← Ch.075 | Ch.077 → |
Trời tối, Băng Tâm cư vừa mở cửa, Cơ Băng Tiên mang theo hàn khí nhàn nhạt tung bay ra ngoài, trong nháy mắt đi tới chỗ của mọi người Vân Trung cư, trực tiếp xông vào trong. Đám người Thượng Thu Thủy đều biết Cơ Băng Tiên xưa nay đều thích hành sự một mình, bởi vậy chỉ có bám theo từ xa, không dám tiếp cận quá gần. Nào ngờ còn chưa đến thời gian một chung trà, đại môn thủy tạ các nơi ở của đệ tử Vân Trung cư vừa mở rag thì Cơ Băng Tiên đã bay ra ngoài!
Bọn Lý Huyền Chân lập tức cảm thấy không ổn, vội vàng tiến lên hỏi kết quả thế nào. Cơ Băng Tiên mặt như sương lạnh, không đề cập tới việc luận đạo đấu pháp, chỉ ném lại một câu:
-Ta muốn bế quan ba tháng, ai cũng đừng tới làm phiền ta!
Nói hết câu, nàng bỏ lại ba người quay về Băng Tâm cư.
Về phần kết quả chuyến đi đó đến tột cùng thế nào, nàng rốt cuộc có gặp qua Cố Thanh hay không, thì cũng không ai biết.
-Cho nên theo ta thấy, Cơ Băng Tiên hơn phân nửa là đã bị thua. Kỷ Nhược Trần nói.
Thượng Thu Thủy hơi tức giận:
-Thắng thua còn chưa thể kết luận được! Hơn nữa Băng Tiên là hảo tỷ muội của ta, sao ta có thể trù cho cô ấy thua chứ? Tuy nhiên... ừhm... Nhược Trần sư huynh, ngươi nói kỳ thực cũng có đạo lý.
Kỷ Nhược Trần suy tư chỉ chốc lát, cười nói:
-Thu Thủy sư huynh, kỳ thực loại thắng bại kiểu này chỉ là tranh giành khí phách, hà tất để ở trong lòng? Ta nghe nói Vân Trung cư trạch đồ cực nghiêm, trừ phi là người đại tài như Thu Thủy sư huynh đây, bằng không thì không có khả năng vào được Vân Trung cư, cho nên người của Vân Trung cư thủy chung rất ít. Đạo Đức tông của ta cũng có tới ba nghìn mòn đồ, thanh thế thì sao mà so? Chỉ cẩn lấy thời gian, áp đảo Vân Trung cư cũng chính là thế nước chảy thảnh sông. Thu Thủy sư huynh không cần suy nghĩ nhiều.
Thượng Thu Thủy suy tư chốc lát, hai mắt sáng ngời nhìn Kỳ Nhược Trần chằm chằm, cười nói:
- Nhược Trần sư huynh quả nhiên mưu tính sâu xa!
Kỷ Nhược Trần bị y nhìn như thế trong lòng giật thót, lập tức thầm kêu không xong. Thượng Thu Thủy lại nói:
- Nhưng mà tuy là nói như vậy nhưng trong lòng dù sao vẫn không thấy thoái mái. À, hiện tại thời gian đã đến rồi, ba người của Vân Trung cư hẳn là đang ở cạnh hồ Thái Thanh. Đi, chúng ta đi thử qua đó xem thế nào.
Y cũng không đợi Kỷ Nhược Trần phân bua, bàn tay nhanh như chóp đã bắt được tay Kỷ Nhược Trần, dùng sức nhấc lên, muốn ép hắn lôi ra khỏi phòng.
Thân thể Kỷ Nhược Trần nhoáng lên, trong sát na như nặng thêm vạn quân(1 quân = 30 cân = 15kg), chân như mọc rễ, vậy mà vẫn chưa bị Thượng Thu Thủy kéo đi được!
Thượng Thu Thủy thất kinh, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Kỷ Nhược Trần nửa ngày mới mỗi chữ mỗi câu nói:
- Nhược Trần sư huynh, lẽ nào huynh lại có tịnh tiến?
Thượng Thu Thủy nói hết câu này cũng phải rất cật lực, mỗi một chữ cùng giống như là được rặn từ hàm răng của y ra vậy.
Kỷ Nhược Trần nở nụ cười, nói:
- Điều này chắc cũng không thể gạt huynh được. Hai ngày trước ngẫu nhiên có sở ngộ, thu hoạch cũng khá, vừa may gặp được tiến cảnh. Nghĩ đến chắc là do vặn khí tốt thôi!
Thượng Thu Thủy lặng lẽ một lúc lâu, thở dài một hơi:
-Năm năm đã phá ngũ cảnh... Nhược Trần huynh nguyên lai lại tịnh tiến đến vậy! Thực sự là thâm tàng bất lộ, đại trí giả ngu, xấu hổ, xấu hổ!
