← Ch.093 | Ch.095 → |
Dưới trăng sáng, trên đỉnh núi hiện ra một thân ảnh, thân hình người này tương đương với nhân loại, trông có vẻ hơi gầy yếu, điều làm người khác chú ý nhất chính là sau lưng nàng có một cái đuôi dài chừng 3 trượng.
Nàng đưa tay lên. nhẹ nhàng vuốt Tử Liêm, sau đó chỉ vào ba người Thải Vi, quát lớn: "Có tiền hữu phong tướng của Yêu Hoàng điện Triều Tịch ở đây, đường đi Lợi châu không thông, ba vị có muốn quay về hay không?"
Thải Vi cùng Yếu Ly, Tất Phương ba người nhìn nhau, lập tức lạnh nhạt nói: "Nhị vị phong tướng của Yêu Hoàng hình như làm việc tương đối bá đạo!"
Kế Hầu cười lạnh một tiếng, vung Lang Nha bổng trong tay lên, nói: "Bọn các ngươi không phục thì đấu đi, còn không thì mau cút đi cho ta. Ngô hoàng hành sự có bá đạo hay không, đâu tới phiên các ngươi bình luận?"
Thải Vi khuôn mặt như phủ một lớp sương lạnh, nhìn bọn họ cười lạnh nói: "Được, chúng ta đi. Nhưng mà là phúc hay họa còn rất khó nói."
Dứt lời, nàng vung tay lên, mang theo Yếu Ly cùng Tất Phương bay đi.
Cho tới khi ba người đi xa, Triều Tịch mới nhảy tới trước mặt Kế Hầu, vội hỏi: "Thương thế của ngươi có sao không?"
Kế Hàu cười nói:
"Ngươi cuối cùng cũng tới, thương thế của ta không sao, tĩnh dưỡng chừng nửa tháng là không còn việc gì rồi! Không có gì đáng ngại, không có gì đáng ngại!
Triều Tịch oán thở dài, nàng biết thân thể Kế Hầu cường tráng, cho dù có cắt một chân cũng chỉ chừng 10 hôm là khôi phục như thường.
Thế nhưng thương thế hiện giờ phải mất nửa tháng mới khôi phục, có thể thấy nó bị thương nặng tới mức nào.
Tuy rằng ba người Yếu Ly đã quyết định bỏ đi, nhưng mà đây là địa giới của người tu đạo, việc đi lại của yêu tộc phải cẩn thận hơn rất nhiều.
Chỉ lo ba người Yếu Ly kia không rời đi, họ ẩn nấp tại nơi này, chờ hậu viện tới. Kế Hầu nhìn bóng đêm, vỗ vai Triều Tịch cười nói:
"Sau khi tiểu thư trốn đi, tới tận bây giờ chúng ta mới biết được hành tung của người, chắc là trong nửa tháng nay nàng đã chịu không ít khổ sở. Việc vào Lợi châu thành là một điều tối kỵ của chúng ta, hơn nữa với tính khí của tiểu thư chắc chắn là sẽ không theo chúng ta trở về. Hiện giờ chúng ta chỉ còn cách canh giữ nơi này, cản những người tu đạo vào thành, ngày mai Vô Thương đại nhân sẽ tới, chúng ta sẽ mang tiểu thư trở về."
Triều Tịch gật đầu nói: "Không biết người trẻ tuổi mà tiểu thư sống chung kia có lai lịch ra sao, sao ta lại cảm giác... trên người của hắn có một loại khí tức làm ta sợ hãi."
Kế Hầu nói:
"Ta cũng mới tới không lâu, chỉ biết rằng người này là đệ tử trẻ tuổi của Đạo Đức tông, thoạt nhìn thì hắn đối với tiểu thư cũng không tệ lắm."
Triều Tịch than thở:
"Đạo Đức tông? Nếu là đệ tử Đạo Đức tông, hắn không có thành kiến với yêu như người bình thường đúng là kỳ quái, chỉ là..."
Kế Hầu cười cười, nói: "Đây không phải là chuyện chúng ta lo lắng, từ giờ tới khi Vô Thương đại nhân tới còn 6 canh giờ, 6 canh giờ này chắc chắn sẽ không dễ chịu, cứ lo xong tình hình trước mắt đã."
Triều Tịch vừa gật đầu thì phía sau bỗng nhiên vang lên một tiếng cười: "Không cần tới 6 canh giờ, ta thấy một khắc cũng khó mà qua nổi!"
