← Ch.0381 | Ch.0383 → |
Ầm ầm!
Một kiếm này chém xuống, giống như nghiền nát toàn bộ không trung xung quanh, vậy mà tạo thành một cái lỗ đen thật lớn!
Mà Diệp Trần ở phía dưới thì trong nháy mắt bị hắc động kia nuốt mất...
"Xong!"
"Đây là vật gì? Làm sao lại mạnh như vậy!"
"Diệp thiếu tướng lần này sợ là không ngăn được!"
...
Năm người Âu Dương Hàn thấy thế thì lập tức thi nhau thay đổi sắc mặt, hiển nhiên cũng không nghĩ tới, Vũ Hạc đại tiên này lại còn có con át chủ bài cường đại như thế.
Mà vẻ mặt của đám người Quy Điền Tam Lang thì mặt mũi của tất cả đều đang tràn đầy sự vui mừng, thi nhau hô tô, "Thiên Chiếu đại thần vạn tuế!"
Ầm ầm!
Đợi hết thảy đều kết thúc thì tại chỗ xuất hiện một cái hố lớn rất sâu, đã không nhìn thấy tung tích của Diệp Trần đâu nữa, mà cái đạo bóng mờ của Thiên Chiếu đại thần kia cũng từ từ tiêu tán.
Còn về Vũ hạc đại tiên vừa đưa hết toàn lực vào để sử xuất ra cấm thuật thì cả người biến thành suy yếu vô cùng, nguyên thần dường như lúc nào cũng có khả năng phá diệt.
"Ha ha ha!"
Vũ Hạc đại tiên thấy một chiêu giải quyết Diệp Trần, cũng không thể không cười lên ha hả, "Diệp Cuồng Tiên a Diệp Cuồng Tiên! Có thể để cho lão phu phải trả một cái giá lớn suýt chút nữa thì hồn phi phách tán, ngươi chết cũng coi như có ý nghĩa a!"
Vừa mới thi triển ra môn cấm thuật này, nguyên thần của Vũ Hạc đại tiên suýt chút nữa thì vỡ vụn!
"Xem ra chỉ có nhanh chóng tìm một bộ thể xác mới để đoạt xá sau đó lại tu luyện từ đầu..."
Vừa nghĩ tới đây, Vũ Hạc đại tiên quay đầu nhìn về phía nhóm người Quy Điền Tam Lang ở sau lưng, ánh mắt lập tức nhìm chằm chằm vào trên người Tuyết Cơ, "Đáng tiếc nhục thân của tiểu tử kia đã không có ở đây, bằng không đó là mục tiêu tốt nhất để đoạt xá! Vì kế trước mắt, thân thể của Giang Khẩu Ảnh Tử đã không thể dùng, chỉ có thể dùng thân thể của bé con này, trước tiên chống đỡ một đoạn thời gian!"
Sau khi thấp giọng một mình một lúc, Vũ Hạc đại tiên trực tiếp hướng tiểu đồ đệ của mình vẫy tay một cái, "Tuyết Cơ, ngươi qua đây!"
Tuyết Cơ nghe được Vũ Hạc đại tiên cho gọi, tuy trong lòng mơ hồ cảm thấy có chút không ổn, tuy nhiên mệnh lệnh của sư phụ là không thể vi phạm, vẫn là tung người nhảy lên, vượt qua khu phế tích kia, ngoan ngoãn đi tới trước mặt Vũ hạc đại tiên, "Sư... sư phụ?"
Tuyết Cơ nhìn qua ông lão như là hình chiếu 3D ở trước mặt này, trái tim đập bang bang như muốn nhảy ra ngoài, sau đó lại nhìn về phía Giang Khẩu Anh Tử vẫn còn đang đứng ngẩn ngơ ở nơi xa đó, trong lòng càng lúc càng hoang mang sợ hãi.
