← Ch.074 | Ch.076 → |
-Cơ Băng Tiên mà bị thất bại?
Kỷ Nhược Trần từ quyển sách ngẩng đầu lên, ngạc nhiên hỏi.
Thượng Thu Thủy đang ngồi ở trước bàn học của hắn, vừa nghe thế thì thất kinh, vội vàng làm một động tác chớ có lên tiếng, nói:
-Ta cùng không phải có ý đó! Ngươi nhỏ giọng một chút. Vạn nhất truyền tới tai Băng Tiên thì không tốt đâu!
Kỷ Nhược Trần kinh ngạc nói:
-Ở đây chính là Thái Thường cung mà, cách Thường Dương cung tới hơn mười dặm, phụ cận chỗ ta ở lại thanh tịnh không có người, cho dù nàng đạo hạnh thông thiên cũng nghe không được cái gì đâu? Thu Thủy sư huynh, huynh... dường như rất sợ Cơ Băng Tiên hả!
Thượng Thu Thủy đỏ mặt, ừ ừ mấy tiếng, cắn môi dưới nói:
- Cái này... A! Thừa nhận cũng không có gì ghê gớm. Ngươi biết cứ cách một đoạn thời gian, bao giờ ta cũng phải xông và Băng Tâm cư một lần, bị đánh cũng không ít, vì thế... tự nhiên cũng hơi sợ. Chúng ta nam nhi thiết huyết, biết sợ là rất bình thường, thẳng thắn thừa nhận bản thân biết sợ đó mới là điều hiếm có.
Nghe Thượng Thu Thủy tự xưng là nam nhi thiết huyết, Kỷ Nhược Trần thật sự là dở khóc dở cười. Mặc dù cái khí thế khi Thượng Thu Thủy ban đêm xông vào Băng Tâm cư chưa từng có từ trước đến nay xác thực làm cho Kỷ Nhược Trần rất là giật mình nhưng cái khí khái đau thương này giống như là mân côi nhiễm huyết thì đúng hơn. So với tư thế hào hùng, quyết thắng, thiết huyết sa trường của nam nhi, không có chút dính líu nào.
Tuy nhiên hắn biết muốn thuyết phục Thượng Thu Thủy là không có khả năng, vì vậy cười nói:
- Vừa rồi huynh nói. Cơ Băng Tiên thua...
- Ta chưa nói!
- Được được! Huynh chưa nói, vừa rồi huynh chỉ nói hòm qua Cơ Băng Tiên đã gặp qua đệ tử của Vân Trung cư, sau khi trở về thì bế quan không ra. Kỳ thực nàng thua một lần cùng rất bình thường, dù sao thời gian nàng tu đạo cũng không được lâu, luận chân nguyên đạo hạnh, đương nhiên không thâm hậu bằng mấy người đã tu vài chục năm rồi.
Thượng Thu Thủy trừng mắt:
-Nhược Trần sư huynh, huynh đã bao lâu rồi chưa có ra ngoài vậy, chuyện lớn như vậy mà cũng không biết? Trong số ba đệ tử tới đây lần này của Vân Trung cư. Sở Hàn tuổi lớn nhất cũng tu đạo có mười lăm năm, kỳ thực so với chúng ta chỉ nhiều không tới hai năm thôi. Huống chi Đạo Đức tông của ta xưa nay lấy đức phục người, chúng ta chỉ tọa nhi luận đạo, tự nhiên là biết cao thấp. đương nhiên sẽ không học của mấy môn phái thấp kém này, phải dựa vào đấu pháp giác kỹ, so tu đấu đạo mới có thể phân ra trên dưới.
Khi Thượng Thu Thủy giận dữ trừng mắt cũng tự có nét đưa tình phong lưu riêng.
Kỷ Nhược Trần biết hắn nói không sai, kim tiên đại đạo pháp môn tuy nhiều, nhưng chư pháp như trăm sông đổ về một biển, đều chú trọng về ngộ tính, không có nhiều liên quan lắm tới tuổi tác. Nhưng nếu mọi người tu đạo đều quá mười năm, khi đó chênh lệch hai năm đã không còn can hệ lớn nữa. Chỉ là Kỷ Nhược Trần nhạy cảm, lập tức bắt được một đường huyền cơ lộ ra trong lời nói của Thượng Thu Thủy, lập tức truy hỏi:
-Các ngươi?
Thượng Thu Thủy cũng không che giấu, nói:
-Không dối gạt Nhược Trần sư huynh, kỳ thực mấy người chúng ta đã sớm đọ sức qua cùng với đệ tử của Vân Trung cư rồi.
