← Ch.0484 | Ch.0486 → |
Tam đại thiên tài cấp cao nhất của Yêu giới thế mà có ý định liên thủ!
Phải biết, nếu là thiên tài vậy dĩ nhien mọi người đều là hạng người tâm cao khí ngạo, không phải ở dưới tình huống bất đắc dĩ thì tuyệt đối không có khả năng hạ thấp thân phận đi liên thủ với người khác.
"Xem ra Thánh Long trì này có lực hấp dẫn quả nhiên là không nhỏ a!"
"Tuy nhiên nói đi thì cũng phải nói lại, thiếu niên Hồ tộc này đến cùng có lai lịch gì? Nhìn qua dường như so với Bát hoàng tử còn trẻ tuổi hơn không ít a!"
"Thiên tài như thế, ấn theo lý thuyết thì không phải hạng người vô danh a!"
...
Mọi người thi nhau nghị luận, ngay cả Bát hoàng tử ở trên Lưu Vân Phi Chu cũng không thể không chau mày, nhìn chòng chọc vào cái thân ảnh kia.
Bên trong sân thi đấu, Diệp Trần nhìn một ba người ở xung quanh một lượt cũng khẽ chau mày, tam đại thiên tài trước mắt này, hắn tự nhiên là không có để vào mắt, đánh bại bọn họ thì rất dễ dàng.
Thế nhưng nếu như hắn làm như vậy thật thì cũng quá mức gây ra chú ý của người khác
Thậm chí rất có thể sẽ bại lộ thân phận của chính mình không phải là Yêu tộc.
Tuy rằng hắn cũng không có e ngại gì, nhưng nói như vậy thì kế hoạch hắn muốn dò xét Thanh Long trì cũng có khả năng bởi vì vậy mà ngâm nước nóng.
Vừa nghĩ đến đây, Diệp Trần bỗng nhiên hướng về phía một nữ nhân duy nhất trong ba người, Đan Tiểu Man thiên tài của Hỏa Phượng tộc khẽ mỉm cười nói:
"Mỹ nữ, ta có chuyện này muốn thương lượng với ngươi! Không bằng chúng ta liên thủ với nhau, ta sẽ tặng cho ngươi vị trí thứ nhất ngươi thấy thế nào?"
"Ngạch..."
Đan Tiểu Man lập tức sững sờ, hiển nhiên không nghĩ tới Diệp Trần lại đột nhiên hướng nàng ta tìm kiếm đồng minh, hơn nữa vừa mở miệng đã đưa ra phúc lợi hậu đãi như thế!
Phải biết, Đan Tiểu Man ở trong tứ đại thiên tai, tu vi thế nhưng thật ra thì yếu nhất, cũng chỉ tương xứng với Hùng Sơn của Cự Tượng tộc.
Cho dù Bát hoàng tử không có tham chiến, Lôi Đinh Nặc cũng đã bị Diệp Trần đánh bại, nàng ta vẫn không có khả năng đoạt được thứ nhất, thậm chí còn rất có thể sẽ bị đào thải.
Nhưng bây giờ, thiếu niên Hồ tộc này vậy mà nguyện ý tặng vị trí thứ nhất cho cô ta!
Hơn nữa quan trọng nhất là căn cứ vào biểu hiện ở trong trận chiến vừa rồi kia đến xem thì thực lực của thiếu niên Hồ tộc này chắc là vượt quá xa mấy người bọn hắn.
Cho nên có thể xác định chính là chỉ cần cô ta liên thủ, tỷ lệ thắng tuyệt đối là trăm phần trăm!
Nàng ta chỉ cần ngăn cản một người để kiến tạo cơ hội cho thiếu niên Hồ tộc này là đủ.
Mà trái lại, nếu như cô ta cùng với hai người khác đối phó với thiếu niên Hồ tộc này thì rất có thể đối phương sẽ chọn quả hồng mềm mà nắm, ưu tiên xử lý nàng ta trước!
