← Ch.0500 | Ch.0502 → |
Sở Phi Yên nghe được giọng nói này, thì đôi mắt đẹp vội vàng mở ra và nhìn, chỉ thấy trước mặt mình, không biết từ lúc nào lại xuất hiện một đạo thân ảnh thiếu niên quen thuộc, không phải là Diệp Trần thì còn có thể là ai?
"Diệp Trần, thật là anh sao..."
Sở Phi Yên hiển nhiên là vô cùng kích động, chẳng những hốc mắt hơi phiếm hồng, ngay cả thân thể mềm mại vô cùng mê người kia cũng nhịn không được mà run nhè nhẹ, chân có chút đứng không vững.
Tuy nhiên rất nhanh, hai con ngươi của Sở Phi Yên ngưng tụ lại, khẽ nói một tiếng, "Cẩn thận!"
Hóa ra, chính là hai người công chúa Duy Đa Lợi Á và Bá tước của Huyết tộc đã từ phía sau công kích tới.
Tuy nhiên, Diệp Trần ngay cả quay đầu cũng không thèm quay, "Muốn chết!"
Hai đại cao thủ của Huyết tộc thấy thế thì chỉ hơi kinh ngạc, thì lại tiếp tục giết tới.
Tuy nhiên rất nhanh, bọn họ bỗng nhiên phát hiện tình huống không đúng lắm, không đợi hai người tới trước mặt Diệp Trần được mười thước thì lập tức giống như bị đâm vào trên một bức tường vô hình, dĩ nhiên khiến bọn họ không cách nào tiến lên thêm một chút nào nữa.
Tiếp theo
Oanh!
Oanh!
Ở phía trên cái bức tường khí vô hình kia vậy mà phát ra một đạo phản lực cường đại, trực tiếp bắn hai người ra ngoài, thể nội khí huyết sôi trào không ngừng, máu tươi phun ra ngoài.
"Cái gì! Người này là ai?"
"Hình như là cao thủ cấp Thân Vương!"
Hai người Duy Đa Lợi Á và Bá Tước của Huyết tộc lúc này mới ý thức được, chính mình có sự chênh lệch rất lớn đối với đối phương thì lập tức kinh hãi không thôi, "Các hạ là ai? Vì sao phải nhúng tay vào chuyện của Huyết tộc chúng ta?"
Diệp Trần chậm rãi xoay người lại, khóe miệng hơi nhếch lên, "Các ngươi không phải đang muốn tìm ta để báo thù sao? Thế nào? Ta đứng ở trước mặt các ngươi, các ngươi ngược lại không nhận ra sao?"
Duy Đa Lợi Á và Bá tước Huyết tộc thi nhau sững sờ, chờ tới khi bọn hắn thấy rõ ràng khuôn mặt của Diệp Trần thì lúc này mới nghĩ đến điều gì đó, con ngươi bỗng nhiên co rụt lại, "Ngươi là... Diệp Cuồng Tiên?"
"Ngươi không phải đã chết rồi sao?"
Hai người lập tức nhịn không được mà rống lớn một tiếng, khuôn mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch vô cùng, đồng thời còn có một chút do dự không chắc.
Không phải nói, Mỹ quốc vì xử lý Diệp Cuồng Tiên mà đã sử dụng một quả bom nguyên tử tương đương với vạn tấn thuốc nổ TNT sao? Ngay cả toàn bộ Lang Vương đảo cũng bị xóa sổ trên Trái Đất! Chẳng lẽ cái tên này như vậy mà không chết?
"Không! Đây không có khả năng!"
Duy Đa Lợi Á công chúa của Huyết tộc lập tức khó có thể tin nổi mà hét lớn một tiếng.
Vẫn là Bá Tước Huyết tộc ở một bên kia thì có phản ứng tương đối nhanh, "Công chúa điện hạ, người này vô luận có phải Diệp Cuồng Tiên hay không cũng không phải là chúng ta có thể đối phí, ngài đi nhanh! Tôi ở lại cản hắn!"
Nói xong lời này, tên Bá tước Huyết tộc kia rống lớn một tiếng, trực tiếp hướng Diệp Trần bay nhào đi qua.
"Con kiến hôi!"
Diệp Trần nhìn cũng chẳng thèm nhìn một cái, trực tiếp thuận tay vỗ ra.
Bành!
Tên Bá Tước Huyết tộc kia ngay lập tức bị một chưởng của Diệp Trần rõ ràng đánh nổ!
"Cái gì!"
Công chúa Duy Đa Lợi Á lập tức trừng hai mắt một cái, lúc này cuối cùng mới phản ứng lại, vội vàng xoay người muốn chạy trốn.
Đáng tiếc, trước mặt là Diệp Trần thì cô ta lại chạy trốn được như thế nào?
"Quay lại!"
Diệp Trần thuận tay khẽ vỗ, Duy Đa Lợi Á mắt thấy đã chạy trốn tới cửa thế nhưng ngay lập tức bị một bàn tay lớn màu vàng óng bắt lấy, trực tiếp cứng rắn kéo bà ta lại.
"Công chúa điện hạ, cần gì mà phải sốt ruột đi như thế? Vừa rồi không phải ngươi nói là muốn tìm ta báo thù sao?"
Bàn tay lớn của Diệp Trần nắm chặt lấy thân thể của Duy Đa Lợi Á, khóe miệng nở ra nụ cười tinh quái, mở miệng từ từ nói.
Duy Đa Lợi Á sớm đã bị dọa đến hồn phi phách tán, bị bàn tay lớn của Diệp Trần nắm chặt thân thể, thân thể vậy mà không thể động đậy một chút nào.
"Ngươi ngươi... ngươi không thể giết ta! Cha của ta là Hoàng của Huyết tộc! Nếu như ngươi giết ta, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi! Huyết tộc ta sẽ dốc hết sức lực để báo thù cho ta!"