Kỷ Nhược Tàn lấy làm kinh hãi, khi hỏi cặn kẽ mới biết, khi Thiên Hài lão nhân lên đến được phía sau Tây Huyền sơn, Tử Dương chân nhân vì muốn thể diện cho Vân Trung cư nên ủy nhiệm hon mười tri khách đạo nhân(l) lo việc ăn ở cho họ, đồng thời ngoại trừ vài nơi cấm địa ở Thái Thượng Đạo Đức cung, các nơi còn lại bao quát cả cửu phong đều tùy ý Thiên Hải lão nhản cùng ba vị đệ tử đi tham quan, cũng không cấm họ tiếp xúc với môn hạ của Đạo Đức tông.
(1): Người tiếp khách.
Từ trên xuống dưới Đạo Đức tông đều biết Thiên Hải lão nhân đến là ý đồ bất thiện, có rất nhiều đệ tử tuổi trẻ khí thịnh, lại xưa nay lấy cư quán mình là đệ nhất đại phái, vừa nghe thế thì người nào cũng nóng lòng muốn thử, muốn kiểm tra xem đạo hạnh của đệ tử Vân Trung cư thế nào. Vân Trung cư nổi danh đã lâu, dám đi thi hiển nhiên đều là hàng ngũ tài tuấn trẻ tuổi bên trong Đạo Đức tông. Mặc dù Vân Trung cư ở xa tới là khách, chư chân nhân đã có nghiêm lệnh không được thi đấu pháp, tuy nhiên luận đạo thì vẫn có thể được.
Thiên Hải lão nhân cũng kệ không để ý tới ba đệ tử mình mang đến, mỗi ngày chỉ tán gẫu uống rượu chơi cờ cùng với chư chân nhân ở Đạo Đức tông, thỉnh thoảng đàm luận cái chí lý của đại đạo. Kể từ đó, đã cấp cho môn hạ đệ tử của Đạo Đức tông rất nhiều cơ hội. Vì vậy liền có mấy thanh niên đệ tử tìm tới cửa, lấy cớ là cùng đi du ngoạn Thái thượng Đạo Đức cung nhưng thục tế là đăng môn luận đạo. Trong những tân khách tới xem lễ cũng có không ít tông phái mang theo thanh niên đệ tử kiệt xuất trong môn phái tới đó. Thanh niên nhân tất nhiên là không chịu cô đơn, lại có chút ý nghĩ muốn dựa vào cơ hội này để nổi danh, còn có một số người thấy Thạch Cơ yêu lệ xuất chúng, Đạo Đức tông cũng có rất nhiều nữ đệ tử trẻ tuổi, không khỏi nổi lên ý nghĩ khác. Những người này thì mượn đủ loại cớ để nhằm gia nhập vào trận minh tranh ám đấu giữa Đạo Đức tông và Vân Trung cư.
Nào ngờ Vân Trung cư chỉ xuất ra một Thạch Cơ thôi cũng lấy một đối được nhiều, cũng không cần phải biểu thị động thủ, chỉ dăm ba câu đã tống cổ đi một người. Đợi cho đến khi hoàn tất, số thanh niên đệ tử đồng hành cùng nàng đều mặt mày xấu hổ, vội vã rời đi.
Chỉ qua một buổi chỉều, trong số những thanh niên đệ tử có thiên phú của Đạo Đức tông thì chỉ còn lại có bốn người Cơ Băng Tiên.
Ngoại trừ Cơ Băng Tiên, đám người Lý Huyền Chân cũng đều không cam lòng, nhất nhất tìm tới cửa. Kết quả Lý Huyền Chân cùng Minh Vân cũng không có thể qua được cái cửa Thạch Cơ này, Thượng Thu Thủy thật vất vả nắm lấy một chút sơ sẩy của Thạch Cơ mới may mắn qua cửa ải, mới có thể tiến vào thủy tạ các, nơi ở của mấy người Thạch Cơ. Bên trong Tiến Hoa các, Sở Hàn đang tự thưởng họa, thấy đám người Thượng Thu Thủy đi vào, bất giác mặt có chút kinh ngạc.
Hai người trải qua một phen thương nghị, cuối cùng do Thượng Thu Thủy đề nghị, lấy văn bình(2) định thắng bại.
(2): Bàn cờ.
Thượng Thu Thủy nhặt lên một quân trắng, trầm tư một lúc lâu mới gập tay bắn ra. Quân cờ trắng tà tà bay lên tinh vị, trôi nổi đến trên góc cao Vân bình thì mới bất động. Sở Hàn nhếch mày, khẽ a một tiếng, ngưng mắt nhìn văn bình một lúc lâu mới xuất ra quân đen trong tay.
