← Ch.435 | Ch.437 → |
Đối với Yêu tộc mà nói Luyện Yêu Đinh thật sự vẫn mãi là hung khí có sức sát thương ác liệt nhất, bất kể tu vi của người có cao cỡ nào, vừa vào trong cái đinh này nhất định sẽ bị luyện hóa thân thể thành nguyên thần, trở thành vật tiên bổ cho người cầm đỉnh. Thời gian tiên triều đại chiến, cũng không biết có bao nhiêu cự yêu đại ma táng thân trong định này. Luyện Yêu Đinh có thể không phải là pháp khí cực mạnh từ xưa đến nay, nhưng nếu như nói về sự mạnh mẽ của hung danh trong Yêu tộc, quả thực không có pháp khí nào khác có thể sánh bằng.
Hùng Quý mặc dù sống đã nghìn năm nhưng tu vi thực tại vẫn bình thường từng đạo thanh quang mà Luyện Yêu Định phát ra nhìn tại trong mắt, chung quy làm hắn sinh ra ảo giác như đang ở trong định, bất giác run rẩy toàn thân.
"Các ngươi đang nói ai vậy?" Bên tại Hùng Quý đột nhiên truyền tới một giọng nói hoà nhã trong trẻo, quả nhiên là hoàn toàn không có dấu hiệu.
Dưới màn đêm yên tĩnh, nhìn như dễ dàng, kì thực toàn bộ tinh thần đều phải tập trung ngay lúc trong lòng phát run, đột nhiên có người khẽ nói ở bên tai, tuy là lão Yêu nghìn năm nhưng cũng không đảm đương nồi nỗi sợ hãi như vậy.
Hùng Quý cơ hồ bị dọa đến hiện ra nguyên hình yêu thận, vội vàng khẽ tránh ra bên cạnh mấy trượng, lúc này mới vừa sợ vừa giận nhìn sang hướng phát ra thanh âm. Hai tên yêu hai bên cũng chần kinh không ít, lúc này chạy còn xa hơn cả hắn nữa.
Chỉ thấy dưới ánh trăng có giai nhân, y phục trắng như tuyết.
Trong đầu Hùng Quý nổ vang một tiếng, trong nháy mắt vô số hình ảnh kỳ quái ngang dọc tới lui trong đầu. Hắn tức thì bị kinh hãi trước dung mạo như thiên nhân của nàng kia, cũng khiếp sợ khí tức lồng lộng của nàng, càng khiến hắn tâm tinh dao động không kềm chế được chính là yếu khí nàng toả ra như có như không tràn ngập thiên địa lại dường như rất quen thuộc!
Bạch y nữ tử này dáng điệu uyển chuyển, dường như có thể theo gió bị cuốn đi, nhưng tại trong mắt của Hùng Quý, lúc này nàng chính là trời, nàng chính là đất, trên trời dưới đất, bát hoang lục hợp, chỉ có duy nhất mình nàng mà thôi!
Hùng Quý nhanh chóng nhảy ra xa, nặng nề ngã ập xuống thân thể béo tốt làm lún trên mặt đất cứng rắn một cái hố thiệt sâu, hắn lấy đầu mài đất, dùng hết sức lực bình sinh nói lớn: "Lão tổ tông!!"
Tuy là định lực của Tô Hòa đã như tam sơn ngũ nhạc, lúc này tình lình nghe được câu gọi lớn tiếng Hùng Quý cũng không khỏi toàn thân run lên, đỏ bừng cả mặt.
Nàng rất muốn trực tiếp xé ngay xuống đầu của con tiểu hùng(gấu) này.
Mặc dù nó xuất thân từ Thiên Hình sớm, dù gì cũng có một chút ít quan hệ bé nhỏ không đáng kể với mình.
Tô Hòa nở một nụ cười đồng nhân nhất trong nghìn năm qua, ôn nhu nói: "Các ngươi là ai thế, ta đâu có quen các ngươi?"
Hùng Quý dập đầu như giã tỏi, kích động đến mức nước mắt giàn giụa: "Lão tổ tông đương nhiên sẽ không nhớ kỹ ta. Năm đó khi lão tổ tông còn đang ở trên núi ta mới mười ba tuổi, còn chưa biến thành hình người nữa mà. Cũng may cho lão Hùng ta, không, mũi của tiểu hùng tương đối tốt nên mới nhớ kỹ mùi của lão tổ tông ngày hôm nay mới có thể nhận ra ngài! Không có ngài ở đây, Thiên Hình som chúng ta hơn một nghìn năm qua quả thật rất khó khăn a! ô ô..."
