← Ch.0523 | Ch.0525 → |
Diệp Vô Thương lạnh lùng cười một tiếng, lúc này mới nhìn về phía Tô Lam không cách nào động đậy ở trên không trung, "Ngươi tên là Tô Lam đúng không? Ta đã điều tra qua ngươi, năm đó là một trong tứ đại mỹ nữ của đại học Yến Kinh!"
"Nếu như ta nhớ không nhầm thì mẹ của thằng con hoang kia chính là tình địch của ngươi a?"
"Ngươi và mẹ của ta năm đó đều thua bởi Lâm Uyển Dung cái người đàn bà đê tiện kia, theo lý thuyết mà nói ngươi chắc phải hận bà ta mới đúng? Thế mà lại còn nuôi giúp con trai của người đàn bà đó mười năm, ngươi đến cùng là nghĩ như thế nào vây?"
Diệp Vô Thương cũng không có lập tức động thủ, ngược lại nói tới chuyện cũ của hai mươi năm về trước, bắt đầu tán dóc, rõ ràng đang có ý định làm nhục cô ta một phen.
Tô Lam hừ lạnh một tiếng, "Ngươi muốn giết cứ giết! Không cần nói nhảm!"
Diệp Thiên Ca ở một bên lúc này đã từ dưới đất đứng lên, lập tức quát lớn:
"Vô Thương, ngươi không thể giết A Lam! Ngươi muốn giết cứ giết ta đi!"
Diệp Vô Thương cười lạnh, "Xem ra các ngươi thật đúng là có tình cảm thâm hậu a! Làm sao? Nhìn thấy người tình cũ sắp bị ta giết, ngồi không yên được nữa rồi sao?"
Diệp Thiên Ca còn chưa mở lời, lông mày Tô Lam lập tức dựng đứng lên, tức giận nói:
"Ngươi đừng có nói bậy nói bạ! Ta và Thiên Ca chỉ có quan hệ bạn bè bình thường, ngươi không được phép nói xấu chúng ta!"
Diệp Vô Thương lập tức cười ha ha, "Sắp chết đến nơi rồi còn mạnh miệng! Cái loại nữ nhân ngu xuẩn không có bất kỳ tâm trí thủ đoạn nào như ngươi thì đời này đã định sẵn chỉ có thể làm bia đỡ đạn mà thôi!"
Nói đến đây, Diệp Vô Thương dừng lại một chút, lại nói tiếp:
"Con đàn bà đên tiện, ngươi biết vì sao ngươi sống thất bại như vậy không? Đó là bởi vì ngươi quá ngu!"
"Kiểu người có tâm cơ như mẹ của thằng con hoang kia và mẹ ta có thủ đoạn, cho nên hai người bọn họ, ít nhất đều đã từng chiếm được thứ mà mình muốn!"
"Mà ngươi thì sao đây! Không có cái gì, lại còn đần độn đi nuôi con cho người khác! Chậc chậc, ngươi nói ngươi đây là ngu xuẩn cỡ nào?"
Tô Lam nghe được điều này thì trong đôi mắt lập tức hiện lên vẻ ảm đạm, tuy nhiên chợt lạnh lùng nói:
"Không được đánh đồng Tần Nguyệt Nga mẹ của ngươi với Uyển Dung, mẹ của ngươi chính là một người đàn bà ích kỷ độc ác, cô ta không xứng để lấy ra so sánh với Lâm Uyển Dung!"
"Ngươi, nói, cái, gì?"
Diệp Vô Thương nghe được điều này, lập tức chà xát vào nỗi đau mà phát hỏa, trong đôi mắt gần như muốn phun ra lửa, gắt gao nhìn chằm chằm Tô Lam, mở miệng gằn ra từng chữ.
Đáng tiếc, Tô Lam tự biết hôm nay khó thoát khỏi tai kiếp này, sớm đã không còn sợ hãi lại lạnh lùng nói:
"Ta nói, mẹ của ngươi! Không! Xứng!"
"Ngươi, tìm, chết!"
Diệp Vô Thương rốt cuộc không kìm nén được sát ý, thế là bỗng nhiên giơ bàn tay lên, hướng Tô Lam hung hăng đánh ra!
"A Lam!"
"Dì Lam!"
Diệp Thiên Ca và mọi người nhất thời khẩn trương, thế nhưng Diệp Vô Thương bây giờ, thực sự quá mạnh!
Hơn nữa đây cũng là một kích đang trong cơn giận dữ, bọn họ căn bản không có sức lực mà đi ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn một chưởng khổng ở trên bầu trời kia, hướng Tô Lam hung hăng đập xuống, rất nhiều người đã quay đầu đi, không dám nhìn.
Ầm ầm!
Một chưởng khổng lồ rơi xuống, một cỗ sóng nhiệt ngập trời, rạp trời kín đất cuốn tới, những cây cối ở xung quanh kia, trong nháy mắt hóa thành bột mịn!
Cho dù là những người khác ở cách xa mấy chục mét, đều bị cỗ chưởng lực cường đại này phả vào mà liên tục lùi lại, có chút không mở mắt ra được.
Tuy nhiên đúng lúc này, mọi người mơ hồ nhìn thấy ở trên bầu trời hiện lên một đạo kim mang, mọi người vội vàng tập trung nhìn vào thì lập tức ngạc nhiên phát hiện, Tô Lam ở trên bầu trời vậy mà không có việc gì xảy ra!
Mà ở trước mặt Tô Lam thì không biết từ khi nào đã xuất hiện một đạo bóng mờ màu vàng kim!
"Diệp tiên sinh!"
"Diệp Trần!"
"Là Môn chủ trở về!"
...
