← Ch.068 | Ch.070 → |
Hắn hôm nay mặc trường bào màu trắng, trên có hình hoa văn hình đám mây, sóng mắt dịu dàng, hình như có vô hạn nhu tình. Bàn tay cầm bình sứ kia trắng như tuyết, sáng như ngọc. mềm như tơ, năm ngón tay thon dài, tuyệt mỹ không thua gì một nữ tử khuynh thành.
Kỷ Nhược Trần càng nhìn thì lại càng cảm thấy kinh hãi. Nếu như ngồi đối diện với hắn là một nữ tử, cảm giác kinh diễm cùng chỉ là chuyện bình thường, nhưng mà người này lại là Thượng Thu Thủy!
Kỷ Nhược Trần chỉ cảm thây gió trong thư phòng dường như ngưng đọng lại, muốn thở cũng phải dùng khí lực thật lớn.
Hắn bỗng nhiên nhớ lại lúc đầu Lý Huyền Chân muốn dẫn hắn đi gặp người này, cho tới khi nâng cốc thì Lý Huyền Chân mới như trút được gánh nặng trong lòng. Trong lòng Kỷ Nhược Trần mơ hồ có cảm giác nào đó không ồn.
Cái ý niệm này làm người khác khó có thể tin được, cho dù Kỷ Nhược Trần kiến thức rộng rãi, tâm tính lạnh lùng cương nghị thì lúc này cũng không dám tiếp tục nghĩ sâu thêm. Ý niệm này mới hiện lên hắn đã lặp tức chặt đứt, nhanh chóng đuổi ra ngoài, giống như đụng phải tấm thiết bảng vậy.
Thượng Thu Thủy làm như không biết cảm giác của Kỷ Nhược Trần. Hắn lấy hai chén rượu lớn, một chén đặt trước mặt Kỷ Nhược Trần.
Kỷ Nhược Trần vữa nhìn tư thế này, mới hiểu được là mình không cách nào đuổi được ý nghĩ này, cho nên tốt nhất thoải mái mà uống.
Uống xong chén rượu này, cảm giác nóng bỏng như lửa bốc lên nhưng mà không hề có cảm giác đau đớn, ngược lại, nó làm cho lục phủ ngũ tạng trở nên thoải mái.
Sau đó có một mùi hương bắt đầu tản ra, chạy dọc theo tứ chỉ bách hải. Kỷ Nhược Trần chỉ cảm thấy trong đầu như nổ "Ầm" một tiếng, toàn bộ tinh thần đã bị mùi thơm lạ lùng này bao phủ.
Mùi rượi cổ quái này nếu cẩn thận cảm nhận thì dường như nó được hình thành từ hơn trăm loại hương hỗn hợp, thiên biến vạn hóa, không có điểm cuối cùng, có thể gọi nó là phản phác quy chân.
Kỷ Nhược Trần nhắm mắt một lúc lâu mới phun ra một ngụm tửu khí, giương mắt nói:
"Thu Thủy sư huynh, rượu này..."
Thượng Thu Thủy cười nói:
"Đây chính là rượu được cất thành từ cây nho dị chủng ở Tây Huyền Sơn. Trước khi chưng cất phải đem nó phơi nắng bảy lần, lại trộn với nhiều hương liệu rồi ủ ba năm mới thành công, kết tinh thành một lọ duy nhất mà thôi. Chỉ là thời gian của nó quá ngắn nên mùi rượu có hạn chế. Chỗ tốt duy nhất là uống rượu này nóng hơn bình thường rất nhiều, phải uống thả cửa mới thưởng thức được mùi vị của nó."
Độ rượu cực kỳ lợi hại. Kỷ Nhược Trần mới uống một chén mà trong chốc lát mình đã có cảm giác say say, hai má nóng rực, những sự đau buồn trong lòng tích lũy bao nhiêu lâu, nhân dịp này đánh cho nó biến mất vô tung vô ảnh.
Tâm tình nặng nề bị gỡ bỏ, đương nhiên là uống rượu phải thoải mái. Huống chỉ Thượng Thu Thủy là một tay chế rượu lợi hại, tu đạo chi sĩ không giống người thường, đâu có bị một vò rượu làm say được. Hai người ta nâng ngươi chúc, chỉ trong một chốc đã uống sạch bình rượu nho này rồi.
Thượng Thu Thủy lúc này hai gò má như lửa, sóng mắt như nước, dưới đèn nhìn lại, da thịt như ngọc, thực là đoan chính thanh nhã vô song.
Hắn thở dài một tiếng, nói:
"Thật là thoải mái! Đi! Nhược Trần sư huynh, thừa dịp lúc này hứng thú đang cao, ta dẫn huynh đi gặp một người, đây chính là chuyện thứ ba của đêm nay."
Thượng Thu Thủy dứt lời, chẳng thèm để ý xem Kỷ Nhược Trần có đồng ý hay không, lập tức cầm lấy cánh tay của hắn, lôi hắn chạv như bay.
Khi chạm vào bàn tay của Thượng Thu Thủy, hắn như bị điện giật, theo bản năng rụt lại. Nhưng mà thủ pháp của Thượng Thu Thủy nhanh như điện, hoàn toàn không cho hắn phản kháng, giơ ra là tóm được.
Đừng nhìn Thượng Thu Thủy bề ngoài ngưng lệ nhu nhược, nhưng mà khí thế trên người hắn sắc bén vô cùng. Lực đạo trên tay này Kỷ Nhược Trần không thể có được, áp chế Kỷ Nhược Trần tới mức không có sức phản kháng, đành mặc cho Thượng Thu Thúy kéo đi.