Vũ Hạc đại tiên nhìn thấy vẻ mặt của Tuyết Cơ vào trong mắt, biết cô ta cũng đã đoán ra được một chút gì đó, thế là hai mắt khẽ híp lại một cái, ôn nhu nói:
"Tuyết Cơ, ngươi từ lúc còn nhỏ là một đứa trẻ mồ côi, là do sự phụ nuôi dưỡng ngươi hai mươi năm, nói một cách khác, tính mạng của ngươi đều là do sư phụ trao cho ngươi! Bây giờ cũng đã đến lúc ngươi nên báo đáp lại sư phụ!"
Tuyết Cơ nghe được điều này thì toàn thân lập tức run lên, loáng thoáng cũng đoán được dụng ý của Vũ Hạc đại tiên, tuy nhiên nhớ lại hai mươi năm qua chính mình đã nhận được ân của sư phụ, cũng chỉ đành bất chấp khó khăn, khom người nói:
"Không biết cần ta làm cái gì, mời sư phụ dặn dò!"
"Rất tốt!"
Vũ Hạc đại tiên nghe được điều này, trên mặt hiện ra vẻ mặt hài lòng, "Trạng thái nguyên thần của sư phụ bây giờ đã không thể duy trì được quá lâu, cần một bộ nhục thân tới để gánh chịu nguyên thần, ngươi có bằng lòng đưa nhục thân của ngươi cho sư phụ sử dụng không?"
Vốn là, nếu như ở trường hợp bình thường, Vũ Hạc đại tiên đương nhiên sẽ không nói nhảm nhiều như vậy, trực tiếp để cho nguyên thần phụ thể là có thể chiếm cứ được cái thể xác này của Tuyết Cơ.
Thế nhưng ở trước mắt, nguyên thần của hắn đang bị thương nặng, nếu như cưỡng ép cướp đoạt thể xác hay còn gọi là nhục thân mà nói thì có khi còn không có cách nào khống chế được đối phương, ngược lại có khả năng sẽ bị thần thức của đối phương bài xích tạo thành thương thế lớn hơn!
Dứt khoát, còn không bằng trực tiếp nói cho Tuyết Cơ, để cho cô ta phối hợp với mình đoạt xá, như vậy thì nguy hiểm tự nhiên cũng sẽ nhỏ hơn rất nhiều.
Tuyết Cơ nghe được điều này, gương mặt xinh đẹp lập tức trắng bệch một hồi, thân thể mềm mại lung lay sắp đổ, không thể không nhìn Giang Khẩu Anh Tử một cái rồi nhịn không được nói:
"Sư phụ, Anh Tử sư tỷ không phải đã bị ngài đoạt xá được sao? Ngài làm sao..."
Vũ Hạc đại tiên nghe được điều này, không thể không nhướng mày, trên mặt hiện ra vẻ không vui, liếc qua Giang Khẩu Anh Tử, thản nhiên nói:
"Ở một cái thể xác không thể tiến hành đoạt xá lần thứ hai! Hơn nữa thể xác này của Anh Tử, sư phụ còn chưa có hoàn toàn đồng hóa..."
Nói đến đây, Vũ Hạc đại tiên dừng lại một chút, sau đó cảm thấy cay đắng thầm nghĩ:
"Tuyết Cơ, sư phụ biết ngươi đang lo lắng. Ngươi yên tâm đi, sư phụ cam đoan, trước mắt chỉ tạm thời mượn dùng thân thể của ngươi một đoạn thời gian, chờ tìm được thân thể thích hợp, ta sẽ lập tức đi ra khỏi thân thể của ngươi!"
"Đến lúc đó, sư phụ chẳng những trả lại thân thể cho ngươi còn sẽ làm thức tỉnh Anh Tử để cho hai tỷ muội các ngươi đoàn tụ với nhau, ngươi xem như vậy được không?"
Lời nói này của Vũ Hạc đại tiên rất có sức hấp dẫn, sau khi Tuyết Cơ nghe xong, quả nhiên rất động tâm, không thể không nhìn vào Giang Khẩu Anh Tử còn đang đứng ngẩn ra ở nơi đó, "Anh Tử sư tỷ thật sự còn có thể sống lại hay sao?"
Vũ Hạc đại tiên lập tức nói ngay:
"Đương nhiên có thể! Sư phụ đã lúc nào lừa ngươi chưa?"
