← Ch.0395 | Ch.0397 → |
Mà cùng lúc đó người đàn ông trung niên kia cũng nhận ra được Mạnh Huyền Lễ thì vội vàng nghênh đón.
Mạnh Huyền Lễ bây giờ chẳng những là khách khanh đệ nhất của Đường gia gia tộc đệ nhất tỉnh Thiên Nam mà còn là một tên tông sư Hóa Kình, bây giờ ở giới võ đạo của tỉnh Thiên Nam cũng coi là thanh danh hiển hách, người đàn ông trung niên kia là người theo võ đạo há lại sẽ không biết?
"Ai nha! Hóa ra là Mạnh tông sư giá lâm! Tại hạ Lý Hưng Vũ bái kiến Mạnh..."
Lời nói khách sáo của người đàn ông trung niên kia vẫn chưa nói xong thì lại phát hiện Mạnh Huyền Lễ chỉ hướng hắn khoát tay áo, cũng đã bước nhanh qua người hắn một cách dứt khoát.
Lý Hưng Vũ thấy thế thì sắc mặt lập tức tái mét, trong lòng nén giận một hồi, "Lý Hưng Vũ ta dù sao cũng là nửa bước tông sư, trên cảnh giới so với ngươi cũng chỉ kém có nửa bậc mà thôi, ngươi thế mà cũng dám không đếm xỉa tới ta, thật sự là quá cuồng vọng!"
Tuy nhiên rất nhanh sau đó, sự khó chịu trong lòng của Lý Hưng Vũ đã được thay thế bởi sự vô cùng hoảng sợ!
Chỉ thấy, Mạnh Huyền Lễ không để ý tới hắn, sau khi bước nhanh vượt qua bên người hắn vậy mà nhanh chóng đi tới trước mặt thiếu niên thần bí kia, cung cung kính kính hành lễ như một tên đệ tử, "Diệp sư! Ngài trở về từ lúc nào vậy?"
Hóa ra, sở dĩ Mạnh Huyền Lễ có thể đột phá cảnh giới tông sư Hóa Kình là may mắn có được ở mấy tháng trước được Diệp Trần thuận miệng chỉ điểm một câu, từ đó về sau Mạnh Huyền Lễ nhìn thấy Diệp Trần thì vẫn luôn hành lễ theo kiểu đệ tử hành lễ với sư phụ.
Lý Hưng Vũ nhìn thấy cảnh tượng này thì cả người lập tức đều choáng váng, sau đó lại nghĩ tới lời nói trước đó của Diệp Trần, trong nháy mắt như rớt vào hầm băng, dọa đến toàn thân toát ra mồ hôi run rẩy một trận.
Diệp Trần cười nhạt một tiếng, "Hôm nay ta vừa về Vân Châu, Mạnh lão không cần phải đa lễ!"
Mạnh Huyền Lễ lên tiếng, sau đó nhìn sơ lướt qua tình huống ở đây, cũng đã đoán được bảy tám phần chuyện này, ngược lại nhìn về phía Lý Hưng Vũ ở một bên, giống như cười mà không phải cười nói, trong đôi mắt lộ ra chút hàn ý, "Lý lão đệ, sẽ không phải là ngươi mạo phạm Diệp tiên sinh chứ?"
Lý Hưng Vũ nghe được điều này thì lập tức dọa đến toàn thân khẽ run rẩy, "Diệp... Diệp tiên sinh? Mạnh tông sư, ngài nói hắn chính là vị Diệp Diệp..."
"Hừ!"
Mạnh Huyền Lễ nặng nề hừ một cái, cười lạnh nói:
"Vân Châu chúng ta chẳng lẽ còn có vị Diệp tiên sinh thứ hai nào hay sao?"
Phù phù!
Nghe được lời này của Mạnh Huyền Lễ, Lý Hưng Vũ lập tức không nhịn được nữa, trực tiếp quỳ xuống đất, trên trán mồ hôi lạnh ứa ra, "Tiểu nhân có mắt không biết Thái Sơn! Mong rằng Diệp tiên sinh thứ tội!"