Mỗi một tiếng "Lão tổ tông" đều khiến cho khuôn mặt Tô Hòa trở nên hơi gượng ép, sau khi Hùng Quý gọi liền ba tiếng, bên mỗi khóe mắt Tô Hòa vốn là nụ cười mị tuyệt thiên hạ đã trở nên có chút dữ tợn.
"Ta có già như vậy không hả?" Tô Hòa che miệng cười khẽ.
Hùng Quý đến tột cùng cũng đã sống cả ngàn năm, tu vi mặc dù cạn những kiến thức không cạn, cuối cùng cũng phát hiện có chút không đúng, len lén ngẩng đầu liếc mắt nhìn sang Tô Hoa, ngay sau đó rõ ràng thấy được sát khí toát lên trong trong mắt của nàng. Hắn tức thì hàn ý thấu xương, nằm phục trên mặt đất cũng không bò dậy nổi nữa.
Lúc này mặt đất chợt nổi lên gió lớn, hơn mười cự yêu hung mãnh có hình thề kinh người, hình thái khác nhau theo gió lướt tới, đứng ở bên cạnh Hùng Quý. Tên yêu đầu lĩnh cũng sống hơn 2000 tuổi kiến thức không dưới Hùng Quý, tu vi thì không chỉ cao hơn mười lân, nó chỉ nhìn sang Tô Hoa một cái tức thì sắc mặt cũng đại biên, đột nhiên phủ phục xuống đất! Lũ yêu phía sau hắn tu vi cũng đều không cạn, lập tức đã hiểu ý của thủ lĩnh, lần lượt đều quỳ xuống.
Trong lòng Hùng Quý kêu to không tốt, muốn nói ngăn cản cũng đã muộn một khắc.
Chi thấy lũ yêu Thiên Hình sơn lũ lượt quỳ trên đất, cùng hô to: "Tham kiến lão tổ tông!"
Phịch một tiếng, búi tóc như tơ của Tố Hòa đã vỡ thành hàng vạn hàng nghìn cánh bướm, mái tóc đen dưới ánh trăng bay loạn lên, khiến cho gió khắp nơi trở nên mãnh liệt, sức gió mạnh mẽ như mũi dùi, thôi bây yêu bốn phía đến tận phía ngoài hơn mười trượng mặt mũi tên nào tên nấy cũng đều bầm dập.
Trong quân doanh, Kỷ Nhược Trần nhanh như quỷ mỵ, mới vừa lấy Sơn Hà định trong bàn tay thu luyện tên yêu thứ sáu và thứ bảy, đột nhiên phát giác phương xa yêu khí như thiên hà đảo quyền, phóng thẳng lên cao! Lấy tâm tính và tu vi của gã cũng không khỏi một trận hoảng sợ, Sơn Hà định trong tay thì ông ông kêu to, mấy lần muôn tuột tay nhau ra ngoài, nhằm phía yêu khi để bay tới. Sơn Hà định không nghe sai sử, đây chính là việc trước giờ chưa từng có! Kỷ Nhược Trần lập tức điều động tâm thần, toàn lực trấn áp, thất vất vả mới áp chế được sự xao động của Sơn Hà định. May nhờ khe hở này, yêu chúng Minh Sơn đang bị khí thế của của Kỷ Nhược Trần ép tới sắp thành bột mịn cuối cùng cũng thở ra một hơi dài.
Tô Hòa lạnh lùng nhìn lướt qua bầy yêu Thiên Hình sơn đã bị ngã xuống đất không dây nồi, cũng không nói gì nhiều, mặt như sương lạnh, trước tiếp bay về hướng tây.
Vẫn là Hùng Quý có phản ứng sớm nhất, trong lòng chợt hiện lên linh quang, đột nhiên hướng về phương hướng Tô Hòa bay đi, gân cô la to:"Tiểu nhân Hùng Quý cung tiền tỷ tỷ!"
Ngay sau đó sát khí tràn đầy khắp nơi của Tô Hòa lặng yên tiêu tán đi, trong lòng thầm nghĩ: "Con tiêu hùng này cũng rất thông minh, sau này nếu như có cơ hội phải tiện thể mà bồi dưỡng mới được."
Hùng Quý dương dương tự đắc đứng lên. Tên thủ lĩnh hậu đội chỉ tay vào Hùng Quý, nhưng bị cứng họng một chữ cũng nói không nên lời. Một đại bí ẩn quanh quẩn trong lòng nhiều năm qua, tại giờ khắc này đã được giải đáp triệt để, rốt cuộc hắn đã hiểu vì sao mình nhiều năm xuất sinh nhập tử, công trạng chồng chất, những chức vị lại càng ngày càng kém xa con yêu hùng tầm thường này.
