm chí là tiếc chữ như vàng Kỳ Nhược Trần cũng không có biện pháp với hắn liền lấy ra một tấm Khôn Ngọc Chuyền Nguyên quyết yếu do bản thân tự viết giao cho Tề Thiên Hạ, phân phó hắn bảo Vân Phi tu tập, cũng tự động chọn binh lính để luyện trận.

Sau khi đưa trận pháp, Kỷ Nhược Trần liền lấy ra một quyển sách đề đọc, có ý tiễn khách.

Tề Thiên Hạ thu lấy trận pháp, nhưng không ra về, nhìn quyển sách trong tay Kỷ Nhược Trần, hỏi: "Chủ công học[Xuân Thu], có phải đã hiểu được đạo làm tướng rồi không?"

Kỳ Nhược Trần buông xuống cuốn [Xuân Thu nhíu mày nói: "Trong quyển sách này nào có đạo làm tướng?... Ừhm, thân là chủ tướng nên lấy thủ cấp của tên đầu sỏ bên địch trong trăm vạn quân."

Tề Thiên Hạ có chút dở khóc dở cười, nói: "Chủ công, đó không phải là chủ tướng của vạn quân mà chỉ là tên thất phu có vũ lực mà thôi! Thân là chủ tướng thì nên biết chiến sự, binh thư..."

Hắn vừa muốn thao thao bất tuyết, Kỷ Nhược Trần liền chặn hắn lại, nói:

"Những điều mà binh thư thế gian nói đều là phương pháp chiến đấu của phàm tướng tục binh, một đời mãnh tướng chẳng qua cũng lực địch trăm người. Nhưng trong mắt của tu sĩ có đạo hạnh thâm hậu, thiên quân vạn mã cũng tới lui như thường. Cho nên nhất định phải có biện pháp tương ứng để mà khắc chế."

Tề Thiên Hạ vuốt râu mỉm cười, hình như đã liệu trước được điều này, nói: "Không sao! Người Tu đạo mặc dù rất nhiều thần thông nhưng nhất định trong lòng còn có ý xem thường đối với phàm nhân, vả lại cái gọi là đại đạo không bị che phủ bởi trần thế, bình thường sẽ không để ý đến chuyện thế gian. Tuy nhiên vạn sự thế gian lực không thắng mưu, chỉ cần người đến đối với chúng ta tâm còn có ý khinh địch thì ta sẽ khiến hắn có đến mà không có về! Chỉ là đến lúc đó thủ đoạn sẽ có chút kịch liệt, vẫn xin công thứ lỗi."

Kỷ Nhược Trần mỉm cười nói: "Mặc kệ là mưu gì, chỉ cần có thể khắc địch chế thắng thì cứ dùng không sao."

Tề Thiên Hạ đương nhiên biết vị chủ công này từ trước đến nay không để ý đến mạng người, sau đó hành lễ một cái, đang muốn ra khỏi lều thì đột nhiên lại nghĩ tới một chuyện, thấp giọng hỏi: "Không biết chân nguyên hiện nay của chủ công đã đến cảnh giới gì rồi? À, cứ lấy Tam Thanh Chân Quyết của Đạo Đức tông làm cơ sở để tính là được."

Kỷ Nhược Trần lại lấy Xuân Thu mở ra xem, cũng không ngẩng đầu lên nói: "Thái Thanh Thái Thánh cảnh."

Tề Thiên Hạ từ trong lòng lấy ra một tờ giấy, đưa ngón tay chỉ vào vài nơi nói: "Thái Thanh cao thánh, Thái Thanh thượng thánh, Thượng Thanh chí chân...", chị xong vài nơi, sắc mặt của hắn liền có chút khó coi, suy nghĩ một chút, nói: "Việc cấp bách lúc này chủ công vẫn nên đọc ít Xuân Thu thôi, dành nhiều thời gian tu chân nguyên đi."

Kỳ Nhược Trần mỉm cười, dáng tươi cười có chút bí hiểm, nhưng không trả lời.

Ngọc Đồng cũng cười theo, trong sự quyến rũ có chút gượng ép, có chút mê hoặc, mơ hồ còn còn có chút không thanh thản.

Tề Thiên Hạ cũng cười, cố gắng cười đến bí hiểm.

Lúc trung quân của An Lộc Sơn khởi binh, đại quân của Kỷ Nhược Trần cũng liền khởi binh xuất chính, toàn quân chỉ mang theo lương thảo ba ngày, tất cả quân nhu quân dụng đều đề tại Phạm Dương, do hai nghìn dân phụ kiện phụ áp tải theo xe sẽ đến sau.

Đại quân binh hành thần tốc, ba ngày mà đã vượt qua 600 dặm, khi tới dưới thành Tấn Châu, khoái mã cầu viện của thái thú Tân Châu còn chưa kịp ra khỏi thành.