Hai mắt Diệp Trần khẽ híp một cái, "Huyết Hoàng sao? Coi như hắn không đến ta cũng đang muốn phải đi tìm hắn đây!"
"Còn về phần Huyết tộc các ngươi, loại người dựa vào hút máu tươi của người khác như các ngơi, giống loài sống ở bên trong tối tăm vắng vẻ kéo dài hơi tàn, vốn cũng không nên tồn tại ở trên thế gian này, rất nhanh ta sẽ để tộc nhân của ngươi xuống dưới đất đoàn tụ với ngươi!"
Nói xong lời này, bàn tay của Diệp Trần bỗng nhiên nắm một cái.
"A!!"
Cùng với một tiếng kêu thảm thiết thê lương, vị công chúa của Huyết tộc này trong nháy mắt biến thành một đám sương máu.
Diệp Trần lại cong ngón tay búng ta một đạo Tam Muội chân hỏa đốt cháy sạch vết máu trong căn phòng này, lúc này mới xuay người lại, nhìn qua Sở Phi Yên còn có chút sững sờ mỉm cười nói.
"Đi rồi!"
...
Trước khi Huyết tộc động thủ với Sở Phi Yên thì sớm đã thiết hạ cấm chế ở xung quanh căn phòng, cho nên người bên ngoài cũng không nghe thấy động tĩnh gì trong phòng này cả.
Sau khi hai người đi ra khỏi phòng thì trực tiếp nghênh ngang đi ra ngoài, cũng không có người nào phát hiện có cái gì đó khác thường cả, hơn nữa lúc này trong phòng vô cùng sạch sẽ, cũng sẽ không có người biết nơi này vừa mới có ba tên cường giả của Huyết tộc chết!
Sau khi rời khỏi câu lạc bộ, hai người leo lên xe của Sở Phi Yên, "Diệp Trần, bây giờ anh chuẩn bị đi đâu? Hay là về nhà dì Lam..."
Sở Phi Yên ngồi ở trên ghế lái xe hướng về phía Diệp Trần hỏi.
Diệp Trần khoát tay áo, "Không vội, Phi Yên, hai tháng vừa qua, tất cả mọi người đều cho là ta đã chết rồi, hẳn là xảy ra tất nhiều chuyện a? Trước tiên cô kể lại tình huống ở thành phố Vân Châu bây giờ cho tôi nghe một lần đi!"
Ngay lúc Diệp Trần vừa bước vào thành phố Vân Châu thì cũng đã cảm ứng được rõ ràng trong thành phố ẩn giấu đi rất nhiều khí tức có thực lực khá không tệ.
Một cái thành phố Vân Châu nho nhỏ này vì sao lại đột nhiên xuất hiện nhiều cường giả cao thủ như thế?
Mục đích thì không cần nói cũng biết!
Sở Phi Yên nghe được Diệp Trần hỏi vấn đề này thì gương mặt xinh đẹp ngay lập tức ảm đạm một lúc, hít sâu một hơi mới chậm rãi nói ra:
"Diệp Trần, những chuyện tôi muốn nói ra đây thì anh phải chuẩn bị tâm lý cho thật tốt, trong khoảng thời gian anh không có ở đây thì hơn một tháng gần đây, tình huống của chúng ta rất tồi tệ..."
Rất nhanh, sau khi Sở Phi Yên kể lại toàn bộ mọi chuyện xảy ra trong hơn hai tháng gần đây từ đầu đến cuối cho Diệp Trần nghe.
Sau khi Diệp Trần nghe xong thì trong hai mắt lập tức dâng lên một ngọn lửa tức giận nồng đậm.
Tào Tứ Gia bị người ám sát mà bỏ mình!
Đường lão gia tử cũng bị người ám toán, suýt chút nữa thì mất mạng!
Số người của Tào gia và Đường gia bị ám hại đã đến hai chữ số!
Ngay cả Lâm gia sớm đã không có liên quan gì tới Diệp Trần dường như cũng bị liệt vào trong danh sách công kích!
Còn về phần mấy người Tô Lam và Tô Mạn thì càng trở thành mục tiêu trọng điểm của những người này!
Cũng may, ở bên đại học Thiên Hải có Doãn Bách Xuyên cường giả cấp bậc Tiên Nhân này tọa trấn.
Tô Lam bên này thì có mấy người Tuyết Cơ và cao thủ Thần Long vệ bảo hộ, trước mắt cũng hết sức an toàn.
Nhưng dù cho là như thế bọn họ vẫn như cũ gần như ngày nào cũng sẽ bị người tập kích...
Nghe xong những chuyện này thì sát ý trên người Diệp Trần lập tức bừng bừng lên, ngay cả Sở Phi Yên ở một bên cũng cảm thấy được một cỗ áp bách khó mà hình dung, tim đập nhanh một trận.
"Được được được!"
Sau khi Diệp Trần kiếm chế lại thì giận quá thành cười, "Không nghĩ tới lá gan của những người này thật đúng là không nhỏ! Được! Các ngươi đã dám đến vậy thì một tên cũng đừng hòng đi, tất cả đều ở lại đây cho ta đi!"
Nói xong lời này, Diệp Trần hít sâu một hơi, từ từu mở cửa xe ra đi xuống.
"Diệp Trần, anh đi đâu vậy?"
Sở Phi Yên khẩn trương, liền vội vàng hỏi.
Diệp Trần cười lạnh, nhẹ giọng phun ra ba chữ, "Đi giết người!"
Cùng lúc nói xong lời này thì thân thể của Diệp Trần hơi chao đảo một cái cũng đã biến mất trong bóng đêm.
← Ch. 0500 | Ch. 0502 → |