← Ch.0659 | Ch.0661 → |
"Hắn vậy mà... có thực lực như thế!!"
Trong những người ở đây, nếu như nói ai đối với biểu hiện của Diệp Trần rung động nhất, tự nhiên ngoài Dương Chi Phàm ra thì không còn có thể là ai khác.
Hắn vốn cho rằng Diệp Trần là công tử của gia tộc siêu lớn nào đó, cho nên mới để cho Đường Thanh Sơn cung kính như thế.
Thế nhưng hắn tuyệt đối không ngờ rằng, Diệp Trần lại là một tên cao thủ võ đạo, hơn nữa tu vi thực lực vậy mà cường hãn như thế!
Phải biết, Hà Khôn Sơn này ở trong giới võ đạo Hoa Hạ, tuy rằng không tính là nhân vật đỉnh cấp nhưng dù gì thì cũng là tông sư Hóa Kình hàng thật giá thật a!
Hơn nữa người này vừa rồi còn đang trong cơn giận dữ, phóng tầm mắt ở bên trong cấp bậc tông sư Hóa Kình, võ giả có thể thắng được hắn chỉ sợ cũng sẽ không quá nhiều.
Nhưng, Diệp Trần lại bắn hắn lại dễ như trở bàn tay, hai người rõ ràng có sự chênh lệch không nhỏ.
"Chẳng lẽ hắn đúng là võ giả Thánh Cảnh hay sao? Như thế mà nói, vậy Đường Thanh Sơn cung kính đối với hắn như thế cũng không khó để hiểu..."
Dương Chi Phàm nhìn qua Diệp Trần kia giống như chiến thần, trong lòng khiếp sợ không thôi, thậm chí đã không dám nhìn thẳng.
Võ giả Thánh Cảnh!
Người khác có lẽ không rõ ràng, thế nhưng hắn thân là công tử nhà giàu tỉnh Đông Giang thì làm sao có thể không rõ võ giả Thánh Cảnh đại biểu cho cái gì.
Cho dù là ở toàn bộ giới võ đạo Hoa Hạ thì đó cũng được tính là cường giả hạng nhất.
Chỉ có điều, sau khi Dương Chi Phàm hết khiếp sợ thì ngay sau đó chính là vô cùng nghi hoặc, "Tuổi còn trẻ như vậy mà đã là võ giả Thánh Cảnh, vì sao mà ta chưa nghe nói qua?"
Cũng khó trách Dương Chi Phàm nghĩ không ra được thân phận thật sự của Diệp Trần, dù sao ở trong những gì mà hắn suy nghĩ thì vị Vân Châu Diệp tiên sinh kia là người thế nào, há lại sẽ lại đi tới đại học Thiên Hải để làm một tên sinh viên bình thường?
Cho nên, hắn từ đầu đến cuối căn bản không có để ý tới lối suy nghĩ kia.
"Ngươi, ngươi đến cùng là... là ai?"
Hà Khôn Sơn bị Diệp Trần bắt lấy bằng một tay, cuối cùng đã khôi phục lại lý trí, một mặt đầy vẻ sợ hãi, lắp ba lắp bắp mở miệng hỏi.
Khóe miệng Diệp Trần hơi nhếch lên, "Ta là ai, ngươi còn chưa xứng biết!"
Nói xong lời này, bàn tay của Diệp Trần hơi dùng sức, "Răng rắc~"
Cổ của Hà Khôn Sơn ứng theo âm thanh phát ra mà gẫy!
"Cái gì!"
Mọi người ở xung quanh nhìn thấy cảnh tượng này thì lập tức tất cả đều giật mình kêu lên.
Cho dù là ai cũng không nghĩ tới, cái tên này vậy mà cũng dám giết người ở trước mặt mọi người!
Võ giả chỉ có thể ở trên lôi đài mới có đặc quyền giết người mà không phải chịu trách nhiệm, giết người ở trước mặt nhiều người như vậy thì cho dù hắn có thật là võ giả Thánh Cảnh cũng khó mà thoát khỏi chế tài của pháp luật.
