← Ch.042 | Ch.044 → |
Chân Quan chỉ cảm thấy chân nguyên trong người cuộn trào mãnh liệt như thủy triều, lúc cao lúc thấp, tim của hắn đập thình thịch, suy nghĩ thì mông lung, tinh thần thì chấn động.
Phải biết rằng môn hộ của Đạo Đức tông cực kỳ khổng lồ, quy củ sâm nghiêm, hắn nhập tông đã gần được 50 năm rồi mà vẫn chưa được đối mặt với 7 vị chân nhân bao giờ.
Các vị chân nhân ai nấy đều có khả năng khoáng thế, lúc này tập trung đầy đủ trên lầu, có thể ở gần các vị mây canh giờ, có khi mình lại nhiễm linh khí, tu vi có khả năng thăng tiến.
Hắn suy nghĩ lung tung một phen, bẻ đầu ngón tay nửa ngày, mới xoa xoa mồ hôi lạnh trên trám lẩm bẩm:
"Bát mạch chân nhân lại tới 7 vị. Rất may, rất may là Thái Ẩn chân nhân không tới."
Chân Quan lời còn chưa dứt, phía sau bỗng nhiên vang lên một thanh âm: "Ta không thể tới sao?"
Chân Quan bịch một tiếng, lại quỳ rạp xuống đất, liên thanh đáp: "Đệ tử không có ý này! Mong Thái Ẩn chân nhân thứ tội! Thứ tội!"
Trong lúc vội vã, tâm trạng lại bị kinh hãi, phương hướng quỳ của Chân Quan cũng bị sai, cái mông lại chổng vào Thái Ẩn chân nhân. Thái Ẩn nặng nề hừ một tiếng, phất ống tay áo một cái tự mình đi lên lầu.
Trên lầu 4, bảy vị chân nhân đã an tọa từ lâu, lúc này thấy Thái Ẩn cũng tới, Tử Dương cười nói:
"Ta đã nói Thái Ẩn chân nhân cũng tới. Thủ Chân chân nhân lần này thua rồi."
Thái Ẩn hừ một tiếng, nói:
"Bảy vị chân nhân đều đã đến, ta sao có thể không đến? Nếu như không đến, thì sao biết ở đây có gì cổ quái hay không?"
Chư vị chân nhân đều biết Thái Ẩn tính tình cổ quái, lập tức mỉm cười. Thái Ẩn cũng không nói nhiều, tự mình tìm một chỗ ngồi, ngưng thần tĩnh khí chờ tuế khảo bắt đầu.
Lúc này ở tầng 2, Chân Quan đã kêu hai vị sư đệ của mình lên, ba người ngồi ở trước đài. Chân Quan chỉ chỉ tay lên trên lầu, cố gắng nói thật nhỏ: "Hai vị sư đệ, tám vị chân nhân đều ở trên lầu, các đệ xem, thanh thế lớn như thế này là tại sao vậy?"
Hai vị đạo trưởng ở bên trái bên phải đều đổ mồ hôi lạnh, lúc này chợt nghĩ ra một chuyện, đưa tay chỉ xuống dưới sân. Chân Quan nhìn theo ngón tay của hắn, thì thấy Kỷ Nhược Trần đang đứng giữa đám hài tử ở dưới hành lang, trông như hạc giữa bầy gà.
"Người này tên là Kỷ Nhược Trần phải không?"
Chân Quan nhìn danh sách trong tay, thấp giọng hỏi:
"Nghe nói thiên tư của hắn rất tốt, mới 4 tháng đã tu luyện thành công Thái Thanh Chí Thánh cảnh. Nhưng mà hắn vẫn còn kém xa so với mấy người Lý Huyền Chân, lại càng không thể so sánh với Cơ Băng Tiên và Bá Dương sư điệt năm đó. Vậy thì hắn có cái gì có thể khiến các vị chân nhân coi trọng như vậy?"
Một sư đệ cười lạnh, nói:
"Chân Quan sư huynh thật là hồ đồ, các vị chân nhân thần thông quảng đại, tâm tư của các vị chúng ta làm sao có thể đoán ra? Hơn nữa đệ thấy chúng ta đạo hạnh thấp kém, tầm nhìn hạn hẹp, sao có thể biết Kỷ Nhược Trần thiên tư thế nào? Đệ nghe nói Kỷ Nhược Trần thụ nghiệp của cả 8 vị chân nhân. Vinh quang bậc này, trong đám đệ tử có ai từng có hay chưa? Hiện giờ Cơ Băng Tiên cũng đang tuế khảo, nhưng tám vị chân nhân có ai đi xem đâu, các vị đột nhiên tập trung ở chỗ này, ngoại trừ vì hắn ra thì còn vì ai khác nữa cơ chứ?"
Chân Quan bỗng nhiên tỉnh ngộ, xẩu hổ nói:
"Vẫn là sư đệ nhìn xa ai, hiện tại tám vị chân nhân đều ở trên lầu xem, ta cũng sợ nhận nhầm người, sẽ có hậu quả không tốt. Nếu như vậy thì ta cũng không cần tính toán làm gì nữa. Kỷ Nhược Trần mới vừa bước chân vào Thái Thanh Linh Thánh cảnh, có đạo hạnh kém nhất trong số đệ tử. Kết quả tỉ võ lại thể hiện trước mặt bao nhiêu người, chúng ta cũng chỉ đành bất lực. Nhưng bốn thứ tạp thuật: Giảng kinh, đồ phù, giảng đạo, tạp thuật, cho dù hắn không làm đúng, nhưng cũng cho hắn xếp thứ nhất của Thái Thanh Linh Thánh cảnh là được."
