← Ch.0897 | Ch.0899 → |
Sau khi Ngư Dao Dao xuất hiện vốn là thu hút ánh mắt của mọi người, lúc này mọi người thấy cô ta vậy mà chủ động nói chuyện với một tên nhân viên phục vụ thì lập tức tất cả đều ngây ngẩn cả người, ánh mắt lại thi nhau chuyển dời tới trên người Tào Văn.
Khuôn mặt của Tào Văn thì lập tức xấu hổ đỏ bừng lên, nếu như ở hai năm trước, lấy địa vị gia chủ Tào gia của hắn thì ngay cả Ngư Dao Dao gặp hắn cũng phải cung kính hô một tiếng gia chủ Tào, Tào tiên sinh!
Nhưng, bây giờ không giống ngày xưa!
Hắn hôm nay đã nghèo túng như tên ăn mày, hắn làm sao không biết thẹn nói ra tên của mình?
Ngay vào lúc Tào Văn do dự xoắn xuýt, hai tên tráng hán áo đen kia đã vọt lên hướng về phía Ngư Dao Dao khúm núm nói:
"Ngư tiểu thư, thực sự không có ý tứ! Hai người bọn họ chẳng qua chỉ là người làm mà thôi, đây là lo lỗi sơ suất trong công việc của chúng ta, bây giờ chúng ta sẽ đuổi hai người này ra ngoài!"
Hai người nói xong lời này đang muốn tiến lên xua đuổi hai người Diệp Trần và Tào Văn.
Không nghĩ tới, Ngư Dao Dao lại hướng về phía hai tên tráng hán kia khoát tay áo, một mặt không kiên nhẫn nói:
"Nơi này không có chuyện của các ngươi, đều tránh qua một bên cho bản tiểu thư đi!"
Hai tên tráng hán áo đẹp lập tức một mặt khó coi, đành phải cười theo, ngoan ngoãn lui sang một bên.
Ngư Dao Dao cũng nhìn về phía Tào Văn lần nữa, trong đôi mắt đẹp hơi sáng lên, dường như nghĩ tới điều gì:
"Ta nhớ ra rồi! Ngài... ngài là gia chủ Tào gia, Tào Văn tiên sinh đúng không?"
Xoạt!
Ngư Dao Dao vừa mới nói ra lời này thì toàn bộ người ở đây lập tức xì xào bàn tán.
"Cái gì!"
"Hắn chính là bá chủ ngày xưa của tỉnh Thiên Nam, gia chủ Tào gia, Tào Văn?"
"Nhớ năm đó lúc Tào gia cường thịnh, phóng tầm mắt toàn bộ Hoa Hạ cũng là đại gia tộc hạng nhất, đáng tiếc sau này suy bại quá nhanh, hôm nay đã sớm bị lãnh quên tên tuổi!"
"Người này thật là gia chủ Tào gia? Làm sao lại trở thành bộ dáng như thế?"
...
Tào Văn dù sao cũng là đại nhân vật ngày xưa danh chấn toàn bộ Hoa Hạ, những người ở trước mắt đây cũng đều không phải hạng người bình thường, tự nhiên đều nghe nói về hắn.
Nghe được tiếng bàn tán của mọi người, Tào Văn lập tức càng ngày càng cảm thấy xấu hổ, thận hận không thể ngay lập tức tìm một cái kẽ đất nào đó để chui vào:
"Cái này, Ngư tiểu thư, thực sự không có ý tứ! Ta... ta không phải Tào Văn, ngài nhận lầm người!"
Mặt mũi Tào Văn đầy vẻ xấu hổ, nói xong lời này thì cúi đầu xuống muốn lôi kéo Diệp Trần sang một bên, nhanh chóng rời khỏi chỗ này.
Hắn cũng hiểu rõ, tuy rằng bây giờ Diệp Trần đã trở về thì chắc chắn sẽ lấy lại công đạo cho hắn, thế nhưng bộ dáng bây giờ của hắn thật sự là quá nhếch nhác, chính hắn cũng cảm thấy làm mất thể diện của người Tào gia!
