← Ch.438 | Ch.440 → |
Năm Thiên Bảo thứ mười bốn thời cuộc thiên hạ đang biến động lúc này thiên hạ đã thái bình từ lâu, dân chúng và quan quân gặp chiến tranh đã là việc đã xảy ra mấy chục năm về trước, đại quân của An Lộc Sơn một đường xuôi Nam, họ đánh đầu là thắng đó không gì có thể cản được.
Cuối mùa thu, một vạn năm nghìn tân binh mà Tề Thiên Hạ huấn luyện đã đưa ra tiền tuyến, đầu nhập dưới trướng của Kỷ Nhược Trần.
Có sự tiếp viên từ Tân châu, trang bị của nhóm binh sĩ này còn tốt hơn của tám nghìn quân lúc trước nữa, trường đạo đại thương, cung cứng áo giáp, cái gì cũng có.
Tề Thiên Hạ quả thật có một chút thiên tài, nên phải tìm cho hắn chỗ để hắn phát huy.
Có tuần rảnh rỗi, Tề Thiên Hạ sẽ không ngừng bắt tù binh từ bên phía Kỳ Nhược Trần về, sau đó ném tất cả lên thao trường để cho đệ tử của Đạo Đức Tông thi pháp cường hóa từ chi cho họ.
Những tinh anh đến từ Tấn Châu cũng bị hắn từng nhóm từng nhóm triệu tập sau đó sung quân. Hắn đem bốn cánh của ở Tân Châu đóng chặt lại, không cho bất kỳ ai rãnh rồi tự tiện ra vào, trong thành lúc nào cũng có những tốp quân lính đi tuần tra lấy nghìn làm đơn vị, bởi vậy dân chúng trong thành mặc dù ai cũng lo lắng nhưng họ lại không dám kháng cự.
Mỗi khi quân nhân trong thành vượt quá ba nghìn, Tề Thiên Hạ sẽ đem tất cả ra khỏi thành tấn công những quận huyện xung quanh Sở châu, bọn họ có lúc thất bại nhưng cũng có lúc chiến thắng. Tên Tề Thiên Hạ đặt cho việc này một cái tên xinh đẹp: Dùng chiến tranh đề huấn luyện.
Bởi vậy sau hơn một tháng, địa bàn trăm dặm xung quanh Tấn châu và hơn trăm vạn bách tính đều bị Tề Thiên Hạ thu vào túi. Sau đó hắn lại điều khiển cho binh lính đi tới đi lui trong thành, lộ tuyến hành quân của mỗi nhóm không giống nhau, nhưng không hề bỏ sót bất cứ chỗ nào, hệ là nơi có đánh nhau, mặc kệ là quan quân triều đình hay là tự binh của những gia tộc quyền thế, đều bị hắn tiêu diệt sạch sẽ. Hơn nữa, con đường thông Hà Bắc đã bị Tề Thiên Hạ nằm gọn trong lòng bàn tay.
Về phần những đệ tử của Đạo Đức Tông bị cưỡng ép ở lại, trong khoảng thời gian này bọn họ ngoại trừ luyện đan vẽ bùa, hồi khí tĩnh tu ra thì vẫn là luyện đan vẽ bùa hồi khí tĩnh tu. Điều này hoàn toàn khác với việc lúc trước bọn họ ẩn cư ở tiến sơn không cùng người phạm giao tiếp, lúc này bọn họ chẳng khác nào những cu li người Hỗ, khổ cực không cách nào diễn tả nổi.
Vân Phi vốn là người chủ trì Khôn Ngọc Chuyên Nguyên Trận dùng để đấu pháp với những tu sĩ của triều đình, thế nhưng nếu Cơ Big Tiên đã tới Tề Thiên Hạ nhân tiện nói tu sĩ hiện nay ánh mắt rất thiển cận, không hiểu được điểm then chốt trong phối hợp giữa con người và đạo pháp, bởi vậy không cần nhiều người, một mình Cơ Băng Tiên là đủ rồi. Vì vậy Vân Phi lập tức bị rơi từ trên cao xuống phàm trần, hắn bị Tề Thiên Hạ bắt làm cu li.
Mọi việc cứ thể diễn ra, Kỷ Nhược Trần thu được vạn năm tên lính, mọi người đều đã trải qua vài trận chiến tranh, đã từng thấy máu, đã từng dùng qua phù chú đan dược.
