Vay nóng Tinvay

Truyện:Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị - Chương 0113

Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị
Trọn bộ 1085 chương
Chương 0113: Ta chính là Diệp tiên sinh
0.00
(0 votes)


Chương (1-1085)

Siêu sale Lazada


Người này hóa ra chính là Lâm Tiêu Tiêu em họ của Diệp Trần.

Đối với người em họ này của mình, Diệp Trần luôn có ấn tượng rất tốt, tự nhiên không có khả năng làm ngơ giả vờ không thấy giống như đối với hai anh em Lâm An Nhiên, trực tiếp đi qua, ho nhẹ một tiếng.

Lâm Tiêu Tiêu vốn vẫn đứng ở trước cửa biệt thự nhìn quanh, nghe được có tiếng động ở đằng sau, lập tức giật nảy mình, xoay người lại nhìn thấy Diệp Trần, vẻ mặt mừng rỡ,

"Anh Diệp Trần!"

Diệp Trần mỉm cười,

"Tiêu Tiêu, đã tới, còn đứng ngoài cửa làm gì, đi vào trong ngồi chơi một chút đi!"

Nói xong, Diệp Trần đi trước tiến vào trong biệt thự, trong đôi mắt của Lâm Tiêu Tiêu, lập tức hiện ra vẻ thần thái khác thường, vội vàng bước nhanh đi theo.

Mấy ngày nay, cô ta thường xuyên nghe người trong nhà nói, vị Diệp tiên sinh kia danh chấn Vân Châu, ngay từ đầu cô ta cũng không có quá để ở trong lòng, thẳng đến khi nghe nói vị Diệp tiên sinh kia ở tại biệt thự số 1, lúc đó cô ta mới cảm thấy kinh ngạc.

Ở tại biệt thự số 1, hơn nữa còn mang họ Diệp, đó không phải là anh họ Diệp Trần của mình sao? Thế nhưng là, anh ấy làm sao lại trở thành Diệp tiên sinh danh chấn Vân Châu được chứ?

Tiểu nha đầu càng nghĩ càng thấy rất ngạc nhiên, có vài lần đến đều muốn tìm hiểu hư thực, nhưng mỗi lần đi tới trước cửa biệt thự, cô ta cũng cảm thấy anh họ của mình, không thể nào là vị Diệp tiên sinh kia, cuối cùng đều chùn bước, mãi không dám tiến lên gõ cửa.

Cho tới lúc này, cô ta đi theo Diệp Trần vào trong biệt thự, vẫn có chút không dám khẳng định,

"Anh Diệp Trần, em có một vấn đề muốn hỏi anh..."

Tiểu nha đầu không có hoạt bát như ngày xưa, trở nên có chút câu nệ.

Diệp Trần thấy thế, không thể không sờ lên đầu nhỏ của nàng, cười nói:

"Anh biết em muốn hỏi chuyện gì, anh chính là Diệp tiên sinh, Diệp tiên sinh chính là anh!"

"A?"

Lâp Tiêu Tiêu rõ ràng sửng sốt một lúc lâu, ngay sau đó mặt mũi tràn đầy vẻ hưng phấn,

"Thật sao? Anh Diệp Trần, anh thực sự chính là Diệp tiên sinh trong truyền thuyết kia sao? Em bây giờ ngày nào cũng nghe thấy người ta nói về cố sự truyền kỳ của Diệp tiên sinh, không nghĩ tới người này lại là anh họ của em? Em không phải đang nằm mơ đó chứ?"

Diệp Trần cười ha hả một tiếng, đưa tay ở trên ở trên trán Lâm Tiêu Tiêu búng một cái,

"Không thể giả được! Tuy nhiên, chuyện này vẫn là bí mật nhỏ giữa chúng ta nha, em không được nói cho bất kể ai, nhất là người nhà của em, hiểu chưa?"

