← Ch.0810 | Ch.0812 → |
"Cái gì!!"
Tuyệt Vô Địch nhìn thấy Diệp Trần đột nhiên lao lên, hơn nữa khí tức hùng hâu, dường như hoàn toàn không có bị thương, hai mắt lập tức trợn lên thật lớn, mặt mũi đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi:
"Không! Đây không có khả năng!!"
Một chiêu Vạn Phật Thiên Ảnh vừa rồi của hắn chính là quyền pháp vô thượng của Kình Thương tông, dựa vào một chiêu này, hắn nhưng là đã từng giết chết một cường giả Phản Hư chân quân.
Mà bây giờ, vậy mà không thể làm tên tiểu tử trước mắt này bị thương một chút nào?
Hắn thật chỉ có cảnh giới Nguyên Anh thôi sao?
Không chỉ Tuyệt Vô Địch choáng váng, ngay cả những thiên kiêu khác, trong lúc nhất thời tất cả cũng đều sửng sốt bao quát cả Long Thần ở bên trong.
Tuy rằng hắn đã sớm đoán được Diệp Trần sẽ không bị Tuyệt Vô Địch giết chết dễ dàng như vậy, thế nhưng tu vi của hai người chênh lệch thực sự quá lớn!
Theo như hắn nghĩ, Diệp Trần cho dù không chết thì ít nhất cũng phải bị thương không nhẹ, làm thế nào cũng không nghĩ tới hắn chẳng những chống được một kích cường hãn của Tuyệt Vô Địch, hơn nữa còn giống như không có việc gì!
Cho dù đây cũng không phải là chiến lực mạnh nhất của Tuyệt Vô Địch, thế nhưng có thể làm được tới mức độ như vậy, người này chỉ sợ cũng là người có được thực lực xếp hạng trước hai mươi trên bảng Thiên Kiêu a?
Hơn nữa nhìn tuổi của hắn dường như chỏ có trên dưới hai mươi tuổi, hơn nữa tu vi cũng chỉ có cảnh giới Nguyên Anh, Tu Chân giới từ khi nào xuất hiện một vị thiên kiêu như vậy? Vì sao trước đó chưa từng được nghe nói qua?
Ngay vào lúc Long Thần đang cúi đầu trầm tư, Tuyệt Vô Địch kia giống như nhận được kích động to lớn:
"Ta không tin! Ta tuyệt không tin được! Hôm nay ngươi nhất định phải chết đi cho ta!!"
Tuyệt Vô Địch không thể nào chấp nhận được sự thật này, lập tức rống lớn một tiếng, tay phải bỗng nhiên lật một cái, Hoàng Kim Thăng Long thương đã xuất hiện trong lòng bàn tay của hắn một lần nữa:
Oanh!
Sát khí cường đại tuôn ra từ trên người Tuyệt Vô Địch, trong nháy mắt xông thẳng lên trời cao!
Tuyệt Vô Địch giơ Hoàng Kim Thánh Long thương lên cao, hướng Diệp Trần hung hăng đâm xuống tới!
Rất rõ ràng, lần này, Tuyệt Vô Địch thật sự đã động sát tâm đối với Diệp Trần!
"Không được!!"
Long Thần ở trên mặt đất, sau khi kịp phản ứng, muốn ngăn cản cũng đã có chút không kịp.
Diệp Trần thấy thế thì không thể không khẽ chau mày, Tuyệt Vô Địch sử dụng pháp bảo Tiên khí, hơn nữa còn ở dưới trạng thái nổi giận, đã đủ để uy hiếp được tính mạng của hắn!
"Xem ra chỉ có thể sử dụng Diệt Thế Ma đao..."
Ngay vào lúc Diệp Trần chuẩn bị sử dụng con át chủ bài mạnh nhất của chính mình.
Oanh!