Tên tuổi của Vân Châu Diệp tiên sinh thì người dân bình thường cũng không được biết nhiều cho lắm, thậm chí phần lớn người dân ở Vân Châu chỉ biết có Tào Tứ Gia và Đường lão gia tử mà thôi, còn chưa nghe nói gì nhiều về Vân Châu Diệp tiên sinh cả, nhưng đối với người trong giới võ đạo mà nói thì tên tuổi của Diệp tiên sinh có thể nói là như sấm bên tai!
Nhất là từ sau một trận chiến trên sông Thiên Giang kia qua đi, Diệp Trần đã là cao thủ đệ nhất trong giới võ đạo của Hoa Hạ, Lý Hưng Vũ lại sẽ không biết?
Mà nhiều học sinh ở xung quanh thấy được cảnh này thì lại là xì xào bàn tán.
Bọn họ đều chỉ là học sinh bình thường, làm sao có thể biết được tên tuổi của vị Diệp tiên sinh này? Đều tưởng rằng người của Đường gia đến cho nên mới làm cho Lư Nhất Phàm và thủ hạ của mình bị dọa thành ra cái dạng này.
Dù sao, bây giờ ở trong tỉnh Thiên Nam, gần như không ai không biết, gia tộc đệ nhất tỉnh Thiên Nam bây giờ thì ngoài Đường gia ra thì không thể là ai khác!
Mạnh Huyền Lễ thấy Lý Hưng Vũ thức thời như thế, hài lòng nhẹ gật đầu, sau đó nhìn về phía Diệp Trần cung kính nói:
"Diệp sư, ngài xem việc này thì nên xử lý như thế nào?"
Lúc này Diệp Trần ở chỗ này làm trễ nải không ít thời gian, hơn nữa hắn cũng không có hứng thú đi tính toán chi li với mấy con kiến hôi này, thế là nhàn nhạt liếc qua Lý Hưng Vũ còn ở trên mặt đất, "Trở về nói cho Lư Quảng Dân! Nếu như hắn không quản giáo con trai của mình cho tốt vào, ta không ngại để hắn đầu thai làm người một lần nữa!"
Quẳng xuống một câu nói kia xong thì ngay lập tức kéo Đường Thanh Nhã đi ra khỏi đám người ở đây, Mạnh Huyền Lễ ngay lập tức cũng bước nhanh đi theo.
Hô!
Lý Hưng Vũ thấy Diệp Trần không có tiếp tục truy cứu thì ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Mà lúc này Lư Nhất Phàm vẫn còn đang che lấy hai chân của mình mà kêu lên, hắn vừa rồi cũng không nghe rõ ràng đối thoại giữa Lý Hưng Vũ và Diệp Trần, sau đó nhận ra không thấy bóng dáng của Diệp Trần và Đường Thanh Nhã đâu nữa thì lập tức cuống lên, "Chú Lý! Chú làm gì vậy? Chú sao có thể thả tiểu tử kia dễ dàng như vậy..." Ba!
Lư Nhất Phàm còn chưa nói xong, đã bị Lý Hưng Vũ trực tiếp một bàn tay quăng vào mặt, "Câm miệng lại! Chính ngươi muốn đi tìm cái chết thì cũng đừng kéo theo ta!"
Lý Hưng Vũ trực tiếp nổi giận nói.
Giờ phút này hắn thật có ý nghĩ muốn bóp chết Lư Nhất Phàm này.
Lư Nhất Phàm thì lập tức bị một cái tát này của Lý Hưng Vũ đánh cho hồ đồ, "Ngươi ngươi... ngươi dám đánh ta? Ta thế nhưng là chủ tử của ngươi!"
Lý Hưng Vũ cười lạnh, "Ta chẳng qua chỉ là thu cha của ngươi năm trăm vạn cho nên đồng ý bảo vệ ngươi một thời gian, ngươi thật đúng là coi ta là gia nô của Lư gia các ngươi rồi sao?"
"Trở về ta sẽ trả lại tiền cho cha của ngươi, chuyện làm ăn này ta không dám làm nữa!"
Quẳng xuống câu nói này, Lý Hưng Vũ trực tiếp quay người đi.
Theo suy nghĩ của Lý Hưng Vũ thì Lư Nhất Phàm này vậy mà dám can đảm đoạt nữ nhân với vị kia, chỉ sợ đã làm mất lòng vị kia, ở ngoài miệng thì vị kia mặc dù không có tiếp tục truy cứu, thế nhưng khó bảo đảm sau này sẽ không tìm Lư gia tính sổ sách, hắn cũng không muốn bị Lư Nhất Phàm liên lụy tới đến lúc đó chết mà không hiểu vì sao mình chết!