Kỷ Nhược Trần vừa định khiêm tốn một câu, nào biết Thượng Thu Thủy đột nhiên giật thốt một cái, nói:
-Nếu thế thì chúng ta càng phải nên đến xem bọn người Vân Trung cư đi. Giờ đi ngay!
Đang nói, lực đạo trên cánh tay băng cơ tuyết cốt của Thượng Thu Thủy đột nhiên tăng thêm mấy lần. Kỷ Nhược Trần cũng chống lại không được nữa, bị y kéo theo chạy đi như bay.
Hồ Thái Thanh nằm ở phía tây Thái thượng Đạo Đức cung, gọi là hồ nhưng kì thực nó chiếm cả ngàn mẫu đất, trùng trùng điệp điệp. Trên làn sóng xanh biếc lềnh bềnh từng cánh sen hồng lá xanh mởn, cạnh đó là bầy tiên hạc dị cầm quanh quẩn bên mặt hồ. Giữa hồ có một cái đình nghỉ chân nhỏ, rất có vẻ tao nhã cổ kính. Đỉnh đình giống như như một cái hồ lô hướng lên trời, mái ngói xanh biếc bao trùm quanh nó, ánh sáng lung linh tạo nên một cảnh sắc xanh vàng rực rỡ. Bốn góc mái cong như thể là hùng ưng giương cánh đang tạo thế muốn bay. Cây cột trụ màu đỏ thắm ở phía trên như một bức tranh khắc họa nhiều màu sắc diễm lệ, trông rất sống động. Nét tinh mỹ tuyệt luân của cả ngôi đình không từ nào có thể hình dung hết, vẻ càng huyền bí của nó chính là ngôi đình này lại trôi nổi trên không trung, cự ly cách mặt nước khoảng một trượng.
Sự rộng lớn của hồ Thái Thanh cùng đã tạo thành một cảnh sắc của Thái thượng Đạo Đức cung. Bên hồ có con đường nhỏ trải đầy cát đá màu trắng, xuyên qua các lùm hoa khóm cây, trong vẻ tao nhã lại thể hiện được lịch sự hiện đại.
Lúc này bên hồ đang có hơn mười thanh niên đệ tử dạo bước, vừa nói cười vừa thưởng thức phong cảnh miền nam trên đỉnh tuyết phong này, chẳng thà nói là đang thưởng thức dấu tích nghịch thiên di chuyển đến đây thi đúng hơn. Nhóm người này tuyệt đại đa số là thanh niên nam tử, mỗi một người đều là tiên phong đạo cốt, thần thái phong lưu, hiển nhiên đạo hạnh đều không kém. Một đám người đi cùng một chỗ như vậy, bảo quang tiên khí khuấy động lẫn nhau, nhất thời đưa tới bướm ong vô số, bay vòng quanh không chịu đi.
Tại bên kia hồ Thái Thanh có xây vài tòa cao lầu, lưng tựa vào trời xanh, phía trước là bờ hồ rộng rãi, có thể nói nguy nga tráng lệ, khí thế phi phàm. Cao lầu ngói xám trụ hồng trạm khắc tinh tế. Đặc biệt nhất là cửa sổ trong lầu, trên hai cánh cửa trạm khắc kỳ hoa dị thảo, trân cầm quái thú cũng là lấy sơn son mạ vàng. Nhìn thấy những tòa lâu này, không khỏi bỗng nhiên sinh ra cái cảm giác Cao Lâu đang họa cảnh diệu nhân gian.
Thượng Thu Thủy và Kỷ Nhược Trần đang đứng trên đỉnh một tòa cao lâu, dựa vào lan can nhìn đám thanh niên đang dạo bước bên hồ đằng xa. Ở giữa họ bộ phận nhỏ là đệ tử của Đạo Đức tông, đại bộ phận còn lại là thanh niên đệ tử của các phái đến đây xem lễ, còn có mấy vị trung niên đạo trưởng, còn lại là tri khách đạo nhân với nhiệm vụ dẫn dắt ba người của Vân Trung cư du ngoạn Thái Thượng Đạo Đức cung. Ba người Thạch Cơ, Sở Hàn, Cố Thanh đang ở giữa đoàn người, bị một đám thanh niên vây quanh như thể là sao quanh trăng sáng vậy. (chúng tinh ủng nguyệt)
Xa xa nhìn lại, Thạch Cơ cười tươi thản nhiên, mỗi một động tác nhấc tay ngoảnh đầu thường thường đều dẫn tới đám thanh niên tu sĩ vây quanh bên người chân tay luống cuống, định lực mất sạch. Sở Hàn ngọc thụ lâm phong, ứng đổi rất xác đáng, mơ hồ như có làn gió của vương giả khiến kẻ khác tâm thầm tín phục.