Trên bầu trời, đột nhiên một đạo ánh kiếm màu băng lam, sau khi vạch phá trời xanh vậy mà thay Diệp Trần đỡ được trường thương màu vàng kim kia!
Khanh!
Ầm ầm!!
Trường kiếm màu băng lam và thanh trường thương màu vàng kim kia, sau khi ở trên không trung va chạm vào nhau thì không gian xung quanh đều bị chấn vỡ vụn ra.
Cảnh tượng tiếp theo ngay cả Diệp Trần hai mắt cũng không thể không trừng một cái, trên mặt hiện ra vẻ kinh ngạc.
Sau khi hai kiện pháp bảo va chạm vào nhau, bị đánh bay ra ngoài lại là trường thương màu vàng kim của Tuyệt Vô Địch!
Không chỉ như thế, tính cả bản thân Tuyệt Vô Địch cũng liên tục lùi lại đằng sau khoảng hơn trăm thước mới có thể miễn cưỡng đứng vững thân hình lại, đồng đạng mặt mũi đầy vẻ kinh ngạc.
Cảnh tượng này, nói thì chậm, thật ra thì chẳng qua xảy ra ngay trong chớp mắt.
Đợi đến khi không gian xung quanh ổn định lại lần nữa, trên trời cao ở giữa Diệp Trần và Tuyệt Vô Địch, không biết từ khi nào lại có thêm một thân ảnh nữ tử vô cùng xinh đẹp.
Nữ tử này, toàn thân áo trắng, trên người dường như không nhìn thấy một chút trang sức nào, chỉ có mái tóc dài được một cái dây nhỏ buộc lại, khoác ở sau vai, cách ăn mặc rất bình thường, nhưng vì đó mà càng làm nổi bật phong thái tuyệt thế của nàng ta vượt xa người bình thường, tuy nhiên trên gương mặt tinh xảo đến cực điểm lại che kín sương lạnh, để cho người ta ở đằng xa liếc mắt nhìn cũng cảm thấy hàn khí bức người mà không dám nhìn thẳng.
"Là nàng ta!"
Diệp Trần nhìn thấy nữ tử này xuất hiện, đôi mắt không thể không hơi sáng lên.
"Là Tuyệt tình kiếm Lạc Huyền Băng!"
Trong đám người phía dưới lập tức đã có người nhận ra lập tức kinh hô lên.
Sau khi Tuyệt Vô Địch đứng vững thân hình lại, nhìn thấy Lạc Huyền Băng, trên mặt cũng không thể không hiện ra vẻ kiêng dè thật sâu.
Trong vị trí thập đại thiên kiêu, xếp hạng thứ nhất là Long Thần mà xếp hạng thứu hai chính là Lạc Huyền Băng, thực lực phải vượt xa tám người khác, đây gần như là một sự thật đã được công nhận.
Những năm vừa qua Tuyệt Vô Địch vẫn luôn khắc khổ tu luyện, tu vi tăng lên nhanh chóng, vốn cho rằng có thể rút ngắn khoảng cách với Lạc Huyền Băng, nhưng một chút giao thủ vừa rồi đã để cho hắn trong nháy mắt ý thức được, khoảng cách giữa mình và Lạc Băng Huyền trước đó chẳng những không có rút ngắn lại, chỉ sợ ngược lại càng kéo xa!
"Ha ha! Huyền Băng tiên tử luôn được biết đến với sự tuyệt tình, không nghĩ tới cũng sẽ có lúc phải xuất thủ cứu người, chẳng lẽ tiểu tử này là người của tiên tử ngươi? Đây thật là hiếm thấy a!"
Tuyệt Vô Địch tự biết không phải là đối thủ của Lạc Huyền Băng, không còn dám tiếp tục xuát thủ, thế là nhịn không được trêu đùa.