Kế Hầu và Triều Tịch kinh hãi xoay người lại, lúc này mới thấy một đạo nhân đang đạp mây tía, trên lưng đeo một thanh cổ kiếm, chắp tay đứng thẳng. Đạo nhân này mi thanh mục tú, tiên phong đạo cốt nhưng mà trong đôi mắt có ẩn chưa sát khí lạnh lẽo.
"Ngươi là người phương nào! có tiền tả hữu tướng của Yêu Hoàng điện ở đây, tối nay con đường này không thể đi, tôn giá mời quay về!" Triều Tịch quát lớn.
Khẩu khí khi nàng nói câu này đã trở nên cung kính hơn nhiều, không còn giống lúc bình thường, bởi chỉ cần nhìn là biết người này không phải là nhân vật tầm thường.
Lúc này Tử Liêm trong tay nàng cũng khẽ kêu không ngớt, không phải do nàng vận lực mà do nó không chịu nổi khí thế áp đảo của đạo nhân kia, khó khăn lắm nàng mới giữ được nó.
Đạo nhân kia mỉm cười nói: "Bần đạo tối nay không đi Lợi châu. không vì chuyện gì khác, chỉ muốn đưa hai vị về phía tây mà thôi."
Hắn chỉ một ngón tay về phía Triều Tịch, phía sau vang lên một tiếng long ngâm, cổ kiếm phóng lên cao, giống như một con Hoàng Long xé ngang trời, đánh tới chỗ của Triều Tịch!
Đối mặt phủ oai lực của con hoàng long đang bay liệng, Triều Tịch chỉ cảm thấy tay chân lạnh ngắt, toàn thân cứng đờ, không động đậy được chút nào!
Cổ kiếm như hồng, mắt thấy nó sắp phá tung ngực nàng, bên cạnh Triều Tịch bỗng nhiên truyền tới một luồng đại lực, đánh nàng bay ra ngoài. Hóa ra người xuất thủ chính là Kế Hầu!
Phủ Hoàng Long gầm lên một tiếng long ngâm cao vút, khi thân hình của Kế Hầu bay qua, bên người con rồng này có một tầng hỏa diễm tự sáng lên.
Trong nháy mắt, Kế Hầu bị biến thành một ngọn đuốc sống cao hơn 2 trượng, nhưng mà song chưởng của hắn vẫn mở ra, đứng sừng sững không đổ, lấy thân mình che chở của Triều Tịch!
Đạo nhân chân đạp thải vân, đứng chắp tay trên không trung, mỉm cười nói: "Cái dũng của kẻ thất phu, sao có thể cứu nhau được chứ?"
Hắn lại liếc mắt nhìn Triều Tịch, lãnh đạm nói: "Về phần tiểu thư nhà ngươi, đã có Nhược Trần của tệ tông chiếu cố, không cần các ngươi phí tâm, ngươi có thể an tâm mà rời đi."
Dứt lời, đạo nhân kia tay phải phất một cái, con hoàng long bay vòng quanh Triều Tịch một vòng, rồi mới trở về trên lưng của đạo nhân.
Đạo nhân căn bản không nhìn xem kết quả thế nào, thải vân dưới chân bắt đầu chuyển động, giống như trăng lặn về tây, biến mất nơi cuối chân trời.
Trăng lặn thì mặt trời lên, ánh sáng lại tỏa khắp muôn nơi.
Kỷ Nhược Trần dùng đủ mọi thủ đoạn, phải tới giữa trưa mới kéo được Thanh Y tiểu yêu từ trên giường dậy.
Nhìn thấy nàng còn buồn ngủ, biểu tình ngẩn ngơ, hắn cũng chẳng biết là mình đã làm nàng tỉnh hay chưa, con yêu tham ngủ như thế này, đúng là hiếm thấy trong thiên hạ.
"Mau thu thập một chút, chúng ta còn phải lên đường."
"Đi đâu vậy?"
Thanh y từ trên giường nhảy xuống tới, giương hai mắt, trong mắt nàng như vô thần, ánh nắng sớm lướt qua, dường như nàng không biết mình đi đâu, Kỷ Nhược Trần thực sự là không biết nàng đã tỉnh thực hay chưa.
"Lạc Dương chứ còn đâu!" Kỷ Nhược Trần cười khổ.
← Ch. 093 | Ch. 095 → |