Truyện ngôn tình hay

Truyện:Trần Duyên - Chương 512

Trần Duyên
Trọn bộ 521 chương
Chương 512: Gặp lại thượng tiên (3)
0.00
(0 votes)


Chương (1-521)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Ngâm Phong tóc mai tung bay, Định Thiên Kiếm cùng Tu La giao kích, chống cự thế tiến công hung mãnh của Kỷ Nhược Trần, hai tay hắn cầm kiếm, chém ngược lại phía Kỳ Nhược Trần!

Trong khi giao đất, chỉ cần có thiên binh nào tiến vào trong phạm vi, lập tức bị tiêu diệt.

Chỉ sau một thời gian chiến đấu kịch liệt, Từ Hỏa của Ngâm Phong tiêu hao cực nhanh, nhanh chóng ảm đạm đi. Kỷ Nhược Trần Cửu U Minh Viêm cũng càng đánh càng thịnh, mỗi khi chém được vài thiên binh tiên tưởng lại mạnh hơn một chút, làm cho Ngâm Phong càng đánh càng cật lực.

Mắt thấy Kỷ Nhược Trần vừa đâm một mâu tới, hắn huy kiếm đón đỡ, bỗng nhiên Lam Diễm trên TuLa bùng cháy mạnh, lực đạo trên mâu tăng gấp mấy lần!

Nhưng nghe rắc một tiếng giòn tan vang lên, trong không gian ngắn tượng có những vết nứt hiện ra, sau khi Mậu Kiểm giao nhau, trên Định Thiên Kiếm đã xuất hiện mấy vết nứt! Ngâm Phong không nắm chắc được nữa, Định Thiên Kiếm tuột tay bay ra, xông thẳng lên trời cao!

Tu La chuyển thế, Minh viêm triệt tiêu, mũi dấu chỉ thẳng vào mi tâm của Ngâm Phong.

Xung quanh có hơn vạn thiên binh, nhưng mà bây giờ họ đứng lung tung không còn thành trận hình nào nữa, đám thiên binh này ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, trên mặt mỗi người đều hiện lên sự khó hiểu, không biết tình hình như thế nào.

Hóa ra hai người vừa rồi đang chiến đấu sống chết, đồng thời cũng chém sạch đám tiên tướng thiên binh xung quanh, không có tiền tướng chỉ huy, thiên binh tuy nhiều, nhưng chỉ là một đám rắn không đầu, không biết phải theo ai.

Ngâm Phong thản nhiên đón nhận ánh mắt của Kỷ Nhược Trần, sắc mặt bình tĩnh như nước, trên mặt Kỷ Nhược Trần thì như bao trùm bởi một tầng bằng lạnh, không nhận rõ hỉ nộ ái ô, ngay cả ngọn lửa màu lam trong hai mặt cũng đã biến mất.

Định Thiên Kiếm rơi từ trên mây xuống chậm rãi rơi vào trong tay của Kỷ Nhược Trần, Kỳ Nhược Trần chậm rãi cúi người, đem Định Thiên Kiếm ném cho Ngâm Phong bên cạnh, nhàn nhạt nói:

"Một kiểm này, coi như là trảm duyên của ngươi đi."

Kỷ Nhược Trần bay lên, nhìn về phía sâu trong Côn Luân, hít sâu một hơi, nói: "Ta sẽ đi cứu nàng chuyện của nàng sau này không khiến người phải lo nữa."

Dứt lời, hắn chậm rãi bước đi vào sâu trong Côn Luân.

Ngâm Phong giằng co đứng lên, hướng bóng lưng Kỷ Nhược Trần quát: "Ngươi là đối thủ của Vũ Duẫn hay sao? Ngươi sẽ hại chết nàng!"

Kỷ Nhược Trần cười dài một tiếng nói:

"Vậy thì ngươi là đối thủ của Vũ Duẫn ư? Biết không phải sao còn ở chỗ này liều mạng?"

Tiếng cười vẫn còn vang vọng trong Côn Luân, nhưng mà bóng hình hắn thì đã biến mất.

Ngâm Phong đứng ở trong đám mây, gió lớn thổi qua làm mái tóc dài của hắn rối loạn, Định Thiên Kiếm cắm ở trong mây, cũng không nhúc nhích tí nào, giống như cắm ở trong tảng đá.