Tam đại thiên tài cũng đều là người đã trải qua trăm cuộc chiến, tự nhiên trong nháy mắt cũng hiểu ra được dụng ý của Diệp Trần.
"Đơn Tiểu Man! Ngươi không nên bị tiểu tử này lừa! Đánh thắng cái tên trước mắt này lại nói! Cùng lắm thì vị trí hạng nhất ta cũng cho ngươi là được rồi!"
Tử Sư tộc Âu La Sâm lập tức hô lớn.
Trong tam đại thiên tài còn lại, lấy tu vi của hắn là cao nhất, vốn chỉ cần ba người cùng nhau giải quyết Diệp Trần vậy vị trí thứ nhất khẳng định sẽ thuộc về Âu La Sâm hắn.
Nhưng bây giờ vì để có thể đánh bại Diệp Trần trước mắt này, hắn cũng chỉ có thể đành lựa chọn nhượng bộ.
Hai mắt Diệp Trần lập tức khẽ híp lại một cái, ngược lại lại nhìn về phía Hùng Sơn thiên tài của Cự Tượng tộc.
"Hùng Sơn đúng không? Chỉ cần ngươi không xuất thủ thì vị trí hạng hai sẽ là của ngươi!"
"Cái gì!"
Lần này chẳng những Hùng Sơn choáng váng, ngay cả Âu La Sâm cũng tức giận đến muốn thổ huyết, hắn nhường ra vị trí hạng nhất cũng đã là nhịn đau như bị cắt thịt rồi, nếu để cho hắn giống như Diệp Trần lại nhường nốt hạng hai thì có nói thế nào hắn cũng không làm được.
Mà ngay vào lúc Âu La Sâm đang xoắn xuýt, Diệp Trần đã lao về phía hắn, vẫn như cũ chỉ vận dụng lực lượng nhục thể, không sử dụng một chút chân nguyên nào.
Âu La Sâm không nghĩ tới Diệp Trần nói xong la ra tay luôn, hơn nữa mục tiêu thứ nhất lựa chọn lại là hắn, đầu tiên là giật mình, chờ kịp phản ứng lại thì nắm đấm của Diệp Trần mang theo uy năng kinh thiên đã đi tới trước mặt!
Âu La Sâm lúc này đã không kịp trốn tránh, lập tức tiến lên một bước, chủ động nghênh đón tiếp lấy, "Sư Hống Bạo Sát!"
"Rống!"
Âu La Sâm đã được chứng kiên thực lực của Diệp Trần trước đó, hắn cũng không dám khinh thường, sau khi biến thân thì trực tiếp sử xuất ra chiêu thức mạnh nhất của chính mình.
Oanh!
Quyền thế cuồn cuộn, giống như một con sư tử vô địch, hướng Diệp Trần gào thét mà đánh tới.
"Hừ!"
Diệp Trần nắm quyền kiểm soát nắm đấm của mình và khống chế ở mức độ tốt hơn một chút so với đối phương.
Oanh!
Song quyền hung hăng va chạm vào nhau.
Bành!
Hình bóng của con sư tử ở trên người Âu La Sâm kia trong nháy mắt vỡ vụn ra.
Bạch bạch bạch!
Âu La Sâm lập tức liên tiếp lùi lại bảy tám bước, khí huyết trong thể nội quay cuồng một lúc.
"Hùng Sơn! Đan Tiểu Man! Hai người các ngươi còn không lên sao?"
Âu La Sâm lập tức rống lớn một tiếng.
Hùng Sơn thấy thế thì lập tức lách mình mà ra, mắt thấy phải ra tay, không nghĩ tới lại bị một bóng người ngăn lại, bỗng nhiên chính là Đan Tiểu Man thiên tài của Hỏa Phượng tộc.
"Đan Tiểu Man, ngươi sẽ không phải vì muốn lấy hạng nhất mà thực sự tin tưởng lời của tiểu tử đó chứ?"
Hùng Sơn trừng hai mắt một cái nói.