Sau khi Diệp Trần hời hợt diệt đi Hà Khôn Sơn, thuận tay ném hắn xuống mặt đất giống như ném rác, sau đó lại liếc nhìn về phía mấy người Tiền Long và Dương Chi Phàm... , nhàn nhạt mở miệng nói:
"Người này muốn giết ta, ta xuất phát từ phòng vệ chính đáng mà giết hắn, các ngươi có ý kiến gì không?"
Tiền Long và đám đàn em của hắn sớm đã bị thủ đoạn cường hãn của Diệp Trần dọa cho sắp ngất đến nơi, bị ánh mắt của Diệp Trần nhìn vào thì tất cả lập tức đều bị dọa đến toàn thân run lẩy bẩy, liều mạng lắc đầu, "Không có! Không có ý kiến! Ngài nói cái gì thì nó là vậy! Còn xin ngài đại nhân có đại lượng không cần phải chấp nhặt với chúng ta!"
Tiền Long chỉ tịch câu lạc bộ võ đạo Long Minh lập tức bắt đầu không có chút cốt khí nào mà cầu xin tha thứ.
Nói đùa, ngay cả Hà Khôn Sơn là một cao thủ như vậy cũng bị đối phướng thuận tay xử lý, bóp chết như bóp một con kiến, những người bọn họ đây thì tính là gì?
Ngay cả Dương Chi Phàm và Diệp Trần bốn mắt nhìn nhau cũng theo bản năng mà cúi đầu xuống, không dám phát ra một chút dị nghị gì.
Diệp Trần thấy mọi người đã bị chính mình trấn trụ, khẽ gật đầu, "Rất tốt! Từ hôm nay trở đi, câu lạc bộ võ đạo Long Minh giải tán! Về phần những con kiến hôi như các ngươi sau khi hướng huynh đệ của ta dập đầu xin lỗi thì có thể cút!"
"Cái gì!"
Những người của câu lạc bộ võ đạo Long Minh nghe được điều này thì sắc mặt của mọi người lập tức thay đổi.
Diệp Trần không những trực tiếp ra tay giết Hà Khôn Sơn, lại còn muốn tất cả bọn họ đều phải dập đầu xin lỗi, đây quả thực là sự nhục nhã quá lớn a!
Tiền Long hít sâu một hơi, tiến lên một bước, chắp tay nói:
"Các hạ có tu vi kinh người, chúng ta mặc cảm không bằng, nhưng nơi này dù sao cũng là trường học, chẳng lẽ trong mắt các hạ liền không có một chút vương pháp nào hay sao?"
Đầu tiên hắn muốn ổn định Diệp Trần lại, sau đó thì lập tức báo cảnh sát, để cảnh sát đến trừng trị đối phương, tuyệt đối không ngờ rằng Diệp Trần lại còn muốn làm nhục bọn họ như vậy.
Diệp Trần cười lạnh, "Vương pháp? Ta chính là vương pháp!"
Cùng lúc nói xong lời này, Diệp Trần thuận tay cong ngón búng ra, "Sưu!"
Một đạo kiếm khí vô hình được phát ra:
"A!"
"Phù phù!"
Tiền Long ngay lập tức cảm nhận được hai chân của mình giống như bị người chặt đứt, không tự chủ được mà té quỵ trên đất.
Những thành viên khác của câu lạc bộ võ đạo Long Minh nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị này thì lập tức từng tên bị dọa đến liên tục lùi lại.
Diệp Trần một mặt lạnh lùng, "Cho ngươi hai lựa chọn, hoặc là xin lỗi, hoặc là chết!"
Cảm nhận được hàn ý trên người Diệp Trần, Tiền Long quỳ trên mặt đất lập tức suýt chút nữa thì hồn phi phách tán.