Đám người thấy rõ ràng đạo thân ảnh vàng óng đột nhiên xuất hiện này thì tất cả mọi người lập tức trở nên kích động nhảy dựng lên.
Người này không phải là ai khác, bỗng nhiên chính là Diệp Trần vừa mới chạy tới!
"Dì Lam, thật xin lỗi, cháu tới hơi chậm!"
Thân hình Diệp Trần thoắt một cái đã mang theo Tô Lam trở lại trong đám người, mặt mũi đầy vẻ áy náy nói.
Tô Lam kích động hốc mắt đỏ bừng, nước mắt ào ào chảy ra, "Không muộn không muộn! Trở về là tốt! Trở về là tốt!..."
Diệp Trần lại liếc mắt nhìn mọi người, khi hắn nhìn thấy Tô Mạn ngất đi, Khương trưởng lão trước đó bị Diệp Vô Thương đập thành thịt nát, cùng với Doãn Bách Xuyên thi triển cấm thuật đang thoi thóp...
Oanh!
Trên người Diệp Trần lập tức dâng lên một cỗ sát khí cường đại, chậm rãi xoay người nhìn lại, nhìn qua sau lưng, Diệp Vô Thương vẫn còn đang trong trạng thái kinh ngạc thì trong cổ họng lập tức phát ra một tiếng quát lạnh như băng giống như tiếng của ác ma, "Diệp! Vô! Thương!"
Mà Diệp Vô Thương đàu tiên là hơi sững sờ, sau đó đột nhiên cười như điên, "Ha ha ha! Thằng con hoang, ngươi vậy mà không chết! Tốt! Rất tốt! Như vậy ta mới có thể tự tay báo thù cho mẹ của ta!"
Diệp Trần cười lạnh, "Chỉ bằng cái loại phế vật như ngươi mà cũng muốn báo thù? Ngươi là đang... nói chuyện hoang đường sao?"
Giọng nói rơi xuống đồng thời Diệp Trần trực tiếp đập ra một quyền!
"Hư Không Thần Quyền!"
Quyền kình mênh mông, sau khi xuyên qua không gian, trong nháy mắt đã công kích tới trước mặt Diệp Vô Thương!
"Ừm?"
Diệp Vô Thương rõ ràng chưa từng nhìn thấy quyền pháp quỷ dị như vậy, vậy mà có thể xuyên qua không gian thì lập tức trừng hai mắt một cái, hai bàn tay lập tức đan xen vào nhau để chống lại!
Ầm ầm!
Quyền kình mênh mông hung hăng va chạm vòa trên hai bàn tay của Diệp Vô Thương, ngay sau đó lập tức cảm giác chính mình giống như bị một chiếc xe lửa đụng trúng, ngay lập tức ngã bay ra ngoài.
Rầm rầm!
Diệp Vô Thương bay ngược ra đằng sau, rừng cây ở phía sau lập tức đổ một mảnh, nhìn qua ít nhiều có chút chật vật.
"Đánh thật hay!"
"Môn chủ uy vũ!"
"Quá đẹp rồi!"
...
Mọi người vốn còn đang lo lắng thực lực của Diệp Vô Thương bây giờ nói không chừng đã vượt qua được Diệp Trần.
Bây giờ nhìn thấy hắn bị một quyền của Diệp Trần đánh bay thì lập tức tinh thần trở nên phấn chấn, không thể không cao giọng hoan hô lên.
Tuy nhiên, Diệp Tràn lại khẽ chau mày, trên mặt lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, Hư Không Thần Quyền, quỷ dị khó lường, thích hợp nhất là đột nhiên xuất thủ, đánh cho đối phương không kịp trở tay.
Mà những ngày gần đây, có Thôn Thiên đỉnh giúp một tay, thương thế của hắn chẳng những đã khôi phục mà tu vi còn có chỗ tăng lên!
Hắn vốn cho là một quyền này của mình là có thể giải quyết được Diệp Vô Thương, thế nào cũng không nghĩ tới, vậy mà bị đối phương cản lại.
Thậm chí hắn còn có thể cảm nhận được, Diệp Vô Thương nhìn như chật vật, nhưng căn bản là không có bị thương!
"Thực lực của thằng này, vì sao tiến bộ nhanh chóng như thế?"
Ngay cả Diệp Trần đối với sự biến hóa này của Diệp Vô Thương cũng cảm nhận được một chút rung động.
Phải biết, sở dĩ hắn có thể ở trong khoảng thời gian ngắn ngủi một năm đạt tới tình trạng như thế, đó là bởi vì hắn là người trọng sinh, có ký ức tám trăm năm hỗ trợ!
Thế nhưng Diệp Vô Thương thế mà ở trong khoảng thời gian còn ngắn hơn so với hắn vậy mà đuổi kịp được bước chân của hắn, cái tốc độ tiến bộ này rõ ràng nhanh hơn sơ với hắn!
Điều này không thể không khiến người ta phải cảnh giác.
"Kiệt kiệt kiệt!"
Ngay tại lúc Diệp Trần đang đánh giá, Diệp Vô Thương ở bên kia lại trở lại trên bầu trời một lần nữa, phát ra một tiếng cười chói tai cực kỳ khó nghe, "Thằng con hoang! Cũng dám đánh lén ta, quả nhiên đủ hèn hạ a!"
"Tuy nhiên tiếp theo, ta sẽ để cho thế nhân hiểu, ai mới là cường giả thực sự!"
Cùng lúc với giọng nói lạnh như băng này rơi xuống, khí thế trên người của Diệp Vô Thương phóng thích ra ngoài không giữ lại chút nào!
← Ch. 0523 | Ch. 0525 → |