← Ch.0401 | Ch.0403 → |
Tuy rằng Diệp Trần biết, hắn làm như vậy có phần lợi dụng việc công trả thù việc riêng, thế nhưng hắn cũng hiểu rõ, cho dù là quốc gia biết hắn đang hồ nháo, nhưng chắc chắn sẽ không nói thêm cái gì.
Chẳng qua chỉ là hủy hoại một tập đoàn Cửu Châu mà thôi, coi như trực tiếp sử dụng lực lượng của Thần Long vệ ngay lập tức tiêu diệt tập đoàn Cửu Châu thì có thể thế nào?
Sau khi đưa Tiêu Nhược Hi về ký túc xá, Diệp Trần và Ngô Lỗi lời khỏi đại học Thiên Hải đi thẳng tới sân bay quốc tế Thiên Hải.
Hơn một giờ sau hai người đã bước lên máy bay tiến về Chiêm La quốc.
Chiêm La nằm ở phía đông nam của Á Châu, phía bắc giáp Lão Qua quốc và Diến Điện quốc, hai quốc gia này thì giáp biên giới với Hoa hạ, Chiêm La là một nước quân chủ lập hiến, kinh tế đất nước này chưa phát triển mạnh, còn về quân đội thì cũng bình thường, tuy nhiên phía sau có Mỹ quốc làm chỗ dựa thế nên hay phát ngôn xung đột với Hoa Hạ, thế kỷ trước đã tứng xảy ra một cuộc chiến.
...
Khi hai người chạy tới Mạn Cốc (AB) thủ đô của Chiêm La quốc thì trời đã chạng vạng tối.
Ra sân bay, hai người cũng không có nán lại quá lâu, đi thẳng tới tòa miếu cổ mà Ngô Lỗi nói.
"Đây là một chỗ danh lam thắng cảnh nổi tiếng của thành phố Mạn Cốc, nghe nói hương hỏa rất là linh nghiệm, rất nhiều người trong và ngoài nước hàng năm đều không quản ngại đường xa tới đây để thắp hương cầu phúc"
"Thậm chí nơi này được người gọi là quốc miếu của Chiêm La quốc, ở gần đó còn có quân đội đóng giữ!"
Ngô Lỗi nói thật nhanh những tin tức có liên quan mà mình biết cho Diệp Trần một lần.
Sau khi Diệp Trần nghe xong thì không thể không cười lạnh, "Chẳng qua chỉ là một số Cổ thuật tà ác không đủ tư cách mà thôi! Lấy việc của ông tới mà nói đi đi, bị người hạ cổ trùng một khi bắt đầu hút máu người thì cả người sẽ bị cổ trùng trong cơ thể khống chế, cứ cách mỗi một khoảng thời gian nhất định phải trở về miếu cổ!"
"Đây cũng chính là tục xưng Hạ Hàng Đầu! Bọn họ chắc là thông qua loại thủ đoạn này để đạt được mục đích là khống chế lòng người!"
"Xem ra đối phương chắc là phát hiện ông là người tu chân cho nên mới nổi lên ý định khống chế ông!"
Vốn Diệp Trần còn tưởng rằng đối phương sẽ nhằm vào chính mình cho nên mới muốn làm hại Ngô Lỗi, bây giờ sau khi nghĩ hiểu mới phát hiện tình huống cũng không hẳn là như thế!
Ngô Lỗi nghe Diệp Trần giải thích xong thì lập tức hít vào một ngụm khí lạnh.
Nếu không phải Diệp Trần kịp thời cứu hắn thì giờ phút này hắn hơn phân nữa cũng đã bị cổ trùng không chế tâm trí, trở thành ác ma đi hút máu người!
...
Chẳng mấy chốc hai người đã đi tới trước ngôi miếu cổ, lúc này trời đã tối dần xuống, chỗ bán vé đã đóng cửa, tất cả du khách cũng đã rời khỏi đây.
"Thời gian tham quan trong này của ngày hôm nay đã hết, ngày mai lại tới đi!"
Bảo vệ ở nơi này trực tiếp khoát tay áo với hai người, vẻ mặt không kiên nhẫn nói.
"Hừ!"
