← Ch.0350 | Ch.0352 → |
"A!!"
Hai gã thành viên khác của tổ chức Sam Khẩu lập tức sợ tè ra quần, ngay lập tức thả bé giá kia xuống, lộn nhào chạy như điên hướng vào trong cứ điểm.
Diệp Trần cũng không có đuổi theo để giết chết hai người đó, dù sao lát nữa người ở chỗ này toàn bộ đều phải chết cho nên cũng không cần phải vội.
Diệp Trần hướng phía bé gái chậm rãi đi tới bên cạnh, mỉm cười, "Em gái, em không sao chứ?"
Sau khi nói xong lời này, Diệp Trần ý thức được chính mình nói khả năng là vô ích bởi vì hắn nói tiếng Hoa, đối phương chỉ sợ nghe chưa chắc đã hiểu.
Tuy nhiên để Diệp Trần không có nghĩ tới là đối phương không chỉ nghe hiểu hơn nữa còn biết nói tiếng Hoa Hạ, "Đại ca ca, anh là thần tiên sao?"
Diệp Trần hơi ngạc nhiên, "Em là người Hoa Hạ sao?"
Vẻ mặt của bé gái nhỏ trở nên buồn bã, nói:
"Mẹ em là người Hoa Hạ, cha em là người Đảo quốc, chẳng qua bọn họ đều bị người của tổ chức Sam Khẩu hại chết! Em muốn vì bọn họ báo thù, nhưng em không đánh lại bọn hắn..."
Bé gái tuy hiểu và nói được tiếng Hoa Hạ, nhưng xem ra cũng là mới đạt mức độ sơ cấp thôi, còn chưa có nói năng thành thạo, tuy nhiên Diệp Trần có thể hiểu được cơ bản lời của bé gái đó.
Diệp Trần đang muốn hỏi thêm, lúc này ở trong cứ điểm của tổ chức Sam Khẩu truyền tới một trận âm thanh xao động, lại là hai thành viên tổ chức Sam Khẩu vừa mới trốn về cứ điểm, đã mang theo cứu binh quay trở lại, định tính sổ với Diệp Trần.
Chỉ thấy những người này, có người trong tay cầm súng tiểu liên MP5, có người thì cầm thanh đao sắc bén, nhanh chóng từ bên trong vọt ra ngoài, bé gái thấy thế lập tức khẩn trương, hoang mang kéo lấy cánh tay của Diệp Trần, vội vàng nói:
"Ca ca! Đi mau!"
Diệp Trần đứng tại chỗ không hề động, vỗ vỗ đầu của cô bé, khẽ mỉm cười nói:
"Đừng sợ, những người này còn không đả thương được anh, nếu cha mẹ em là do bọn chúng hại chết, anh giúp em báo thù có được không?"
Đang khi nói chuyện thì các thành viên phân bộ Quan Đông của tổ chức Sam Khẩu đã thi nhau lao tới, bao vây Diệp Trần lại.
"Baka! Đây chính là cao thủ mà các ngươi nói sao? Rõ ràng chỉ là một tên tiểu tử vắt mũi còn chưa sạch đi!"
Người đàn ông trung niên cầm đầu, hướng về phía hai người mà trước đó Diệp Trần cố ý thả đi, tức giận nói.
Hai người kia vội vàng chỉ vào thi thể của bạn mình trên mặt đất, mặt mũi trang đầy vẻ hoảng sợ nói:
"Lão đại, chúng ta không có lừa ngươi, tên tiểu tử này biết yêu thuật! Vừa rồi ngón tay hắn búng một cái, chính là đầu lìa khỏi cổ đó!"
Người đàn ông trung niên lúc này mới chú ý tới ở một bên trên mặt đất, cỗ thi thể không đầu kia là tiểu đệ nhà mình, cũng không thể không kinh hãi một chút, chỉ vào một nam thanh niên ở phía sau nói:
"Dạ Xoa Hoàn! Ngươi đi chiếu cố tiểu tử này!"
Tên nam thanh niên kia lập tức lao ra từ trong đám người, cũng không có nói chảm, trực tiếp một bước, nhanh như chớp lao tới trước Diệp Trần mấy mét, đông thời rút trường kiếm trong tay ra, chém về phía Diệp Trần!