Thấy hai vị sư đệ gật đầu, Chân Quan lại dặn dò chuyện này là chuyện quan trọng đại, sau này tuyệt đối không thể tiết lộ phong thanh ra ngoài.
Sau đó Chân Quan gọi một đạo nhân mập mạp, phân phó một câu, đạo nhân kia tập tức đi ra trước sân của tầng 2, vận chuyển chân nguyên, cao giọng nói: "Tuế khảo bắt đầu!"
Tiếng của đạo sĩ mập mạp như chuông khánh, âm thanh quẩn quanh trong viện không tản đi, giống như nước thủy triều dâng lên, hạ xuống bất định.
Trên lầu 4, Thái Ẩn chân nhân bỗng nhiên mở mắt, cười lạnh một tiếng, nói: "Cái tên Chân Quan quả nhiên có trí thông minh. Ngọc Huyền chân nhân pháp nhãn cũng không kém, công phu nhìn người đúng là đứng đầu của Đạo Đức tông."
May là Ngọc Huyền chân nhân đạo hạnh thâm hậu, vừa nghe xong câu nói trên ngọc diện đã có chút hồng, đạo bào không gió tự phất phơ.
Nàng ngồi như đóng đinh trên ghế, không nhúc nhích, chỉ giương mắt nhìn bầu trời, giống như bỗng nhiên biến thành một pho tượng điêu khắc.
Sau một lúc lâu, Ngọc Huyền chân nhân mới từ từ nói: "Thái Ẩn chân nhân nói thế không đúng. Chân Quan chính là đệ tử của Thái Vi chân nhân, cho nên nói người mắt sáng như đuốc phải nói tới Thái Vi chân nhân mới đúng."
Thái Vi chân nhân ngồi ngay ngắn bất động qua hồi lầu, mới chậm rãi hừ một tiếng. Thanh âm này cũng không phải lớn, nhưng ẩn chứa sấm sét.
Kỷ Nhược Trần đợi chưa được bao lâu thì đã thấy đạo trưởng gọi tới tên mình, cùng hơn 10 hài tử khác đi vào trong sương phòng.
Tuế khảo của Đạo Đức tông phân thành thi văn và thi võ. Văn thì thi giải kinh, đồ phù, giảng đạo, tạp thuật bốn hạng. Thi võ thì đơn giản hơn nhiều, trực tiếp tỉ thí trong sân là được.
Giải kinh là việc đạo trưởng chủ khảo chỉ định một đoạn kinh văn, bảo các đệ tử giải thích ý nghĩa của nó. Đồ phù là dùng linh đồ bảo lục vẽ phù, giảng đạo là đạo trưởng chủ khảo ra một đề, sau đó cho các đệ tử phát biểu kiến giải của mình. Tạp thuật thì rất rộng, đan đỉnh, quái tượng, phong thủy... đều ở trong đó.
Lúc này Chân Quan đạo trưởng tự mình đến chấm thi của Kỷ Nhược Trần. Hắn nghĩ Kỷ Nhược Trần xuất thân là Thái Thường cung nhất mạch của Tử Dương chân nhân, cho nên đề mục đều có chút liên quan tới nó.
Kỷ Nhược Trần được đủ bát mạch chân nhân chỉ điểm, trên đường cầu đạo tuy rằng ít hơn so với các đệ tử khác một năm, nhưng trả lời có quy củ, dù chưa thế làm cho Chân Quan đạo trưởng có cảm giác kinh hãi nhưng cũng uyên bác vượt xa các đệ tử khác.
Trong nháy mắt bốn hạng mục đều đã thi xong, bây giờ tới phần tỷ thí. Đài thi được lập trong đình viện, một cái đình viện lớn được lụa vàng và cờ nhỏ chia thành hơn hai mươi cái đài thi.
Đối thủ của Kỷ Nhược Trần lúc này là một tiểu hài tử chừng 8, 9 tuổi. Đệ tử của Đạo Đức tông tu luyện tới cảnh giới Linh Thánh cảnh thì đã có thể chuyển hóa chân nguyên thành ngoại lực, những hài tử này trông thì nhỏ bé và yếu ớt, nhưng khi vận khởi chân nguyên thì lực đạo cũng không nhỏ. Nếu như tu luyện tới đại viên mãn, thì lực lượng thậm chí có thể so sánh với một tráng hán.
Hải tử này đạo hạnh không cao hơn Kỷ Nhược Trần bao nhiêu, với lại hắn có kinh nghiệm thực chiến, bởi vậy mới chỉ hai chiêu ba thức đã bị Kỷ Nhược Trân lừa một cái, rồi đẩy bay khỏi đài thi.
Đối thủ kế tiếp của hắn là một nữ đệ tử của Đan Nguyên cung chừng 12, 13 tuổi. Đạo hạnh của cô bé cũng đã cao hơn hắn rất nhiều, thân ảnh như tiên, chân đạp sóng mà đi, mộc kiếm trong tay rung lên không ngớt, khi vung lên thì biến thành những kiếm ánh, trông thì rất đẹp mắt.
Tỷ thí với người này, cho dù là đạo hạnh hay thân pháp của Kỷ Nhược Trần đều kém hơn rất nhiều. Hắn bị cô bé quay cho vài vòng, chân tay luông cuống, không biết nên ứng phó với kiêm ảnh đầy trời như thế nào.
← Ch. 042 | Ch. 044 → |