Hắn đứng yên một lúc lâu, cho tới khi Tử Hóa hồi phục ba bốn thành, mới rút Định Thiên Kiếm, dứt khoát bay vào trong Côn Luân.

Ở giữa Côn Luân, Vũ Duẫn cười ha ha, tiếng cười rung động ngàn vạn dãy núi: "Châu chấu mà cũng muốn đá xe!"

Lúc này Dung Long đã hút toàn bộ Kim bài vào trong cơ thể, chỉ còn lại mấy giọt nước vàng cuối cùng, Vũ Duẫn cũng không vội, muốn xem Kỷ Nhược Trần chơi đùa với Dung Long như thế nào, chỉ cần một chén trà nữa thôi, Dung Long sẽ hoàn tất biến hóa.

Cố Thanh hình như có cảm giác, thở dài một tiếng, nghìn đóa hoa sen trong tháp biến mất, Xích Viêm Kim binh đột nhiên mất đi lực lượng chống đối, lập tức ùa lên cơ thể của Cố Thanh, nhưng mà không làm sao làm tổn hại tới nàng được chút nào.

Vũ Duẫn ngần ra, ánh mắt nhìn Cố Thanh đã có vài phần kính nể, hắn bỗng nhiên phát tay, một đạo xích sắc thân hỏa lập tức bay ra bao phủ lên Cố Thanh.

Thiên Hỏa của Vũ Duẫn ảo diệu vô cùng, lại có thể trực tiếp bao lấy kim đan của Cố Thanh, tách khỏi sự khống chế của nàng, cho dù Cố Thanh có muốn phá hủy Kim đan cũng không được.

"Ngươi thật là thông minh, biết mình bây giờ là kẽ hở duy nhất trong đạo tâm của Kỳ Nhược Trần. Ha ha! Nếu không như vậy, thì người làm sao có thể kháng cự với bản tọa được tới bây giờ? Nhưng mà nếu có bản tọa ở đây, cho dù ngươi muốn chết cũng không được!"

Yên Vũ Giang Nam Vũ Duẫn cười xong nghiêm mặt nói:

"Nhưng mà bản tọa đúng là ái tài, điều này xuất phát từ tấm lòng, cho dù ngươi có chết, trong lòng Kỳ Nhược Trần vẫn có một kẽ hở, hắn không cách nào trốn thoát được lòng bàn tay của bốn tọa. Kiểm đầu!"

Ngoài bầu trời có một đạo tinh hồng bay tới, rơi vào lòng bàn tay Vũ Duẫn, đây chính là cái kiếm trảm duyên trước kia của Kỷ Nhược Trần, chẳng hiểu tại sao lại rơi vào trong tay của Vũ Duẫn.

Vũ Duẫn nhìn tiên kiếm trảm duyên, cười đến định liệu trước.

Chỉ là khi hắn mới cười được một nửa thì sắc mặt đã sầm xuống, hắn bây giờ không còn cảm nhận được 1 vạn thiên binh vây công Đạo Đức tông ở đâu nữa.

Trong bốn lộ thiên binh, thì lúc này lại đột nhiên mất đi một lộ, hiện giờ đạo thiên binh phía đông đột nhiên biến mất, thực là cổ quái. Vũ Duẫn suy nghĩ một lúc lâu, bây giờ bên cạnh hắn có 18 liên tưởng và 3 vạn thiên binh, nếu như phái toàn bộ tới Đạo Đức tông thì chắc cũng chỉ vô ích.

Huống chi chuyện lớn nhất ở hạ giới không phải là giết mấy chân nhân của Đạo Đức tông với lại cũng nề mặt mũi của Quảng Thành Tử, Vũ Duẫn nghĩ rằng thôi thì cảnh cáo cũng được.

Sau khi Vũ Duẫn nghĩ xong bình thản ngồi xuống nhìn Dung Long hút nốt mấy giọt nước cuối cùng.

Phía bắc Đạo Đức tông Tử Dương và các vị chân nhân đã như nó mạnh hết đà, chân nguyên sắp cạn kiệt, nhưng mà tinh thần của mọi người càng đánh càng hưng phấn.