"Kiếm pháp tốt!"
"Dạ Xoa Hoàn không hổ là kiếm khách đệ nhất thế hệ tuổi trẻ của phân bộ Quan Đông ta!"
"Đối phó với một tên tiểu tử vắt mũi còn chưa sạch, sao phải huy động nhiều người đến như thế?"
...
Thành viên tổ chức Sam Khẩu ở xung quanh, lập tức thi nhau lớn tiếng khen hay, đồng thời cảm thấy chuyện này có chút bé xé ra to.
Dù sao địch nhân trước mắt này còn quá trẻ tuổi, dựa theo lối suy nghĩ trước sau như một của bọn họ, coi như cao thủ võ sĩ thì lại có thể mạnh đến mức nào?
"Hừ!"
Diệp Trần hừ lạnh một tiếng, ngay cả mí mắt cũng không nhấc lên một chút, trực tiếp thuận tay vung lên!
Phốc!
Một đạo kiếm khí xẹt qua, trong nháy mắt Dạ Xoa Hoàn kia trực tiếp bị bổ thành hai nửa!
"Cái gì!!"
Mọi người tổ chức Sam Khẩu lập tức thi nhau kinh hãi, dọa đến liên tục lùi lại.
Dạ Xoa Hoàn là cao thủ đệ nhất trong thế hệ tuổi trẻ đã được công nhận, bây giờ ngay tình huống đối phương ra tay như thế nào cũng chưa rõ ràng đã bị người ta phân thây!
Quả thực không thể tưởng tượng nổi!
Người đàn ông trung niên cầm đầu kia ngay lập tức giật mình, nhìn thấy tình cảnh bi thảm của tâm phúc-ái tướng của mình, không thể không hít vào một ngụm khí lạnh, sau đó nổi cơn giận giữ lớn tiếng gầm thét lên, "Tất cả còn thất thần ra đó làm cái gì? Còn không nhanh lấy súng ra bắn chết hắn cho ta!"
Lúc này mọi người mới kịp phản ứng, mấy chục khẩu súng tiểu liên MP5 lập tức chĩa vào người Diệp Trần bắt đầu nã súng.
Ngay cả Diệp Trần cũng không thể không âm thầm cảm thán, không hổ là thế lực đệ nhất của Đảo quốc, thế mà có thể lấy ra được nhiều súng tiểu liên như thế, quả thực đã không thua kém gì một tiểu đoàn quân đội.
Tuy nhiên, kinh ngạc là chuyện của kinh ngạc, cho dù thật sự là quân đội thì hắn cũng không sợ chút nào, huống chi đây chỉ là một đám nghiệp dư?
Diệp Trần giơ tay lên, những viên đạn nổ bắn ra ở xung quanh kia, ngay lập tức trong nháy mắt dừng lại ở trước người của hắn!
Diệp Trần hô một tiếng "Đi!"
Tất cả những viên đạn đó giống như gặp một bức tường chắn vô hình bật trở lại, nhanh chóng chuyển hướng quay về phía lũ người của tổ chức Sam Khẩu, nháy mắt mấy chục mạng người đã mất.
"Chết đi!"
Diệp Trần vung tay lên, một đạo đao mang dài tới gần trăm mét trực tiếp quét ngang qua, những người còn lại may mắn trốn qua một kiếp trong làn đạn phản xạ lại kia cũng bị một đao kinh thiên này của Diệp Trần giết chết toàn bộ hầu như không còn một ai sống sót!
Cô bé thấy cảnh này, không thể không lấy tay nhỏ lên che miệng của mình, mặt mũi tràn đầy vẻ chấn động, hoảng sợ thấp giọng nói: "Anh ấy thật là thần tiên a!"
Bạch bạch bạch!
Người đàn ông trung niên cầm đầu kia, vừa nhìn thấy tình huống ngày càng xấu sớm đã chạy tới chỗ đám người cuối cùng, vốn nghĩ rằng cho dù đối phương có lợi hại hơn nữa, đám huynh đệ của này của hắn ít nhất cũng có thể chơi một lúc, không nghĩ tới trong nháy mắt, chỉ còn lại một mình hắn, lập tức bị dọa đến hồn vía đều muốn bay ra ngoài!
