Truyện ngôn tình hay

Truyện:Trần Duyên - Chương 501

Trần Duyên
Trọn bộ 521 chương
Chương 501: Suốt đời không oán trách (5)
0.00
(0 votes)


Chương (1-521)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Nhân Lân Tử Khí bỗng nhiên thu lại, hiện ra Cố Thanh đang ngồi xếp bằng ngũ tâm hướng thiện. Hai mắt nàng từ từ mở ra, đứng lên, bộ quần áo màu xanh trên người nàng run lên một chút rũ xuống tất cả bụi bặm bám trên người, từ trên người nàng xuất hiện một luồng khí màu xanh bay thẳng lên, trên chín tầng trời nó biến thành nghìn đóa hoa sen màu xanh lớn nhỏ khác nhau rồi tan biến vào trong những đám mây.

Đến lúc này, đóa Tử Liên đã hoa hết, Kim Đan đã kết thành, Trần Duyên muôn đời đến lúc này đã sắp chấm dứt!

Hành Tiên thở ra một ngụm tiên khí, than thở:

"Một khối tiên thạch thật tốt! Tiên phần của nàng xem ra chưa chắc đã thấp hơn ta và ngươi. Một thời gian nữa Thiên Kiếp sẽ tới, lúc đó thiên nữ lót đường. Thụy Hạc đến đón đưa nàng phi thăng."

Hai mắt Cố Thanh bình tĩnh như nước, nàng nhìn sang xung quanh, thu lấy tất cả những hình ảnh trong thiên hạ và những chuyện cũ vào trong mắt, lưu trong đầu. Khi thấy Hành Tiên, Ngâm Phong và ba nghìn thiên binh thì nàng dường như có chút suy nghĩ, trong nháy mắt dường như nàng đã hiểu được gì đó vì vậy đôi mắt đã bình thản như lúc đầu.

Giống như lần đầu tiên nàng lên Tây Huyền Sơn.

Khi mà trăm kiếp luân hồi sắp viên mãn, Ngâm Phong vốn nên tràn đầy vui mừng mới đúng nhưng mà chẳng biết tại sao, trên mặt hắn không có chút vui mừng nào mà còn nhíu mày, trên trán lúc ẩn lúc hiện sự lo âu.

Hành Tiên có chút ngạc nhiên, hắn ngần đầu nhìn trời, rồi nhìn Cố Thanh, cứ như vậy ba bốn lần, sắc mặt hắn càng lúc càng kỳ quái. Những đám mây phía trên Côn Luân đã chuyển thành màu đỏ, đây là dấu hiệu của việc Thiên Kiếp buông xuống Kiếp Hóa hình thành. Nhưng mà cùng với việc khí chất trên người của Cố Thanh không có chuyển biến nên Thiên Kiếp trên trời nhạt dần!

Trong Tiên Nhãn của Hành Tiên từ sớm đã nhìn thấy bên trong khối Thanh Thạch có một viên Kim Đan đang biến ảo thành một cái Linh Lung Bảo Tháp, rồi biến thành nghìn đóa liên hoa, sau đó lại biến trở lại thành một viên Kim Đan.

Đây chính là dấu hiệu cực cao của phần chất tiên nhân, theo lý thuyết thì đã phi thăng rồi nhưng tại sao ngay cả Kiếp Vân cũng không thấy? Trong lòng Hành Tiên có chút xấu hổ, không ngờ lần đầu hạ giới còn chưa kịp lập uy thì lại gặp việc khó giải quyết như thế này, thật là mất mặt cho một tam phẩm thiên tướng như hắn?

Hành Tiên ngưng thần vận chuyển tiên lực, hai mắt một lần nữa quét xa phía Cố Thanh, định một lần nữa tìm ra nguyên nhân vì sao nàng chưa thể phi thăng.

Nhìn qua một lần Hành Tiên quả nhiên có phát hiện, hắn quát lớn: "Thì ra là thế! Ngươi vẫn còn vướng một chút lục duyên nên chưa thể phi thăng."

Hành Tiên vừa quát như thế, đôi mắt của Cố Thanh hơi mở ra một chút, nàng nhìn về phía trước, hỏi:

"Vị này là..."

Ngâm Phong nói:

"Vị này chính là tiên giới Thái Minh Ngọc Hoàn Thiên Phủ Cảnh tướng quân Hành Tiên."

Cố Thanh hơi thi lễ, nhàn nhạt nói: "Thì ra là Hành tướng quân, Cố Thanh vừa rồi đã thất lễ."

Tiên giới có quy củ, mặc kệ dị tượng khi chuẩn bị phi thắng của Cố Thanh như thế nào, tương lai có tiên vị gì, thì lúc này đều phải dùng lễ của người thường khi đón tiếp tiến nhân.