Đan Tiểu Man mỉm cười, Dĩ nhiên không phải! Chỉ có điều, Hùng Sơn, hai người bọn họ đã chắc chắn sẽ có một người bị đào thải, chúng ta cần gì phải nhúng tay vào đây? Vạn nhất đến lúc tiểu tử Hồ tộc kia ưu tiên giải quyết chúng ta trước, đây chẳng phải là lỗ lớn sao?
Hùng Sơn nghe xong lập tức cảm thấy rất có lý, trong lúc nhất thời cũng do dự không tiến thêm.
Âu La Sâm thấy cảnh này thì lập tức tức giận đến suýt chút nữa thì thổ huyết, "Được hai người các ngươi thấy lợi quyên nghĩa a! Chờ ta giải quyết tiểu tử này, ta lại tìm hai người các ngươi tính sổ sách!"
Nói xong lời này, Âu La Sâm bỗng nhiên ngửa đầu rống lớn một tiếng, thân hình nguyên bản thân hình khổng lồ đã cao khoảng năm mét, thế mà lại tăng vọt lên lần nữa, đột nhiên cất cao tới độ cao bảy tám mét, hơn nữa toàn thân lộ ra một cỗ khí tức khát máu, mái tóc màu tím tung bay theo gió để cho người ta thấy mà sợ!
Mà đám người ở xung quanh bên ngoài quan sát thì lập tức thi nhau kinh hô lên, "Cái này chắc là môn vô thượng cấm thuật "Sư Tử Nộ" của Tử Sư nhất tộc sao?"
"Nghe nói người thi triển ra phép thuật này phải có đủ huyết mạch thuần chính của Tử Sư nhất tộc mà lại còn phải đánh đổi bằng thiêu đốt huyết mạch để cưỡng ép tăng thực lực lên!"
"Một khi thi triển ra chiêu này, tuy rằng có thể tăng lên rất nhiều công lực, thế nhưng cái giá phải trả cũng tương đối lớn!"
"Xem ra Âu La Sâm này thật đúng là định liều mạng a!"
...
Mọi người bàn tán ầm ĩ, Đan Tiểu Man và Hùng Sơn cũng có sắc mặt đại biến, "Xong! Không nghĩ tới cái tên này, thậm chí ngay cả chiêu này cũng lấy ra! Vậy tiểu tử Hồ tộc kia sẽ gặp nguy hiểm!"
Cũng không biết vì sao, Đan Tiêu Man nhìn thấy thiếu niên kia sẽ gặp nguy hiểm, trong lòng vậy mà mơ hồ có chút bận tâm, ngay cả chính nàng cũng không nói lên được nguyên nhân vì sao lại như vậy.
Bát hoàng tử ở trên Lưu Vân Phi Chu thấy được cảnh này thì trong đôi mắt cũng lộ ra vẻ kinh hãi, lẩm bẩm nói:
"Sư Tâm Nộ, cấm thuật của Tư Sư nhất tộc sao? Không nghĩ tới vậy mà đáng sợ như vậy, cho dù là ta ở dưới tình huống không sử dụng lá bài tẩy kia thì chỉ sợ cũng chưa chắc..."
Nói thật, ngay cả Diệp Trần cũng có chút phiền muộn, không nghĩ tới đối phương sẽ chơi liều như thế.
Cho dù thực lực của Âu La Sâm này có đề thăng gPArnytzWUQḅấp mười thì cũng không thể nào là đối thủ của hắn, thế nhưng hắn lại phải đối mặt với nguy cơ bại lộ thân phận!
"Khặc khặc! Tiểu tử! Một chiêu này ta vốn giữ lại để dùng đối với Bát hoàng tử, không nghĩ tới a, cuối cùng lại dùng ở trên người ngươi!"
"Có thể chết ở dưới một chiêu này của ta, ngươi cũng đủ để kiêu ngạo rồi!"
← Ch. 0484 | Ch. 0486 → |