Dưới cơn phẫn hận hắn liền muốn suất lĩnh bầy yêu đi vào quân doanh, chém giết mấy trăm người để mà giải cơn buồn bực trong người. Vậy mà thanh âm của Tô Hòa đột nhiên truyền đến: "Tiểu gia hỏa kia không dễ đối phó, sa đày ta còn một số việc muốn hỏi hắn. Các ngươi đều giải tán hết đi!"
Mệnh của Tô Hòa như luân ấm lọt vào tai chúng nó sao dám không theo? Vì vậy gió thanh bốc lên, bầy yêu đã tử tán.
Sau một phen biến cố này, Minh Sa yêu chúng bị tử thương thảm trọng cũng không dám ham chiến nữa, thừa dịp Kỷ Nhược Trần toàn lực áp chế Luyện Yêu Đỉnh, sau khi để lại mấy viên bổ hoàn, tàn quân mới hoảng sợ trốn chạy mất tiêu. Tên thủ lĩnh đã phát giác, không biết lúc nào tu vi của Kỷ Nhược Trần đã lặng yên tiến lên Thượng Thanh cảnh giới, lấy cảnh giới của đạo hạnh này mà vẫn sử Luyện Yêu Định thì đã không phải là việc mà chúng có khả năng địch nổi.
Sau khi bầy yêu trốn đi, Kỷ Nhược Trần đứng ở giữa đại doanh, Văn Vương Sơn Hà đỉnh đã khôi phục thành hình dạng nhỏ một tấc, nằm phía trên lòng bàn tay của gã dần dần xoay chuyền, miệng định lúc nào cũng lại phun ra một luồng minh họa màu xanh thắm.
Ký Nhược Trần như có chút suy nghĩ nhìn về phương tây xa xa. Mới vừa rồi tiếng hộ của bây yêu rung trời, bản thân gã cũng nghe được rõ ràng. Chẳng qua không biết lão Yêu đó già đến cỡ nào mới khiến cho những cự yêu hung ác cả nghìn năm cũng phải gọi to "Lão tổ tông".
Kỷ Nhược Trần đột nhiên lòng có cảm ứng, xoay người nhìn lại, chỉ thấy dưới ánh trắng yếu ớt đang đứng một thân ảnh quen thuộc, vẫn thanh lãnh cao ngạo như năm xưa.
"Kỳ Nhược Trần, nhiều ngày không gặp mà thủ đoạn của người càng lúc càng ác liệt tàn nhẫn rồi đó." Ánh mắt Cơ Băng Tiên như kiếm, nhìn Kỳ Nhược Trần chằm chằm rồi nói gắn từng chữ.
Kỳ Nhược Trần nhìn dung nhan của Cơ Băng Tiên như huyền bằng muôn đời ngưng tụ thành, mỉm cười nói: "Thật xấu hổ, ta đang cảm thấy dạo này mình còn hơi nhân từ nương tay, vẫn còn luống cuống lên đây. Lâu rồi không gặp, cô cũng tu đến Thượng Thanh rồi, nhưng làm sao cô nhận ra ta vậy?"
Kỳ Nhược Trần trở lại nhân gian đã nhiều ngày, lại đọc [Xuân Thu], mặc dù còn trúc trắc, nhưng tốt xấu gì cũng xem như vị ngon đại nghĩa, hơn nữa còn được Tề Thiên Hạ chỉ đạo, hiện tại Kỷ Nhược Trần đã có chút tâm cơ, cũng hiểu vài phần sát ngôn quan sắc.
Trong mắt hắn, ánh mắt ngưng định của Cơ Băng Tiên có chút mê hoặc, nhưng nhiều hơn đó là kích động và kiên định, khi nàng nói ra tên của hắn, thậm chí có thể cảm thấy đạo tâm của nàng có chút ba động điều này cũng không giống như đang gia đối, hơn phân nửa là thật khi khám phá ra lại lịch của hắn. Như vậy thì có chút kỳ quái, gã trở về nhân gian, chưa nói tướng mạo vóc người đã hoàn toàn khác, hồn phách linh thức cũng có sự khác thường lại thêm chặt đứt liên hệ luân hồi cùng kiếp trước, ngoại trừ Tề Thiên Hạ tự xưng có âm dương nhãn, tại sao còn có người nhận ra mình?
← Ch. 435 | Ch. 437 → |