Sau khi toàn diệt hai vạn đại quân của Ca Thư Hàn, Kỷ Nhược Trần dẫn quân liên tục chiến đấu ở bên ngoài trăm dặm phía Đông Đông Quan, trong một tuần hắn trước sau đánh bại binh lính Đồng Quản xuất quan bốn lần, giết ba vạn, bắt được hai vạn tù binh, tướng địch bị chém hơn mười người.
Để thu được chiến tích to lớn như vậy, quân đội của Kỷ Nhược Trần cũng phải trả một cái giá lớn, một vạn quân lúc trước An Lộc Sơn chuyển giao đã chết hơn một nửa, chỉ còn lại hơn bốn ngàn người. Nhóm binh sĩ mới đến này giống như nắng hạn gặp mưa rào, họ đến rất kịp thời.
Đồng Quan là một quan ải nguy hiểm trong thiên hạ, An Lộc Sơn sau khi làm phản, đại quân của triều đình không ngừng kéo tới Đồng Quan, họ chịu sự quản lý của Ca Thư Hàn.
Mặc dù ở quan ngoại hao binh tổn tướng, ngay cả cháu ruột của mình cũng có đi mà không có về, nhưng binh lính dưới trướng của Ca Thư Hàn lúc này đã từ năm vạn tăng lên hai mươi vạn, với số binh lực này Ca Thư Hàn đã có thể cùng quần chủ lực của An Lộc Sơn quyết một trận tử chiến.
Phong Thường Thanh đã tới Đông Độ mở kho chiêu binh, hắn lúc này đang rất vội vã. Chỉ cần có tiền có lương, binh lính sẽ tự động đến, không quá nửa tháng thời gian, Phong Thường Thanh đã chiêu mộ được tám vạn tân binh.
Thế nhưng khi Phong Thường Thanh chạm vào trong doanh chứa toàn tân binh chi biết trồng trọt thì hắn cao hứng không nồi.
Triều đại này bách tính không biết chiến tranh, số lượng binh sĩ rất ít vì vậy đao kiếm lá chắn trong kho còn kém xa so với số lượng cần thiết.
Số lượng vũ khí trong kho ở Đông Đô được ghi chép là có bốn nghìn, thế nhưng khi Phong Thường Thanh sai người lấy ra thì chỉ còn không tới tám trăm, hơn nữa đầu thương thì bị gỉ sét, cán đạo thì bị hư hỏng cán thương thì có vô số lô hông những vật thể này có thể mang ra trận sao?
Khi nhớ ai mười lăm vạn Bắc quân tinh nhuệ lao thẳng tới Lạc Dương, Phong Thường Thanh đã biết tiền đồ sau này của mình sẽ rất ảm đạm.
Người cầm đầu phản quân là Sử Tư Minh đã cầm quân nhiều năm, uy chấn phương Bắc, hắn không thể nào đơn giản dùng một chút quỷ kế mà đẩy lui đại quân mười lăm vạn được.
Nhưng mà vị tận trung vì nước, đến chết mới thôi, Phong Thường Thanh vẫn cố gắn tổ chức quân đội ở Đông Đô để kéo dài một chút thời gian để triều đình phải binh lính tới bình định phản loạn.
Mặt khác hắn hi vọng Ca Thư Hàn có thể đúng lúc xuất quan, xua quân tấn công quân của An Lộc Sơn đang đóng ở ngoại quan sau đó đến giải vây cho Đông Đô.
Mặc dù Phong Thường Thanh ngày đêm trông ngóng thế nhưng Ca Thư Hàn vẫn không làm gì. Trải qua trận đại chiến, tất cả kỵ binh của hắn hầu như đã chết dưới tay của Kỳ Nhược Trần, hơn nữa theo thám tử hồi báo, hầu như mỗi lần nghênh chiến, Kỷ Nhược Trần đều là lấy ít địch nhiều, nhưng lại có thể đi ngang và dọc, chém giết không ngừng.
Yêu tốt dưới trướng của Kỷ Nhược Trần cũng bị nói thành mỗi người thân cao hai trượng, tay cầm đại đao, búa lớn nặng mấy trăm cân, mỗi búa mỗi đao quét ngang có thể chém chết hơn mười người, v, v... Tuy có phần phóng đại nhưng sự thật lại không khác bao nhiêu.
Ca Thư Hàn biết thực lực chân chính của mấy trăm thân vệ và cháu của hắn, lúc họ ăn vào Bách Chiến Kim Đan, chiến lực tăng lên nào có gấp đôi?