"Thiển Dã tiên sinh! Cứu ta!"
Người đàn ông trung niên liều mạng hướng cứ điểm chạy như điên như dại, vừa cao giọng hô to.
Diệp Trần cũng không có vội vàng ra tay, nắm lấy cánh tay của cô bé, thân thể hơi chao đảo một cái, cũng đã vượt qua những thi thể này, đi vào phía trong biệt thự rồi mới từ từ tiến lên, giống như đang đi dạo ở công viên.
Bạch!
Theo tiếng hô to, lớn của người đàn ông trung niên kia, sâu trong biệt thự lập tức dần hiện ra một thân ảnh, "Giang Khẩu quân chủ, có chuyện gì mà hoảng hốt như vậy?"
Lúc giọng nói vừa vang lên, còn đang ở sâu trong biệt thự, chờ tới khi giọng nói rơi xuống, người đã đi tới trước mặt người đàn ông trung niên kia.
Người đàn ông trung niên này là một người mặc trang phục màu trắng của võ sĩ Đảo quốc, nhìn từ thân pháp trước đó tới xem, hẳn cũng là một tên cao thủ võ đạo!
"Thiển Dã tiên sinh! Chết! Huynh đệ của chúng ta đều đã chết hết rồi! Nhanh! Ngươi nhanh giết hắn!"
Người đàn ông trung niên vừa nhìn thấy người này lập tức không phục lại bình tĩnh được mấy phần, ngay lập tức chỉ vào Diệp Trần giận dữ hét lớn.
"Cái gì!"
Người đàn ông trung niên được gọi là Thiển Dã tiên sinh kia lúc này cũng nhìn thấy cảnh tượng bi thảm ở cửa chính giống như luyện ngục trần gian, ngay lập tức vừa sợ vừa giận, "Các hạ là thần thánh phương nào? Vì sao giết người của chúng ta? Chẳng lẽ muốn là địch với tổ chức Sam Khẩu chúng ta phải không?"
Diệp Trần còn chưa mở miệng, cô bé ở bên cạnh kia bỗng nhiên chỉ vào vị Thiển Dã tiên sinh kia nói:
"Đại ca ca, chính là hắn! Chính là hắn giết chết cha mẹ em!"
Ánh mắt Thiển Dã tiên sinh lập tức rơi vào trên người của cô bé kia, hai mắt lập tức hơi ngưng tụ lại, "Ngươi là tiện chủng mà Lâm Kiện Thứ Lang và người phụ nữ Hoa Hạ kia sinh ra phải không?"
Diệp Trần nghe được điều này cũng không thể không sững sờ, chợt nhìn về phía cô bé cười nhạt nói:
"Hóa ra hắn chính là kẻ thù giết cha mẹ em sao? Anh bắt hắn tới giao cho em xử trí có được hay không?"
Thiển Dã tiên sinh nghe được lời này của Diệp Trần, lập tức giận dữ, "Tiểu tử không biết sống chết! Dám can đảm nói lời điên cuồng!"
Nói xong, Thiển Dã tiên sinh trong nháy mắt rút trường kiếm ở bên hông ra.
Oanh!
Một đạo kiếm quang dài tới mấy chục mét phóng lên tận trời, sau đó hung hăng hướng Diệp Trần bổ xuống!
"Con kiến hôi!"
Diệp Trần giống như không nhìn thấy, trực tiếp quát lạnh một tiếng, tiện tay một trảo đã cầm lấy kiếm quang kinh thiên kia vào trong tay.
"Tới!"
Sau đó lại thuật tay lôi kéo, Thiển Dã tiên sinh lập tức không tự chủ được bay đến trước mặt Diệp Trần, "Quỳ xuống!"
Diệp Trần quát lạnh một tiếng nữa, Thiển Dã tiên sinh coi là thật giống như một con rối, thành thành thật thật quỳ xuống, hơn nữa khắp toàn thân từ trên xuống dưới không thể động đây một chút nào.
← Ch. 0350 | Ch. 0352 → |