Sau khi Lâm Tiêu Tiêu kích động xong, lập tức nặng nề gật đầu, tuổi của cô ta tuy còn nhỏ, nhưng đối với chuyện giữa Diệp Trần và Lâm gia, vẫn là biết một chút.

Hàn huyên với Diệp Trần một lúc, Lâm Tiêu Tiêu phát hiện vị anh họ của mình này, vẫn như trước vẫn ôn hòa như trước đây, cả người lập tức cũng được thả lỏng đi rất nhiều, bắt đầu tò mò quan sát xung quanh,

"Anh Diệp Trần, tại sao em cảm thấy ở đây, so với lúc trước em tới hoàn toàn khác nhau, dường như là chỗ ở của thần tiên a, thật thoải mái a!"

Diệp Trần cười nhạt một tiếng, không có giải thích quá nhiều.

Phải biết, sau khi Thanh Long đại trận thành hình, linh khó trong trận pháp, đã được nâng lên một bậc thang, có dấu hiệu linh khí hóa sương mù càng rõ ràng hơn, bây giờ căn biệt thự trước mắt này, nói là động thiên phúc địa cũng không quá đáng chút nào.

...

Lâm Tiêu Tiêu ở đây chơi đùa một lúc, mắt thấy sắc trời đã không còn sớm nữa, lúc này mới lưu luyến không rời trở về, tuy nhiên trước khi đi, tiểu nha đầu bỗng nhiên lại nhớ ra chuyện gì đó, xoay người, một đôi mắt to sáng ngời, ngập nước nhìn tới Diệp Trần, thận trọng nói:

"Anh Diệp Trần, đầu tháng tám này, là sinh nhật của em, đến lúc đó anh có thể đến dự bữa ăn sinh nhật của em không?"

Diệp Trần lập tức sững sờ, chợt đã hiểu ý đồ của Lâm Tiêu Tiêu.

Đứng nhìn đứa em họ của mình, tuy rằng tuổi còn không lớn lắm, nhưng lại cực kì thông minh, nói chuyện làm việc cũng rất đúng mực, không có khả năng không biết quan hệ đặc thù giữa mình và Lâm gia, nhưng mặc dù như thế, cô ta còn mời mình đi tham gia tiệc sinh nhật của cô ấy, rất hiển nhiên chắc là muốn mượn cơ hội này, hòa hoãn quan hệ giữa mình và lâm gia.

Vừa nghĩ đến đây, Diệp Trần vốn muốn cự tuyệt, nhưng nhìn ánh mắt tràn đầy mong đợi kia của Lâm Tiêu Tiêu, cuối cùng định cự tuyệt nhưng lại không đành long.

"Anh Diệp Trần, van cầu anh a..."

Lâm Tiêu Tiêu thấy Diệp Trần có chút do dự, lập tức lại nhẹ nhàng đung đưa ống tay áo của hắn, làm nũng.

Diệp Trần lập tức cười khổ một hồi, đành phải gật đầu,

"Vậy được rồi! Tuy nhiên đến lúc đó anh cũng sẽ không ở lại lâu, cũng sẽ không tiếp xúc quá nhiều với người của Lâm gia!"

Lâm Tiêu Tiêu thấu Diệp Trần đồng ý, lập tức liên tục gật đầu không ngừng, tự nhiên là đều đáp ứng.

...

Chớp mắt một cái, lại đi qua hai ba ngày.

Ngày hôm đó, Tào Khô bỗng nhiên tới chơi, bởi vì đại hội võ lâm được tổ chức năm năm một lần ở tỉnh Thiên Nam, cuối cùng cũng chuẩn bị bắt đầu!

"Diệp tiên sinh, vốn tôi nghĩ cầu ngài đối phó Vu Thành Hùng, thế nhưng bây giờ Vu Thành Hùng đã được ngài xử lý, hơn nữa ta ân oán giữa tôi và Hà gia ở Lâm Châu cũng coi như hóa giải, cũng không cần ngài phải xuất thủ nữa!"