Nếu như nhận xét kỹ, thì bàn tay của Thượng Thu Thủy cũng băng lãnh giống như bàn tay của Hàm Yên. Kỷ Nhược Trần bị Thượng Thu Thúy kéo đi, tâm thần nhộn nhạo, khổ não vô biên.
Trên đường đi này, Kỷ Nhược Trần mượn cớ bảo Thượng Thu Thủy bỏ tay, cước trình tự nhiên là chậm lại.
Thượng Thu Thủy nhẹ nhàng cười, nói: "Nhược Trần sư huynh, thời gian đã không còn sớm. Nếu chúng ta không đi nhanh thì sẽ không gặp được người kia." Nói xong, hắn lại tóm lấy tay của Kỷ Nhược Trần, tăng lực bay đi
Hai người đi qua Tác Kiều, lại vòng quanh Thái Thượng Đạo Đức Cung nửa vòng, rồi lại đi qua Tác Kiều của Thường Dương cung. Bởi vì Tử Vi Chân Nhân bế quan lâu năm, môn hạ để tử ít ỏi, cho nên Thường Dương cung có vẻ cô quạnh.
Thượng Thu Thủy kéo Kỷ Nhược Trần bay qua vô số phòng ốc, chạy thẳng tới hậu sơn vắng vẻ, cho tới khi leo lên một ngọn núi nhỏ thì hắn mới đứng lại.
Kỷ Nhược Trần chợt thấy bầu không khí trở nên trầm trọng, gió đêm chỉ nhè nhẹ thổi.
Hắn nghi ngờ nhìn Thượng Thu Thủy thì thấy người này đã thu hồi nụ cười, ngọc diện lạnh như sương, thần tình ngưng trọng cực kỳ, giống như biến đổi thành một người khác.
Kỷ Nhược Trần cảm thấy kinh ngạc, theo ánh mắt của Thượng Thu Thủy nhìn lại thì thấy ở sườn núi xa xa có một căn nhà gỗ, tuy rằng đơn sơ nhưng dựa vào núi mở ra cho nên khí thế tự nhiên mà có.
Giống như biết được nghi vấn trong lòng Kỷ Nhược Trần, Thượng Thu Thủy chậm rãi nói:
"Nhược Trần sư huynh, đó chính là chỗ ở của Cơ Băng Tiên."
Kỷ Nhược Trần ngạc nhiên, căn nhà gỗ kia thô ráp đơn sơ, trông chỉ có khoảng một gian, cho dù chỗ ở của đệ tử tầm thường cũng lớn hơn thế này vài lần. Trên nhà gỗ có một tấm biển đồng, mơ hồ có thể nhận ra hai chữ "Băng Tâm".
Căn nhà gỗ như thế này lại là chỗ ở của Cơ Băng Tiên hay sao? Hơn nữa đêm hôm khuya khoắt, Thượng Thu Thủy kéo mình chạy tới chỗ ở của Cơ Băng Tiên làm cái gì?
Lúc này bên tai Kỷ Nhược Trần bỗng nhiên vang lên một tiếng rít giống như tiếng hô hấp của... cự thú. Hắn kinh ngạc quay đấu thì thấy Thượng Thu Thủy hai mắt khép hờ, đang tự hít một thơi thật sâu rồi lại nhè nhẹ thở ra.
Điều tức một lúc, Thượng Thu Thủy lấy ra một cái búa nhò màu đen giơ lên trước gió. Trong nháy mắt nó đã biến thành một cái búa có chuôi dài hơn 4 xích. Mặt búa rộng như một cái ô lớn! Búa lớn hình thành trên không trung, vô thành vô tức bổ vào nham thạch cứng rắn, sâu tới hơn hai xích (1 xích= 1/3 mét), mới dừng lại được.
Búa lớn đen kịt, mơ hồ có thể nhận ra những ám văn trên lưỡi và thân, hiển nhiên là bên trong có chứa điều huyền diệu. Cái búa này hình dáng cổ xưa, cán búa trông như một cái miệng bát, nhìn vào thế bổ xuống thôi cũng đoán được nó nặng chừng trăm cân.
Năm ngón tay phải của Thượng Thu Thủy mở ra như lan, nhẹ nhàng cầm lầy cán búa. Dưới ánh trăng, bàn tay trắng của hắn đối lập hoàn toàn với cán búa màu đen.
Hắn từ từ nói:
"Cái phủ này đã có từ 800 năm trước, nặng 880 cân, hung lệ độc ác vô cùng, sắc bén không gì không phá nổi, có tên là Vong Tình."
Khi tuế khảo trong Đạo Đức tông, đại đa số đệ tử đều lấy mộc kiếm đối địch. Đây là lần đầu tiên Kỷ Nhược Trần nhìn thấy binh khí ác hiểm như vậy, nhịn không được ngạc nhiên nói:
"Thu Thủy sư huynh, đây là..."
Thượng Thu Thủy cười một tiếng, nói:
"Lập tức sẽ biết liền!"
Chẳng thấy Thượng Thu Thúy cố sức chút nào mà chiếc búa lớn đã tách khói cự nham, nhẹ nhàng giống như là không trọng lượng, hắn lại lấy vòng tay của mình ra, ném xuống mặt đất, nhất thời gió lớn bốc lên bốn phía, làm cho tóc hắn bay cuồn cuộn như cờ!
Dưới sự ngạc nhiên của Kỷ Nhược Trần, Thượng Thu Thúy dáng người mảnh khảnh, giơ cao búa lớn, lao tới nhà gỗ như một đạo sấm sét, sau đó một cước đá văng cửa phòng, xông vào bên trong!
← Ch. 068 | Ch. 070 → |