Diệp Trần cũng chẳng muốn nói nhảm với hắn, trực tiếp vung tay một trảo, người kia trong nháy mắt đã bị hắn hút tới trước mặt, còn chưa đợi hắn vì kinh ngạc mà hét lên, "Sưu hồn!"
Trong đôi mắt của Diệp Trần trực tiếp bắn ra một đạo ánh sáng trắng.
Xoạt!
Gần như trong nháy mắt những tin tức tình huống liên quan tới tòa miếu cổ ở trong đầu tên bảo vệ này đã được hắn thôn phệ toàn bộ.
Tiếp theo, người kia được Diệp Trần ném sang một bên.
"Có chút ý tứ! Lỗi tử, trước ông nói Thái Hoàng chân nhân hạ cổ trùng với ông là chủ trì của tòa miếu cổ này, ngay cả chủ tịch Chiêm La quốc và các chính trị gia, đều là tín đồ trung tín của người này!"
"Xem ra ở toàn bộ Chiêm La quốc thì gần như đã bị người này khống chế!"
"Khó trách sẽ có quân đội của Chiêm La quốc đóng tại nơi này..."
Ngô Lỗi nghe được điều này thì lập tức biến sắc, có chút lo lắng nói:
"Điều này không phải là cái tên này có thể điều động toàn bộ lực lượng của Chiêm La quốc sao?"
"Chiêm La quốc mặc dù chỉ là một quốc gia nhỏ, thế nhưng quân đội có tới mấy chục vạn binh lính thì vẫn phải có a?"
Cũng khó trách Ngô Lỗi sẽ lo lắng, dù sao hắn thấy cho dù thực lực của Diệp Trần mạnh hơn nữa, chẳng lẽ còn có thể chống lại một đội quân hay sao?
Đương nhiên, nếu để cho Ngô Lỗi biết về chuyện một mình Diệp Trần đánh lui lực lượng phòng vệ thứ bảy của Đảo quốc thì có lẽ hắn cũng sẽ không nghĩ như vậy.
Thực lực quân sự của Chiêm la quốc chẳng qua là ngang với quân đội của Hoa Hạ ở vào thời điểm thập niên 90 của thế kỷ trước, căn bản không thể so sánh với lực lượng phòng vệ thứ bảy của Đảo quốc.
Diệp Trần lấy lực lượng một người ép Đảo quốc phải chịu thua thì chỉ mình Chiêm La quốc này hắn há lại sẽ để vào mắt?
Trong tất cả quốc gia ở khu vực Á Châu này thì hắn kiêng kỵ nhất chỉ có thể là An Nam quốc, cũng không hẳn là kiêng kỵ mà là phục nhất, tôn trọng nhất, vì nhân dân nơi đó có sự đoàn kết và tinh thần dân tộc cao, đồng thời mỗi thời mỗi thế đều xuất hiện những nhân tài vô cùng kiệt xuất, trải qua sau bao nhiêu năm bị Mỹ quốc đóng chiếm họ đã tự lực cánh sinh vươn mình thoát khỏi ách đô hộ của Mỹ quốc giành lại độc lập cho chính đất nước của mình.
"Yên tâm đi! Chiêm La quốc nếu như dám điều động quân đội đối phó chúng ta, hắn dẫn tới một người tôi giết một người, đến một vạn tôi đồ hắn một vạn!"
Nói xong lời này, Diệp Trần trực tiếp sải bước đi vào trong Cổ Miếu.
Sau khi Ngô Lỗi ngạc nhiên một hồi, lúc này mới vội vàng bước nhanh đi theo!
"Thái Hoàng chân nhân! Cút ra đây nhận lấy cái chết cho ta!"
Lúc Diệp Trần vừa mới thôn phệ ký ức của tên hộ vệ kia thì cũng thôn phệ luôn cả ngôn ngữ của hắn, lúc này trược tiếp dùng ngôn ngữ loằn ngoằn của Chiêm La quốc, đưa tiếng nói của mình truyền tới toàn bộ các ngõ ngách của Miếu Cổ.
Sau một lát, Bá bá bá!
Tứng cái bóng người lập tức từ bốn phương tám hướng chui ra, "Người nào dám can đảm nháo sự ở chùa Mã Thái!"
"Thật sự là muốn chết!"
"Dám can đảm khinh nhờn chân nhân, nên giết!"