Diệp Trần tự nhiên hiểu tâm tư của Tào gia, không thể không âm thầm thở dài một hợi, dự định theo Tào Văn tạm rời khỏi nơi này trước, chờ đến lúc Đại hội võ đạo chính thức bắt đầu thì hắn ngay lập tức thi triển Thời Không pháp tắc thì trong nháy mắt sẽ tiến đến.
Tuy nhiên, ngay vào lúc này, trong đám người bỗng nhiên lại có một người đi ra, ngăn ở trước mặt hai người, trên mặt mang vẻ trêu tức nồng đậm:
"Ơ! Đây không phải Tào gia chủ danh tiếng lừng lẫy hay sao? Nếu như ta không có nhớ nhầm, ngươi bây giờ là một tên nhân viên phục vụ trong nhà hàng của ông chủ Quách a? Thế mà lại có thời gian tới tham gia Đại hội võ đạo, chắc là bát đĩa hôm nay ngươi rửa xong rồi? Ha ha ha!!"
Người nói chuyện là một nam thanh niên ước chừng khoảng hai mươi tuổi, quần áo một thân hàng hiệu, khí thế trên người không yếu, mặt mũi đầy vẻ kiêu căng.
"Nhân viên phục vụ? Rửa bát đĩa? Lời này của ngươi là có ý gì?"
Ngư Dao Dao nghe được điều này thì gương mặt xinh đẹp lập tức phát lạnh, không thể không nhìn về phía thanh niên có vẻ mặt kiêu căng kia, mở miệng trầm giọng nói.
Nam thanh niên có vẻ kiêu căng kia nghe thấy Ngư Dao Dao chủ động hướng hắn tra hỏi thì tinh thần trở nên hăng hái, dù sao nếu có thể đáp lên quan hệ với nữ cường giả trước mắt này thế nhưng là chuyện mà có rất nhiều nam võ giả tha thiết ước mơ.
Thế là, thanh niên kiêu căng kia lập tức cao giọng kể lại chuyện một năm vừa qua Tào Văn làm nhân viên phục vụ tại nhà hàng nói ra cho mọi người nghe, như thế sợ tất cả mọi người không biết, nghe không rõ.
Sau khi nói xong, thanh niên kiêu căng lần nữa khinh bỉ liếc qua Tào Văn, mặt mũi đầy vẻ trêu tức, cất cao giọng nói:
"Cho nên! Ngư tiểu thư, các vị, ta có thể chắc chắn nói cho các ngươi biết, người trước mắt này chính là Tào Văn, chính là gia chủ Tào gia ngày xưa!"
"Chỉ có điều, gia chủ Tào gia bây giờ chẳng qua chỉ là một con chó lang thang không có nhà để về, một tên phế vật mà thôi! Ha ha!"
Sau khi Tào Văn nghe xong lời này thì đầu lập tức cúi thấp hơn, nắm chặt song quyền, móng tay đã cắm vào sâu trong lòng bàn tay.
Diệp Trần thấy thế cũng không thể không lắc đầu, vốn hắn còn có dự định trước nhìn tìm hiểu lần Đại hội võ đạo lần này một chút, để hiểu rõ tình huống của giới võ đạo Hoa Hạ bây giờ một chút, nhưng bây giờ xem ra không ra tay là không được.
Hắn không có khả năng trơ mắt ra nhìn Tào Văn bị sỉ nhục trước mặt mọi người mà thờ ơ.
Tuy nhiên:
Ngay vào lúc Diệp Trần chuẩn bị ra tay thay Tào Văn giáo huấn thanh niên kiêu căng trước mắt này một chút thì:
"Ba!"
Một tiếng tát tai thanh thúy đột nhiên vang lên!
Tất cả mọi người đều sững sờ, thi nhau nhanh chóng nhìn vào thì lập tức tất cả đều choáng váng.