Bởi vậy có thể thấy được chủ tướng quân địch nếu không có ma uy ngập trời thì ắt hẳn là có tu sĩ thần thông trợ giúp. Cho dù là đan dược hai là đạo pip, thì lượng tiền tài và vật liệu hiếm có bị tiêu hao hết sức kinh người, có thể đem mấy nghìn binh sĩ dưới trướng thành những yêu tốt như vậy, chứng tỏ họ đã mạnh tay hơn Ca Thư Hàn hắn nhiều lắm.
Đáng tiếc là Bách Chiến Kim Đan là độc mái chí bảo của Ca Thư Hàn trong tay hắn không có nhiều, hiện tại sáu tu sĩ có thể luyện chế Each Chiến Kim Đan đều đã tử trận, các trưởng lão của dòng họ Ca Thư lại ở tận An Tây xôi nếu không thì Ca Thư Hàn đã nghĩ cách phải luyện chế mấy viên Bách Chiếc Kian cho hợp với tình thế nguy cấp trước mắt.
Ca Thư Hàn ở Tây Vực đã nhiều năm nên hắn chiêu mộ được không ít tu sĩ, chỉ là so sánh với bên Kỷ Nhược Trần, nhung tu sĩ này thật không đáng nói tới.
Tình hình quân địch trước mắt không rõ ràng, Ca Thư Hàn lại hao tồn đại tướng, vì thế ở những trận chiến sau hắn tất nhiên sẽ không đem những thân tín của mình đi chịu chết, cho nên tuy quân Đồng Quan hao tốn ba vạn quân nhưng binh lính tinh nhuệ của Ca Thư Hàn hắn thì vẫn được bảo toàn.
Nhưng mà tuy yêu tốt hung hãn, nhưng Ca Thư Hàn cũng không quá e sợ. Thứ mà hắn lo sợ có ba thứ, đầu tiên đó là hắn bị tướng quốc Dương Quốc Trung ghen ghét, khi hắn trấn thủ ở Đồng Quan được mấy tháng, Dương Quốc Trung đã mấy lần đề nghị loại bỏ hắn.
Ngộ nhỡ hắn xua quân tấn công chiếm được Phạm Dương, tiêu diệt An Lộc Sơn, nhưng khi đó lại bị giết thỏ đuôi chó thì làm sao? Thứ hai đó là việc Phong Thường Thanh chỉ là một người mới mà lại có thể nắm giữ ẩn soái xuất chinh. Tám vạn thủ hạ hiện nay của hắn tuy đều là những người ngày hôm qua vẫn còn làm nông dân, nhưng nếu có thể trải qua vài trận chiến mà không chết thì sẽ trở thành quân tinh nhuệ.
Nếu đề cho Phong Thường Thanh làm được việc này thì địa vị trong triều đình sau này của hắn sẽ bị lung lay. Thứ ba nếu muốn lấy được Phạm Dương thì ít nhất phải cần mười lăm vạn đại quân, khi đó lương thực cho binh sĩ, cỏ cho chiến mã sẽ hao phí rất lớn.
Hơn nữa mấy nghìn yêu tốt của Kỳ Nhược Trần lại chờ sẵn một bên, bọn chúng không có năng lực chính diện đối chiến, nhưng chặn đường lui cướp lương thực thì lại dư dả.
Khi đó không cần An Lộc Sơn phản công, chỉ cần một kế vườn không nhà trống thì đại quân của mình cũng sẽ chết đói ở Bắc cương.
Có ba lo lắng này, Ca Thư Hàn lợi dụng lý do không đủ lương thảo đề cự tuyệt việc xuất quan.
Ca Thư Hàn không xuất quan, những binh sĩ mới gia nhập của Kỷ Nhược Trần liền mất tác dụng Rãnh rồi hơn mười ngày, Kỷ Nhược Trần liền dựa theo binh thư của Sở Vân, đem đại quân ẩn nấp trong sơn cốc, sau đó ra lệnh cho một nghìn yêu tốt đến gần Đồng Quan khiêu chiến và chửi bậy.
Ca Thư Hàn là một tên cáo già, hắn vừa thấy là hiểu được Kỷ Nhược Trần muốn du hắn xuất binh vì vậy hắn không thèm để ý tới. Nếu như dựa theo những chiến lược ngày xưa, hắn sẽ lấy hơn một vạn quân xuất quân tiêu diệt một nghìn yêu tốt này, thế nhưng do ảnh hưởng của những trận chiến bại gần đây,
← Ch. 438 | Ch. 440 → |