Cố Thanh vẫn là thần sắc thản nhiên tĩnh mịch, hình như cho dù đứng ở trước cơn bão tuyết nàng cùng vẫn thờ ơ như vậy. Khác biệt so với Thạch Cơ và Sở Hàn, quanh Cố Thanh hơi có phần trống trải, bọn thanh niên tu sĩ kia mặc dù không ngừng lén lút liếc mắt về phía nàng nhưng không người dám tiến đến gần.
- Hừ! Cái bọn chẳng khác nào lũ ong bướm, với tâm tính phẩm chí thế này mà cũng muốn tu thành đại đạo?
Thượng Thu Thủy hung dữ nhận xét.
Hắn dựa vào lan can nhìn từ xa như vậy nhưng cũng không sợ bị ba người Vân Trung cư phát hiện. Thứ nhất là chính như hắn nói, bên người có hơn mười con ong bướm bay quanh chắc cũng bị ầm ĩ chết thôi, ba người nào có bao nhiêu dư lực mà đi quan sát mọi nơi. Thứ hai là đang ở cạnh hồ Thái Thanh, bên cạnh cũng có không ít trưởng bối hoặc đệ tử các phái, họ đều muốn nhìn xem truyền nhân của Vân Trung cư phái tới thi đấu với Đạo Đức tông rốt cuộc có dáng dấp ra sao.
Kỹ Nhược Trần vốn không tình nguyện bị Thượng Thu Thủy kéo qua đây, cũng chỉ tuy ý nhìn qua hồ Thái Thanh ở đối diện, nhưng ngay sau đó hai mắt nhất thời cùng dời đi không được.
-Aiz, thời thế thay đổi, lòng người khác xưa.
Cùng Kỷ Nhược Trần ở chung một khoảng thời gian, Thượng Thu Thủy hình như đã hơi hiện ra bản tính, càng lúc càng quyến rù. Thì ngay cả một câu giả bộ phê binh như thế, nói ra cùng có ý rung động đến tâm can.
Bên này thì hắn hận đời chỉ trích cả nửa ngày, Kỷ Nhược Trần vẫn im ắng không có động tĩnh gì. Thượng Thu Thủy hơi kinh ngạc, quay đầu nhìn thấy Kỷ Nhược Trằn đang nhìn chằm chằm vào Thạch Cơ, có thể nói là nhìn không chớp mắt. Thượng Thu Thủy nhất thời biến sắc, nhưng hắn lập tức phát hiện sắc mặt Kỷ Nhược Trần tái nhợt, vẻ mặt khác thường, dáng dấp không giống như là bị yêu tinh kia mê hoặc tâm hồn, vội hỏi:
-Nhược Trần huynh, ngươi làm sao vây?
Kỷ Nhược Trần bỗng nhiên chấn động, thở phào một cái, sắc mặt mới hồng nhuận hơn nhưng lòng còn sợ hãi:
-Quả nhiên là ả đàn bà tâm địa hung ác!
Thượng Thu Thủy rất khó hiểu, vừa rồi hắn rõ ràng nhìn thấy Kỷ Nhược Trần nhìn chính là Thạch Cơ, không nghĩ tới lại nói ra một câu như vậy, vì vậy truy hỏi:
-Lẽ nào Nhược Trần huynh nói chính là Thạch Cơ? Ta và cô ấy cũng đã từng qua lại, ừhm, nói như thế nào nhỉ, mặc dù theo bản năng thi ta không thích cổ, nhưng mà bằng tâm mà nói, cô ta bất kể là tướng mạo hay là tư chất đều là cục kỳ hiếm thấy, hơn nữa xử sự cũng khiến cho người ta rất thoái mái. Nhược Trần huynh cớ sao lại có ác cảm với cô ta như thế, còn dùng cả từ ả đàn bà nữa là sao?
Kỷ Nhược Trấn a một tiếng, xoay qua nhìn Thượng Thu Thủy, kinh ngạc nói:
-Thu Thủy huynh nếu đã giao thủ cùng Thạch Cơ rồi, thế nào còn đánh giá như vậy? Ta thấy bề ngoài của Thạch Cơ mặc dù xinh đẹp thế nhưng bản tính quá gian xảo, hung ác, tuyệt đối là hung vật hiếm thấy. Cho dù từ chỗ này nhìn vài lần cùng có thể cảm giác được sự hung ác của ả! Mà cũng quái thật. Vân Trung cư nói như thế nào cũng là danh môn chỉnh đạo, sao lại đem hạng người như Thạch Cơ thu làm môn hạ? Ả coi như là người, nhưng bản tính cũng tuyệt không phù họp với vêu cầu của chính đạo, huống chỉ mặc dù ta thấy không rõ bản thể của ả là vật gì nhưng chắc chắn không thuộc tộc loại như ta được. Điều này ta có thể khẳng định!
Thượng Thu Thủy a một tiếng, từ đó ngơ ngác nhìn Kỷ Nhược Trần, im lặng không một tiếng động.
← Ch. 075 | Ch. 077 → |