Một nước cờ đó của Thu Thủy kỳ thực rất có học vị, không những lấy chân nguyên duy trì nó di động, lại y theo Thiên can địa chỉ khi đó chỉếm cứ lấy phương vị. Nếu như khi đó Sở Hàn ứng đối hơi có chút vô ý, sai sót thời gian hoặc phương vị, lại còn phải duy trì quân đen di động trên không nên không khỏi tiêu hao rất nhiều chân nguyên. Nhưng nếu như chỉ suy xét đến phương vị chân nguyên thì kỳ dịch ắt sai lầm, hiển nhiên cùng coi như bị thua. Đây đâu chỉ là một ván cờ, mà là đang so đo ba thứ công phu kỳ nghệ, chân nguyên cùng quẻ tượng.
Lý Huyền Chân cùng Minh Vân nhìn nhau cười, lòng thầm xưng kế đã thành. Thượng Thu Thủy tài trí cao tuyệt, kỳ nghệ thực tế không thua quốc thủ đương thời bao nhiêu, so đấu như vậy, đương nhiên là chiếm ưu thế rất lớn rồi
Nhưng mà khi đến tầm nửa ván cờ, sắc mặt Lý Huyền Chân và Minh Vân đã có chút xấu xí. Kỳ nghệ của Sở Hàn xác thực là so với Thượng Thu Thủy thua một bậc, nhưng y tâm chí vẫn vững như bàn thạch, bất kể thế cục là tốt hay là xấu đều không mảy may dao động. Chân nguyên lại ào ào như nước thủy triều, mỗi một nước cờ đều như sấm sét, lực đạo phương vị, toàn bộ không hề có kẽ hở, vả lại còn gây áp lực cho Thượng Thu Thủy càng lúc càng lớn. Trong nháy mắt, Thượng Thu Thủy đã đỏ cả mặt, trán đà thấm ra mồ hôi, mắt thấy dịch cờ càng lúc càng cật lực, mỗi một nước đi cũng đều trắc trở. Sau một lát, Thượng Thu Thủy rốt cuộc cầm cự không được, cạch một tiếng, một quân cờ trắng đã đặt sai phương vị, kết quả thua cả bàn.
Sở Hàn mỉm cười chắp tay, liên tục xưng đa tạ. Y cũng đã mồ hôi thấm qua y phục, nhìn qua cũng không tốt hơn bao nhiêu so với Thượng Thu Thủy, nhưng chỗ đáng sợ của y đó là tâm chí như thép, ai cũng không biết rốt cuộc là y còn có thể cầm cự bao lâu. Một ván đấu này, năng lực của Thượng Thu Thủy cuối cùng vẫn không bắt Sở Hàn để lộ ra hoàn toàn được.
Sau khi Thượng Thu Thủy thoáng điều tức, lại nói nếu Vàn Trung cử tới ba vị đệ tử, sao không mời Cố Thanh ra để gặp mặt, cũng không uổng ba người tới đây một lần. Sở Hàn mỉm cười, lại nói cố Thanh xưa nay không gặp ngoại nhân, nếu như họ nhắt định muốn gặp, một là tự mình đi vào trong để gặp, hai là cứ đợi ngày mai cùng nhau đến Thái thượng Đạo Đức cung, tự nhiên cũng sẽ gặp được.
Bọn Thượng Thu Thủy biết ngụ ý của Sở Hàn là muốn gặp Cố Thanh thì phải qua một cửa của y cái đã. Về phần ngày mai cùng nhau đến Đạo Đức cung để gặp thì đã hoàn toàn không phái là ý kia nữa.
Kế tiếp, Sở Hàn tỏ ý muốn tiễn khách.
Sau khi ba người đi khỏi, thật sự vẫn không cam lòng. Họ thương nghị một phen, đều cảm thấy tên Sở Hàn này đạo hạnh rất sâu, toàn bộ không hề có sơ hở hay chỗ yếu, vô cùng có khả năng chính là một người mạnh nhất trong ba người của Vân Trung cư. Mà Cơ Băng Tiên ngang ngạnh không đạo lý, vừa khéo là khắc tinh của Sở Hàn này, vì vậy ba người sau khi thương nghị đã quyết định là cùng đi tìm Cơ Băng Tiên. Giữa ba người vốn đã có hiềm khích, nhưng lúc này ngoại địch ngay trước mặt, chút ân oán nho nhỏ cũng không thể không vứt qua một bên.
Sau khi Cơ Băng Tiên nghe xong ngọn nguồn, chỉ thản nhiên nói một câu buổi tối nhất định sẽ đi lĩnh hội Cố Thanh, sau đó cũng đuổi ngay ba người có dụng ý bất lương, khiêu khích ra khỏi Băng Tâm cư.
← Ch. 074 | Ch. 076 → |