"Thế nhưng đại hội võ lâm này, năm năm tổ chức một lần, cũng coi là thịnh hội hiếm có của giới võ đạo trong toàn bộ tỉnh Thiên Nam, không biết ngài có hứng thú đi chơi hay không?"

Diệp Trần hơi suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu đáp ứng, hắn ở trong khoảng thời gian này luôn luôn tu luyện ở trong biệt thự mà cảm thấy buồn bực, cũng là lúc nên đi ra ngoài cho khuây khỏa một chút.

Tào Khôn lập tức mừng rỡ, tuy rằng không cần Diệp Trần xuất thủ, nhưng chỉ cần Diệp Trần có mặt, hắn coi như là được uống thuốc an thần,

"Vậy tôi đây sẽ đi sắp xếp một chút, sáng sớm ngày mai chúng ta xuất phát!"

...

Sáng sớm ngày thứ hai,

Tào Văn lái chiếc xe Rolls-Royce biển số bốn con tám, sớm đã chạy tới.

Diệp Trần vừa mới lên xe, xen còn chưa có khởi động, đột nhiên ở bên trong rừng trúc một bên, có một thân ảnh chạy ra, vậy mà ngăn ở trước xe Rolls-Royce.

Rõ ràng là anh họ Lâm An Nhiên của Diệp Trần!

Diệp Trần không thể không âm thần cảm thấy buồn cười, thật ra thì hai ngày qua hắn cũng đã nhận ra, anh họ này của mình thật đúng là kiên nhẫn, vẫn luôn lượn lờ ở xung quanh biệt thự, dùng trăm phương ngàn kế muốn nhìn thấy mình.

Đáng tiếc là, Diệp Trần đã không muốn gặp hắn, coi như hắn dùng hết các thể loại thủ đoạn, cũng không có khả năng nhìn thấy.

"Lâm công tử, ngươi đây là đang làm gì a?"

Tào văn ngồi ở vị trí bên cạnh tài xế, thông qua cửa sổ, hướng về phía Lâm An Nhiên cười tủm tỉm nói.

Một công tử dòng chính của Lâm gia một người là người nối nghiệp tập đoàn Tào thị, Tào Văn và Lâm An Nhiên hiển nhiên cũng là người quen.

Lâm An Nhiên cố gắng thông qua cửa xe nhìn về phía sau, đáng tiếc chỉ cso thể mơ mơ hồ hồ nhìn thấy một bóng người,

"Tào huynh, trong xe ngồi chắc là Diệp tiên sinh a? Ta muốn gặp mặt Diệp tiên sinh, thỉnh cầu thông báo một chút a!"

Giọng nói chuyện của Lâm An Nhiên rất lớn, rất rõ ràng là cố ý nói cho vị Diệp tiên sinh này nghe được.

Tào Văn không thể không quay đầu nhìn Diệp Trần một cái, đã thấy dựa vào trên ghế ngồi ở hàng sau, ngay cả mắt đều không có trợn một chút.

Tào Văn hiểu ý, lập tức hướng về phía Lâm An Nhiên cười lạnh,

"Thật không tiện a, Lâm công tử, Diệp tiên sinh không muốn gặp ngươi!"

Nói xong, hướng về phía lái xe bên cạnh khoát tay, trực tiếp nghênh ngang rời đi, để lại Lâm An Nhiên một mình ở phía sau, tức giận không thôi.

...

Xe ra khỏi tiểu khu Tử Kim Sơn, cũng không có lập tức ra khỏi thành phố, mà là trước đi tới Tào gia một chuyến.

Lần này cùng nhau đu tới, ngoại trừ hai chú cháu Tào Văn và Tào Khôn ra, còn có một tên nửa bước tông sư Hóa Kình, cùng ba tên võ giả Ám Kình đỉnh phong và năm tên thủ hạ đắc lực.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1085)