...
Nương theo từng tiếng quát mắng, những thân ảnh lao tới từ bốn phương tám hướng tới kia đã hướng hai người Diệp Trần đánh tới.
"Một bầy kiến hôi!"
Diệp Trần nhìn cũng không thèm nhìn, trực tiếp thuận tay một đạo kiếm khí.
Bạch!
Mười mấy người lao tới kia trong nháy mắt bị kiếm quang cường đại chém thành hai đoạn!
"Cái gì!"
Người lao lên phía sau thấy Diệp Trần chém giết hơn mười người cao thủ dễ dàng như vậy thì từng người cho đến toàn bộ bị dọa cho choáng váng, ngay lập tức lùi lại liên tiếp.
"Các hạ là thần thánh phương nào? Ban đêm xông vào chùa Mãi Thái chúng ta là có mục đích gì?"
Một giọng nói già nua đột nhiên vang lên.
Một ông lão tóc xám đi ra từ trong đám người, hai mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Trần, trong đôi mắt lộ ra vẻ mặt ngưng trọng.
Có thể ở trong thời gian ngắn như vậy đã dễ dàng giết chết hơn mười tên cao thủ, thực lực của thiếu niên thần bí trước mắt này rõ ràng đã khiến hắn rất sợ hãi và thán phục.
"Ta là ai thì ngươi còn chưa xứng biết! Để Thái Hoàng chân nhân cút ra đây!"
"Ngông cuồng!"
Ông lão tóc xám kia nghe được điều này thì ngay trong nháy mắt lập tức nổi giận
"Ngũ đại hộ pháp, đồng thời xuất thủ!"
Theo tiếng ra lệnh của ông lão tóc xám thì ngay lập tức ở xung quanh xuất hiện bốn ông lão, vừa đúng bao vây hai người Diệp Trần vào giữa.
Rầm rầm rầm!
Năm ông lão kia cùng lúc vỗ ra một chưởng, từng đoàn chưởng hình khói đen đánh thẳng tới Diệp Trần!
Xì xì xì ~
Những nơi mà đoàn khói đen đi qua thì cây cối cỏ hoa trên mặt đất trong nháy nắt khô héo đến chết!
"Đây là Ngũ Độc chưởng!"
"Ngũ độc chưởng của ngũ đại hộ pháp thế nhưng là thiên hạ nhất tuyệt, cho dù là Thần Cảnh cũng không dám đón đỡ!"
"Xem tiểu tử này còn không chết được sao?"
...
Trong tiếng kêu gào của mọi người, năm đoàn khói đen kia đã lan rộng ra trong không khí đến bao phủ hai người Diệp Trần và Ngô Lỗi vào trong đó, sau đó dưới sự điều khiển của ông lão tập trung vào hai người.
Khuôn mặt của ông lão tóc xám hiện vẻ vui mừng, mặc dù thực lực của đối phương sâu không lường được để hắn rất kiêng kỵ, thế nhưng rõ ràng là kinh nghiệm chiến đấu không nhiều, đối mặt với ngũ độc chưởng của năm người bên mình vậy mà không tránh không né gì cả!
Phải biết, tuy rằng bọn họ chỉ có thực lực nửa bước Thánh Cảnh, thế nhưng năm người cùng nhau ra tay, một khi thi triển ra ngũ độc chưởng thì cho dù Thần Cảnh nhiễm phải kịch độc thì không chết cũng phải bị lột da!
"Chút tài mọn!"
Diệp Trần nhìn cũng chẳng thèm nhìn một chút nào, trực tiếp giẫm chân xuống.
Oanh!
Khói đen ở xung quanh trong nháy mắt bị một cỗ lực lượng vô hình bắn bay ra, đồng thời ngũ đại hộ pháp liên tục lùi lại.
"Chết!"
Diệp Trần quát khẽ một tiếng, trực tiếp nắm khí thành đao.
Xoạt xoạt xoạt xoạt!
Nhanh như chớp chém ra bốn đao!
Đao mang dài gần trăm mét kia trong nháy mắt chém bốn vị hộ pháp trong đó thành hai nửa!
Mọi người ở xung quanh ngay lập tức đều cảm thấy kinh ngạc.
← Ch. 0401 | Ch. 0403 → |