Thật ra thì hắn làm sao biết được rằng, loại mặt hàng giống như Lư Nhất Phàm này, ngay cả tư cách để Diệp Trần đối phó còn không có!
Nếu như vừa rồi hắn động sát niệm trực tiếp giết chết thì chỗ nào sẽ còn có cái gì để thu về mà tính sổ sách đây chứ?
Mà Lư Nhất Phàm và bốn tên vệ sĩ kia nhìn thấy Lý Hưng Vũ thế mà cứ như vậy đi, tất cả lập tức đều có vẻ mặt không hiểu gì.
...
Lại nói Diệp Trần và Đường Thanh Nhã cùng đi từ trong đám người ra, lúc này mới nói ra mục đích tới trường học lần này của chính mình.
Đường Thanh Nhã vốn còn tưởng rằng, Diệp Trần là đặc biết tới đây để gặp chính mình, nghe được lời nói này của hắn thì ngay lập tức trong lòng cảm thấy một hồi mất mát, tuy nhiên vẫn nói ngay:
"Hôm nay Ngô Lỗi cũng không có tới trường học, cũng không nói với tôi xin nghỉ giúp ông ấy, hơn nữa giữa trưa tôi gọi điện thoại cho ông ấy cũng không có bắt máy!"
Nói tới đây thì lông mày của Đường Thanh Nhã nhíu chặt lại, nói:
"Hơn nữa cái ông này, gần đây quả thực có chút kỳ lạ! Chẳng những trạng thái tinh thần rất kém cỏi, hơn nữa người cũng biến thành trầm mặc ít nói, giống như hoàn toàn thay đổi một..."
Đường Thanh Nhã lập tức một năm một mười nói ra tình huống mà mình biết cho Diệp Trần.
Sau khi Diệp Trần nghe xong cũng lập tức mơ hồ cảm giác được một chút không ổn, "Đi! Đi Ngô gia nhìn xem trước đã!"
...
Chỉ chốc lát sau, hai người ngồi xe lúc Mạnh Huyền Lễ đến đi tới nhà của Ngô Lỗi.
Tuy nhiên để cho hai người thất vọng là Ngô Lỗi thế mà cũng không có ở trong nhà!
Hơn nữa trước đó ở trên xe Đường Thanh Nhã lại liên tiếp gọi cho Ngô Lỗi mười cuộc điện thoại, từ đầu tới cuối đều không có người nghe!
Ngay cả cha mẹ của Ngô Lỗi, sau khi nghe được mục đích hai người đến thì bọn họ cũng nói là đã hai ba ngày nay không có nhìn thấy con trai của mình.
Vốn bọn họ cho là bởi vì sắp tới kỳ thi đại học, cho nên con trai ở lại trường cho nên cũng không có quá để ở trong lòng, lúc này mới ý thức được là xảy ra vấn đề lớn!
Ngô Bá Hùng lập tức để cho người đi điều tra một lần toàn bộ những nơi mà Ngô Lỗi có khả năng đi tới, cuối cùng vẫn không tìm thấy hắn đâu cả.
Cho tới lúc này thì mọi người mới ý thức được, Ngô Lỗi đã mất tích!
Mẹ của Ngô Lỗi cực kỳ sốt ruột, lập tức kéo lấy cánh tay Diệp Trần khóc như mưa nói:
"Tiểu Trần, dì biết cháu có bản lãnh lớn, cháu nhất định phải nhanh đi cứu Tiểu Lỗi a!"
Diệp Trần nhẹ gật đầu, "Dì cứ yên tâm đi! Lỗi tử là bạn bè tốt của cháu, cháu nhất định sẽ tìm ra cậu ấy!"
Sau khi trấn an mẹ của Ngô Lỗi, Diệp Trần hít sâu một hơi, từ từ đi tới cửa sân thấp giọng lẩm bẩm nói:
"Tuy rằng thương thế trong cơ thể còn không có hoàn toàn khôi phục, thế nhưng vì Lỗi tử cũng chỉ có thể sử dụng một chiêu kia!"
← Ch. 0395 | Ch. 0397 → |