Lạc Huyền Băng lại ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn Tuyệt Vô Địch, đương nhiên cũng tương tự không có nhìn Diệp Trần, giọng điệu vô cùng băng lãnh, nói:
"Ta cứu hắn là bởi vì hắn bây giờ còn không thể chết! Chờ tiến vào Mê La Tinh Hải, các ngươi ai sống ai chết ta lười quản!"
Tuyệt Vô Địch còn muốn nhiều lời, lúc này Long Thần ở phía dưới bỗng nhiên theo đó mà mở miệng, trong giọng nói hiện ra vẻ tức giận, "Tuyệt sư đệ, ba chiêu đã qua, chẳng lẽ ngươi muốn đổi ý hay sao? Nếu ngươi không có đã nghiền, ta đến bồi ngươi chơi đùa có được không?"
Tuyệt Vô Địch tự nhiên cũng nghe ra trong giọng nói Long Thần có sự tức giận, sắc mặt lập tức hơi đổi một chút, không còn dám nói thêm gì nữa, ngoan ngoãn lui trở về trên đài cao kia.
Nói đùa, ngay cả Lạc Huyền Băng cũng có thực lực như thế, Long Thần xếp hạng thứ nhất kia, hắn tự nhiên càng không phải là đối thủ, nơi nào còn dám tiếp tục gây sự?
"Đa tạ Huyền Băng tiên tử cứu giúp!"
Thân thể Diệp Trần nhoáng một cái đi tới trước mặt Lạc Huyền Băng hướng về phía nàng ta chắp tay thi lễ một cái nói.
"Ngươi suy nghĩ nhiều! Ta ta chưa từng muốn tới cứu ngươi!"
Lạc Huyền Băng một mặt đạm mạc, vẫn không có nhìn vào Diệp Trần, quẳng xuống một câu, cũng phi thân hạ xuống trên đài cao.
Diệp Trần biết tính tình của Lạc Huyền Băng chính là như vậy, cũng không để ý lắm, tuy nhiên đã bắt đầu suy nghĩ, chuẩn bị tìm một cơ hội làm quen với nữ nhân này để hỏi thăm tình huống của Hi Nguyệt một chút.
Sau khi Lạc Huyền Băng đến, một trăm người có danh tự trên tượng đài, toàn bộ cũng đã đến đông đủ.
Ầm ầm!
Tượng đài to lớn kia dường như thật có thể cảm ứng được tất cả khí tức của người thông qua khảo hạch, sau khi lắc lư kịch liệt một trận, ở vị trí trung ương của tượng đài, đột nhiên đã nứt ra một cái khe hở, giống như một cánh cửa mà ở sau cánh cửa đó thì là không trung vô tận, đây cũng là một cái đồ vật giống như Truyền Tống trận.
Sưu sưu sưu!
Sau cánh cửa không gian đột nhiên từng tia ánh sáng lóe lên rồi bay tới trước mặt của mỗi người.
"Đây là ngọc giản truyền tống, mọi người nhất định phải giữ gìn vật này thật kỹ, một khi ở bên trong gặp được uy hiếp nguy hiểm đến tính mạng của mình thì chỉ cần bóp nát vật này thì sẽ được truyền tống trở về tinh cầu Sơ Thủy, là cứu sinh phù của các ngươi!"
Long Thần cao giọng giới thiệu với mọi người một phen, sau đó thu ngọc giản truyền tống vào bên trong Càn Khôn Trạc, sau đó thì ngẩng đầu dẫn đầu bước vào bên trong cửa truyền tống không gian kia.
Ngay sau đó chính là Lạc Huyền Băng, Vân Phá Thiên, Yến Cuồng Sinh, Phong Hoa Vũ, Tuyệt Vô Địch...
Ngay vào lúc Tuyệt Vô Địch bước vào cửa không gian truyền tống, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Diệp Trần trong đám người đằng sau lạnh lùng nói ra một câu:
"Tiểu tử, ngươi tốt nhất cầu nguyện ở bên trong không gặp được ta đi!"
← Ch. 0810 | Ch. 0812 → |