Tấn Châu mặc dù gần tái ngoại, nhưng có những lá chắn to như Hà Bắc, Bình Lô, đại quân của An Lộc Sơn nên hằng năm chưa từng có chiến sự, chưa động qua binh, bởi vậy từ từ phồn thịnh, đến ngày hôm nay tổng cộng có tới hơn 8 vạn hộ dân. Tấn Châu mặc dù có phần giàu có và đông đúc nhưng không chỉnh đốn chiến sự, trong 3000 thủ quân trong thành còn thiếu tới hơn 800, đạo thương khói giáp đa phần đã rỉ sét, hơn mười thất chiến mã cũng không được ăn no đến nỗi con nào cũng gây.

Thái Thú Tân Châu họ Bạch tên Dịch, ngày hôm đó mới vừa nhận được cấp báo, tuyên bố An Lộc Sơn đã phản. Bạch Dịch cũng có vài phân tài học, trên biệt chút thiên văn, dưới hiểu chút địa lý, ở giữa rất hiểu đạo làm quan, vốn là người cũng có vài phần tiền đồ. Hắn biết Tấn Châu là con đường nhất định phải trải qua nếu muốn đi Trường An, chí ít có một cánh phản quân sẽ đi qua bên này. Tính thời gian, nếu như quân tiên phong của An Lộc Sơn tiến nhanh thì khoảng mười ngày sẽ đến dưới thành Tân Châu, trước mắt còn có khoảng thời gian để quyết định là nên trốn hay nên hàng. Binh Tấn Châu quá yếu, chiến khẳng định sẽ chiến không lại, lòng trung thành của Bạch Thái Thú đối với Minh Hoàng còn chưa tới trình độ lấy thân hi sinh cho tổ quốc.

Bạch Dịch vốn định trước tiên là cử khoái mã cấp báo cho Đồng Quan, sau đó bảo người nhà thu dọn châu báu để chạy đến Đồng Quan tránh họa tiớc. Đồng Quan quan hiếm binh mạnh, nơi đó đóng binh cả mấy vạn tinh binh, lương thi chồng chất như núi, coi như có thể ngăn trở được phản quân của An Lộc Sơn..

Vậy mà hắn mới vừa viết xong tấu chương cap báo, giấy còn chưa gấp, nét mực còn chưa khô thì đã có hạ nhân chân nam đá chân chiên xông vào bảo là đại quân của An Lộc Sơn đã tới, hiện nay đang bày trận tại bên ngoài tác Môn Bạch Thái Thú chỉ cảm thấy trong đầu một trận mê muội, bút lông trong tay rơi vào trên án, làm bần cả tờ giấy báo mới và viết xong.

Hắn thở dài một tiếng, nói giọng chán nản: "Đi đi, lên tường thành xem thế nào."

Trên tường thành Bắc Môn Tấn Châu từ lâu đã đứng đây người, thiên tướng thủ thành cũng có chút trí kế, trong lòng biết binh sĩ trong doanh trại không đủ nên lấy từ trong kho ra 1000 bộ quân phục, mệnh bách tính trong độ tuổi trung niên mặc vào, cầm đao giờ thương lên tường thành đứng cho lấy số đông nhằm hù dọa quân địch, cũng tăng thêm sự can đảm cho mình. Trong nhất thời, trên thành Tân Châu cũng có vẻ đông lính, những sắc mặt người nào cũng tái nhợt, thân thể mỗi người đều run run, tác phong quân đội thì còn chưa nói tới.

Tại một nơi bên ngoài Bắc Môn một dặm, 5000 binh tinh nhuệ đã dàn trận xong, đạo thương như rừng, tinh kỳ như biển. Quân dung đội ngũ cực kỳ chinh tế, phải nói phẳng như bào, mỗi tên lính đều diện vô biểu tình, nhưng đều lấy cặp mắt đỏ au nhìn vào những bóng người nhấp nhô trên tường thành, ở chỗ sâu trong con người mơ hồ bốc lên sát khí điên cuồng.

Bạch thái thú chỉ nhìn thoáng qua thì đã bị sát khí nồng đậm trong quân trận của đối phương tích cho ngực cuồn cuộn một trận, suýt nữa đã bị nôn ra. Hắn nhìn sang hai bên, thấy binh lính tướng tá người người đều là mặt như màu đất, mình coi như cũng còn tốt chán, không khỏi thầm than một tiếng, thầm nghĩ thế này thì làm sao mà thủ được? Hôm nay mạng của ta chắc không xong rồi?

Thiên tưởng bên cạnh cố gắng trấn tĩnh, nói: "Đại nhân, người xem quân địch mặc dù nhân số đông đảo, nhưng vẫn chưa mang theo quân nhu quân dụng lại từ xa đến nên sẽ mệt mỏi rã rời, quân ta chỉ cần thủ vững không ra, không tới mấy ngày quân địch nhất định sẽ bị thiếu lương thôi, như vậy vòng vây Tấn Châu sẽ tự giải. Lúc này đại nhân nên làm gương cho binh sĩ, sĩ khí quân ta đại chấn, quan tâm khả dụng."


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-521)