Đối phương ngay cả Hà Khôn Sơn cũng dám nói giết là giết, những người như bọn họ thì lại coi là thứ gì?
"Ta xin lỗi! Ta xin lỗi! Đừng có giết ta!"
Một khi Tiền Long người chủ tịch câu lạc bộ này nhận sai, các thành viên khác thấy thế thì nơi nào còn dám chống cự lại, thế là thi nhau quỳ rạp xuống đất, bắt đầu dập đầu.
Duy chỉ có Dương Chi Phàm vẫn đứng ở nơi đó như cũ, vẻ mặt vô cùng khó coi.
Hắn vẫn luôn tự khoe mình là thiên chi kiêu tử, cho dù đối với thân phận của Diệp Trần có chút kiêng kị, thế nhưng nếu hắn hướng đối phương dập đầu xin lỗi, hắn cuối cùng là vẫn không thể kéo cái thể diện kia xuống được.
Diệp Trần thấy thế thì không thể không khẽ chau mày, nhàn nhạt liếc qua Dương Chi Phàm, "Làm sao? Ngươi là không nghe hiểu lời của ta sao?"
Thân thể của Dương Chi Phàm lập tức run lên, trên mặt cố gắng nặn ra vẻ tươi cười nói:
"Diệp Trần, chúng ta dù sao cũng là bạn học cùng lớp, ngươi không cần phải làm tuyệt như vậy chứ?"
Vẻ mặt Diệp Trần từ đầu đến cuối đều lạnh nhạt, "Bạn học cùng lớp? Đã là bạn học cùng lớp, vậy vì sao ngươi ngồi nhìn Đường Uy bị lão gia hỏa kia đả thương?"
"Ta..."
Dương Chi Phàm lập tức vì đó mà bị kiếm chế, lúc trước hắn sở dĩ không ngăn cản Hà Khôn Sơn đánh trọng thương Đường Uy, thật ra thì cũng có ý muốn thăm dò Diệp Trần.
Chỉ là, hắn có nghĩ như thế nào cũng không nghĩ tới, Diệp Trần vậy mà bưu hãn như thế, chẳng những trực tiếp đánh chết Hà Khôn Sơn mà còn muốn bắt ép hắn phải dập đầu xin lỗi.
"Diệp Trần! Ta thừa nhận trước đây là ta coi thường ngươi, tuy nhiên ta khuyên ngươi vẫn là không nên quá khoa trương! Cho dù ngươi là võ giả Thánh Cảnh liền đã cho mình là thiên hạ vô địch sao? Dương gia chúng ta ở Đông Giang cũng không phải mặc người tùy ý ức hiếp..."
"Ồn ào!"
Không đợi Dương Chi Phàm nói xong, Diệp Trần thuận tay vỗ:
Oanh!
Cho dù ngay cả một phần trăm lực đạo Diệp Trần cũng không có sử dụng, nhưng cũng không phải Dương Chi Phàm có thể ngăn cản.
Dương Chi Phàm lập tức cảm nhận được một cỗ lực lượng kinh khủng khiến người ta phải sợ hãi rơi xuống từ trên đỉnh đầu hắn, giống như là thái sơn áp đỉnh, trong nháy mắt ép cả người hắn xuống dưới.
"Phù phù!" Một tiếng vang thật lớn, cả người Dương Chi Phàm hoàn toàn không thể khống chế, ở dưới áp lực cường đại kia, hung hăng quỳ xuống trên mặt đất, đầu gối càng là rơi vào bên dưới sàn nhà thật sâu, máu tươi văng khắp nơi, hai cái đùi thì theo như mắt thấy đã không giữ được.
"A!!"
Sau khi trải qua một lát yên tĩnh, Dương Chi Phàm lập tức phát ra một tiếng kêu thảm thiết như con heo bị thiến.
P/s: Ta thích nào.... chương thứ 5 nhớ
← Ch. 0659 | Ch. 0661 → |