Hóa ra một cái tát tai này rõ ràng là xuất từ Ngư Dao Dao mà người bị đánh kia thì chính là cía tên thanh niên kiêu căng đăng dương dương đắc ý kia.
"Ngư tiểu thư, ngươi!"
Thanh niên kiêu căng vào lúc này cũng bị Ngư Dao Dao đánh cho choáng váng, mặc dù đối phương cũng không có sử dụng chân nguyên, chỉ là một cái tát bình thường, thế nhưng ngay ở trước mặt nhiều người như thế thì đối với loại người cao ngạo như hắn mà nói chính là khó chịu hơn giết hắn!
Nếu như không phải cố kỵ vào thân phận của Ngư Dao Dao, chỉ sợ hắn sớm đã nổi giận.
Tuy nhiên:
Sau khi Ngư Dao Dao tát thanh niên kiêu căng một cái thì gương mặt xinh đẹp lại bình thản như nước, lại nói ra lời nói kinh người:
"Ta cho ngươi khoảng thời gian mười giây, lập tức quỳ xuống hướng Tào tiên sinh nói xin lỗi!"
Xoạt!
Ngư Dao Dao vừa mới thốt ra lời kia thì toàn bộ mọi người trên sân thượng lập tức xì xào bàn tán lần nữa.
Chẳng những mọi người choáng vàng, thanh niên kiêu căng kia choáng váng mà ngay cả Tào Văn trong lúc nhất thời cũng không kịp phản ứng lại đây là chuyện gì.
Mà Diệp Trần vốn cũng định ra tay cũng không thể không hơi sững sờ, sau đó khóe miệng hiện ra nụ cười khen ngợi.
"Ngươi để cho ta hướng một tên phế... quỳ xuống nói xin lỗi? Dựa vào cái gì?!!"
Thanh niên kiêu căng kia sau khi phản ứng lại thì lập tức giống như con mèo bị giẫm phải đuôi, lập tức rống lên.
Vẻ mặt của Ngư Dao Dao vô cùng bình tĩnh:
"Chỉ dựa vào hắn là gia chủ Tào gia! Dựa vào hắn là tiền bối mà Ngư Dao Dao ta kính trọng! Lý do này, đủ chưa?"
Oanh!
Cùng lúc Ngư Dao Dao nói ra lời này thì trên thân thể mềm mại hoàn mỹ nóng bỏng kia của cô ta đột nhiên dâng lên một cỗ khí thế cường đại, vô cùng bá khí!
Bạch bạch bạch!
Thanh niên kiêu căng kia bị khí thế trên người của Ngư Dao Dao chấn nhiếp, vẻ mặt lập tức trở nên trắng bệch, không thể không liên tiếp lùi lại mấy bước mới gắng gượng đứng vững thân hình.
"Ta nói lại một lần cuối cùng! Hướng Tào tiên sinh quỳ xuống nói xin lỗi, bằng không, ta không ngại để cho người của ta ném ngươi từ trên này xuống!"
Ngư Dao Dao bước về phía trước một bước lại chậm rãi mở miệng nói.
Cùng lúc đó:
Bá bá bá!
Mấy tên tùy tùng phía sau Ngư Dao Dao kia, thân thể cũng nhoáng một cái vây thanh niên kiêu căng kia vào ở giữa, dường như chỉ chờ Ngư Dao Dao ra lệnh một tiếng là sẽ ném hắn từ trên này xuống dưới.
"Phù phù!"
Thanh niên kiêu căng nhìn thấy cử động này thì ngay lập tức biết sợ, hai chân lập tức mềm nhũn ra té quỵ trên đất:
"Tào... Tào tiên sinh, thật xin lỗi!!"
Cuối cùng thì mặt mũi thanh niên kiêu căng đầy vẻ không cam lòng mà cúi đầu.
← Ch. 0897 | Ch. 0899 → |