Nàng chỉ hành lễ như vậy, làm cho Hành Tiên có chút khó coi, bất quá hắn biết Cố Thanh là do khối Thanh Thạch hóa thành, không hiểu quy củ của tiên giới thì cũng bình thường, vì vậy hắn cố nén tức giận, nói:

"Bản tướng quân mang theo ba nghìn thiên binh hạ giới, ở đây càng lâu thì tiêu hao càng nhiều. Bởi vậy việc này không thể chậm trễ, trước tiên bản tướng quân sẽ giúp cho người chặt đứt trần duyên, nhanh chóng phi thăng trở về tiên giới, trở thành tiên nhân mới là việc quan trọng."

Cố Thanh hỏi: "Không biết Hành tướng quân định trợ giúp ta chặt đứt trần duyên như thế nào?"

"Việc này thì đơn giản!" Hành Tiên run tay, trên đó xuất hiện một cái búa, hắn nói:

"Lần này bản tướng quân hạ giới, cố ý mang theo chí bảo trấn thiên ở Thái Minh Ngọc Hoàn Thiên-Ngọc La Đan Khấu Việt. Bản tướng quân đã tìm hiểu được người không thể phi thăng là do Cửu U lực trên người, việc này quả thật có chút phiền phức, chỉ tiếc là thời gian ngươi tu luyện quá ngắn, không thể so sánh với thượng tiến bọn ta được. Người chỉ cần nói tên hắn ra, bản tướng quân sẽ có cách làm cho hắn hồn phi phách tán!"

Cố Thanh cười nhạt một tiếng, nói: "Tục duyên của ta thì do ta tự mình giải quyết, không cần tướng quân phải bận tâm."

Hành Tiên ngẩn ra, sau đó sắc mặt trầm xuống nói:

"Nói gì vậy! Bản tướng quân và ba nghìn thiên binh ở đây càng lâu thì càng hao tốn, sau có thể vì một mình người mà dừng lại, thật là không biết nặng nhẹ! Nhanh chóng nói tên hắn ra, bản tướng quân nhanh chóng giải quyết để còn về Thái Minh Ngọc Hoàn Thiên nữa."

Cổ Thanh vẫn là lắc đầu, nàng nói:

"Ở dưới trần gian có câu tục ngữ là muốn mở chuông thì phải do người buộc chuông vì thế việc này không cần làm phiền tới tướng quân."

Hành Tiên không nói gì nhưng Thiên Hòa trong hai mắt rực cháy, ở mi tâm của hắn xuất hiện một tia lửa, rồi phun ra bên ngoài một dóm Thiên Hòa màu vàng. Hắn từ trên xuống dưới đánh giá Cố Thanh, tiên lực như thủy triều không ngừng đảo qua nàng, thần thức tìm kiếm càng ngày càng dài.

Tuy cảnh giới của Cố Thanh đã viên mãn, nhưng chưa trải qua thiên kiếp nên vẫn là phàm thai, Thiên Hỏa thiêu thân quả thực là đau đớn không chịu nổi nhưng nàng vẫn thản nhiên không né tránh cũng không chống cự.

Hai hàng lông mày của Ngâm Phong nhíu chặt lại, bỗng nhiên nói: "Tội thần biết người đó là ai, Hắn họ Ký tên Nhược Trần, trên người mang Cửu U chi hóa, hiện nay vẫn còn trên thế gian."

Trong nháy mắt này, Hành Tiên và Cố Thanh đều nhìn về phía Ngâm Phong ánh mắt của Cố Thanh mặt dù vẫn như trước, nhưng mà Ngâm Phong lại cảm giác trên người giống như có hai ngọn lửa đang thiêu đốt làm trong lòng hắn có chút rung động. Lòng Ngâm Phong rung lên, nhưng mà trong lòng đã quyết định vì vậy hắn không để ý tới Cố Thanh nữa.

Hai hàng lông mày của Hành Tiên càng ngày càng nhíu chặt, Thiên Hỏa từ trong mi tâm của hắn phun ra dài hơn một thước, giọng nói của hắn mang theo chút uy nghiêm: "Tuần Giới Sứ đại nhân, đương nhiên là bản tướng quân biệt người nọ là ai, ta cần ngài nhắc nhở ư? Tuần Giới Sứ trấn thủ Tứ Cảnh đã lâu, sao mà ngay cả việc này cũng không biết? Chỉ có chính cô ta tự mình nói ra tên họ của hắn mới có thể phát động tiên pháp. Tên Kỷ Nhược Trần đó có còn ở nhân gian hay không thì không gian trong, cho dù là hắn ở đâu thì Dục Giới Bất Diệt Lôi của Ngọc La Đan Khấu Việt cũng sẽ làm cho hắn ngay lập tức biến thành tro tàn. Việc này ngài cũng biết được nhưng còn nó như thế, ngài cho là bổn tức quân ngu ngốc ư?! Hay là Tuần Giới Sứ cho rằng, hai ngờ các ngươi sau khi phi thăng, thì tiên phẩm sẽ tăng nhanh, không cần để bồn tướng và Đại La Thiên Quân vào mắt?!"

Ngâm Phong thở dài, sao hắn lại không biết hắn nói vậy chỉ là do quá gấp gáp mà thôi.