Tuy rằng thời khắc ngã xuống đã ở trước mắt, nhưng cả ai nấy trò chuyện vẫn rất vui vẻ, hoàn toàn không đề chuyện luân hồi ở trong lòng. Số người khổ chiến hồi lâu, dưới kiếm cũng có gần vạn hồn phách của thiên binh, cảm thấy sống đời này cũng không uống.

Mắt thấy trận hình sắp bị phá, bỗng thấy khám, nên binh có sự rối loạn nhỏ, Thái Ấn chân nhân râu tóc đều dựng, cự kích bay lun, giống như đại tướng thời thượng cổ, phá trận mà vào!

Thái Ấn chân nhân chỉ có tu vi thường thường trong đám chân nhân của Đạo Đức tông nhưng mà đạo pháp lại vô cùng thích hợp trong việc loạn chiến này, cho nên chỉ trong nháy mắt hắn đã phá được hơn 10 tượng của trận, giết được hơn trăm thiên binh.

Trận pháp này của Đạo Đức tông trong trận càng nhiều người, trận pháp uy lực càng mạnh, nếu như được Thái n chân nhân gia nhập, thì bảy người lại có thể chống đỡ thêm một thời gian nữa. Nhưng mà họ có thể chống đỡ được bao lâu? Một canh giờ và một ngày đêm, một tháng một năm, kỳ thực đều không có gì khác nhau, khác nhau chỉ ở tôn nghiêm mà thôi.

Trong lúc đánh nhau kịch liệt, Trầm Bá Dương cười một tiếng dài, đội trường thương như điện lao ra, đoạt đi tính mạng của năm, sáu thiên binh.

Bàn tính hiếu sát của hắn được khơi dậy, hắn một bên tử chiến, một bên cao giọng nói:

"Tử Dương lão già kia, ta hôm nay theo người chết trận ở đây, rốt cuộc còn thiếu người điều gì hay không? Vì sao thiên binh sẽ đến đánh ta tặng người khác không biết, ngươi lại biết, có thể cho ta biết được không, bởi vì bỏ mình trong trận chiến này sẽ không có luân hồi!"

Trầm Bá Dương hỏi câu này đúng là gãi đúng chỗ ngứa của mọi người, cho đến lúc này, bọn họ cũng không hiểu Đạo Đức tông coi như là thiên hạ chính tổng nếu bàn về chân tiên phi thăng thì lại càng là đệ nhất, tại sao thiên binh trên tiên giới lại hạ xuống tấn công?

Từ Dương chân nhân thở dài một hơi, nói:

"Chuyện cho tới bây giờ, ta cũng không giấu làm gì nữa, thiên binh hạ giới chắc là vì chuyện của Tu La tháp."

"Tu La tháp?" Các vị chân nhân đều không hiểu, căn bản không có nghe nói qua Tu La tháp là cái gì.

Tử Dương chân nhân vừa chiến đấu, vừa nói:

"Tu La tháp là tối đại bí mật của bồn tông trước giờ chi truyền miệng cho chưởng giáo đời tiếp biết. Theo như truyền thuyết thì cái tháp này tới từ vực sâu của Cửu U, tu tập hàng tỉ yêu ma lực, trực tiếp phá vỡ vách ngăn của Lục giới, nối thẳng tới tiên giới, cho nên nó còn gọi là Đăng thiên thế (thang lên trời). Một khi tháp này hoàn thành, yêu ma mà đặc biệt là Cửu U Cự Ma có thể công thẳng lên tiên giới, Nhân gian giới là con đường tất phải đi của Tu La tháp, nếu như Cửu U chi ma, Hoàng Tuyền chi ma hiện hữu ở nhan gian, chúng ta sẽ phải chịu hạo kiếp như thế nào?"

Lúc đầu Hoàng Xà hiện thế ở Lạc Dương, dẫn tới một trường hạo kiếp, điều này vẫn còn như mới trong tâm trí mọi người, bây giờ ai nấy đều nín hơi tĩnh khi nghe Từ Dương chân nhân kể lại bí mật kinh tâm động phách này.

Crypto.com Exchange

Chương (1-521)