Vũ Hạc đại tiên ngoài miệng thì nói như vậy nhưng trong lòng thì đang âm thầm cười lạnh, thật sự là ngây thơ a! Các ngươi chẳng qua chỉ là vật chứa mà lão phu nuôi dưỡng mà thôi, còn vọng tưởng đào thoát khỏi sự khống chế của lão phu sao?
"Được! Toàn bộ ta đều nghe theo lão sư!"
Tuyết Cơ không nghi giờ gì nữa lập tức gật đầu đáp ứng.
"Rất tốt!"
Vũ Hạc đại tiên lập tức lộ ra nụ cười mỉm, trực tiếp mở miệng nói:
"Bây giờ ngươi buông lỏng toàn thân, không được phản kháng lại, để nguyên thần của sư phụ tiến vào trong thức hải của ngươi!"
"Rõ!"
Tuyết Cơ lên tiếng, lập tức buông lòng tâm thần, chuẩn bị tiếp nhận nguyên thần của Vũ Hạc đại tiên.
Tuy nhiên, đúng lúc này bỗng nhiên có một giọng nói đầy chế giễu đột nhiên vang lên, "Vũ Hạc lão nhi? Ngươi thật đúng là vô liêm sỉ a! Thậm chí ngay cả đồ đệ của mình cũng không buông tha!"
Bành!
Cùng lúc với giọng nói kia rơi xuống, ở trong đống phế tích của cái hố sâu to lớn kia đột nhiên nổ tung lên!
Sau đó, một bóng người màu vàng óng từ trong hố sâu to lớn kia chui ra phóng lên tận trời.
Không phải Diệp Trần thì còn là ai?
"Cái gì!"
Nhìn thấy Diệp Trần thế mà bình yên vô sự, tất cả mọi người lập tức đều trợn mắt há hốc mồm!
Đám người Quy Điền Tam Lang trước đó còn đang reo hò chúc mừng, trong nháy mắt sắc mặt của toàn bộ đều không còn một chút máu.
Mà mấy người Âu Dương Hàn ở trên ngọn núi phía xa thì tinh thần của tất cả đều trở nên phấn chấn, thi nhau hoan hô lên:
"Ta đã nói rồi! Diệp thiếu tướng sẽ không thể chết dễ dàng như thế!"
"Quá lợi hại!"
"Diệp thiếu tướng uy vũ!"
...
Một kích bá tuyệt thiên hạ trước đó, mọi người đều cho rằng Diệp Trần chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ, không nghĩ tới hắn vậy mà đỡ được!
"Không! Đây không có khả năng!"
Vũ Hạc đại tiên lập tức nhịn không được hét lớn một tiếng, "Lão phu đã hao hết lực lượng nguyên thần mới triệu hồi ra một kích của Thiên Chiếu đại thần, cho dù là cảnh giới Nguyên Anh cũng chưa chắc có thể chống đỡ được một kích này, ngươi làm sao có thể..."
Không đợi Vũ Hạc đại tiên nói xong, Diệp Trần giơ Bát Chỉ Kính trong tay lên, vẻ mặt đùa cợt nói, "May mà nhờ có bảo bối này của ngươi! Ta còn phải cám ơn ngươi nữa a!"
Hóa ra, ở thời khắc sống còn, Diệp Trần đã lấy kiện Thánh khí phòng ngự Bát Chỉ Kính này ra lại thêm bản thân Diệp Trần còn có Lưu Ly Kim Thân, cho nên mới có thể sống sót trước một kích cực kỳ cường hãn vừa rồi đánh trúng.
Vũ Hạc đại tiên nghe được điều này, lập tức tức giận đến suýt chút nữa thì phun máu, sau đó quay người định chạy trốn, đáng tiếc lấy tình trạng bây giờ của hắn thì làm sao có thể trốn được?
Diệp Trần tiện tay vung ra một cái, ngay lập tức nắm được nguyên thần của Vũ Hạc đại tiên vào trong tay...
← Ch. 0381 | Ch. 0383 → |