Hắn nhìn về phía Cố Thanh, than thở

"Hành tướng quân nói ngươi cũng nghe được, Trần Duyên muôn đời cũng chỉ là một giấc mộng mà thôi, hôm nay linh thức của người đã hồi phục, kiếp trước kiếp này cứ để cho nước chảy mây trôi đi. Trăm kiếp luân hồi nay sẽ viên mãn, ngươi hãy nói tên hắn cho tướng quân đi, việc này không phi là việc của ta và người, nó còn liên quan tới việc quan trọng hơn. Hơn nữa ta trải qua hẩm kiếp luân hồi là do chịu phạt, sau khi trở về tiên giới không biết sẽ có kết quả gì, sẽ liên lụy đến ai vì thế lúc này không thích hợp để gây khó khăn."

Cố Thanh nhìn về phía Ngâm Phong sự bình thản trong đôi mắt rốt cục cũng biến mất, nàng nói:

"Ta đã phụ hắn một lần, ta không muốn phụ hắn thêm một lần nữa vì thế tên hắn ta sẽ không nói, ngươi cứ về tiên giới trước đi."

"Vậy còn ngươi!" Ngâm Phong bỗng nhiên đứng lên, hai hàng lông mày nhíu chặt!

Cố Thanh thong dong nói:

"Ta vốn là một khối Thanh Thạch, chưa bao giờ là thần tiên. Đợi cho đoạn trần duyên của kiếp này kết thúc, có lẽ là khoảng trăm năm sau ta sẽ phi thăng."

"Nói bậy!" Không đợi Ngâm Phong mở miệng, Hành Tiên đã tức giận nói:

"Ngươi coi Tiên giới là nơi nào mà muốn tới thì tới, muốn đi thì đi? Hiện tại bản tướng quân nói cho ngươi rõ, nếu hôm nay người không chặt đứt trần duyên không chịu phi thăng. thì sẽ bị tội lớn, người còn mơ mộng trăm năm sau sẽ lần nữa phi thăng? Tội của người cho dù ngươi ẩn nấp ở trần gian, thì cứ cách mười năm sẽ có Thiên Lôi Oanh Đỉnh, đánh cho người hôn phi phách tán ngay cả m Phủ cũng không thể xuống được mới thôi! Nhưng mà bản tướng quân xưa nay làm việc đều chừa lại cho người khác một đường sống, niệm tình người tu luyện thành hình người, lại trải qua kiếp nạn luân hồi chỉ cần người nói tên hắn ra thì bản tướng quân sẽ coi là không có gì xảy ra. Người có hiệu không?"

Cố Thanh mim cười nói: "Tướng quân nề tình, Cố Thanh hiểu rõ, nhưng mà..."

Nàng chưa dứt lời, Ngâm Phong đã gào to:

"Chẳng lẽ nặng nhẹ giữa trăm kiếp luân hồi và trần duyên một kiếp người cũng không phân biệt rõ?!"

Cố Thanh không đáp mà nhìn về những nơi tiếp giáp giữa bầu trời và mặt đất, dãy núi rậm rạp và bầu trời xanh thẳm hòa thành một thể không thể phân biệt.

Lòng Ngâm Phong dần dần trầm xuống.

Nếu nàng thật sự có thể phân biệt rõ ràng thì từ sớm đã phi thăng rồi, cần gì phải chờ tới hôm nay?

Ngâm Phong chưa kịp khuyên bảo, thì từ trên bầu trời bỗng nhiên xuất hiện mấy tia lửa điện màu vàng, nó khác với Tử Hỏa Thiên Lôi mà Ngâm Phong triệu hoán.

Thiên lôi vừa rơi xuống trong khoảnh khắc liền to bằng miệng chén, luồng ánh sáng màu vàng khóa chặt Cố Thanh, nâng nàng bay lên không tia lửa điện trên bầu trời dài ra thành mấy trượng, cao trăm trượng, chím con Kim Long quấn quanh cây cột, tiếng xiềng xích vang lên, Cổ Thanh đã bị buộc chặt ở trên đó.

Cố Thanh vừa mới ra khỏi từ quan, nguyên khí chưa kịp khôi phục, pháp lực lại kém xa tiên lực, hơn nữa nàng căn bản là không muốn chống lại, để mặc cho mình bị trói lên cây cột. Xiềng xích và cột trụ đều do Thiên Hòa mà mỗi ngày Thái Minh Ngọc Hoàn Thiên gom góp lại biến thành, nhìn thì giống như một cây cột bằng, nhưng trên thực tế thì vô cùng nóng nó có thể làm tan chảy bất cứ kim loại bình thường gì.

Mặc dù thân thể bị trói trên cột không ngừng có khói bay ra nhưng Cố Thanh không hề có biểu hiện gì, nàng chậm rãi nhắm hai mắt lại, căn bản không hề nhìn về phía Hành Tiên và Ngâm Phong đang nhìn lên.

"Tảng đá bướng bỉnh, ngươi có biết tội của ngươi không?" Hành Tiên quát lớn, giọng nói của hắn như sấm vang vọng xung quanh mấy trăm dặm.

Cố Thanh lạnh nhạt nói: "Ta làm vậy thì có tội gì?"

Crypto.com Exchange

Chương (1-521)