← Ch.0946 | Ch.0948 → |
Chỉ thấy, một nữ tử mặc áo màu tím, đang ngồi ở trước một cái bàn gỗ, một bàn tay ngọc chống xuống mặt bàn nâng cằm lên, một bàn tay ngọc khác vân vê mái tóc trước ngực, nhưng ở trên khuôn mặt xinh xắn đến hoàn mỹ kia lại hiện ra vẻ u sầu.
Hi Nguyệt lúc này, vẫn còn chưa phải là cường giả tuyệt đỉnh làm cho cả Tu Chân giới biết đến của sau này mà vẫn chỉ là một nữ tử còn trẻ.
"Tuy rằng ta rát chán ghét loại phương thức ép buộc hôn nhân này, tuy nhiên lời nói của Vân di chưa hẳn là không có đạo lý, Tuyệt Vô Địch kia nói không chừng cũng không có kém như vậy, hay là ta trước tiên thử tiếp xúc một chút?"
Hi Nguyệt nghiêng cái đầu nhỏ, đột nhiên tự nói lẩm bẩm một câu.
Diệp Trần ở ngoài cửa sổ, vốn bỗng nhiên nhìn thấy người yêu mà mình vẫn luôn nhớ về, sớm đã rơi vào trạng thái không biết mình bây giờ đang ở nơi nào, đột nhiên nghe được lời này của Hi Nguyệt thì sắc mặt lập tức thay đổi lớn, quên sạch sành sanh tình cảnh của mình lúc này mà theo bản năng bật thốt lên:
"Không được!"
Hi Nguyệt lập tức bị dọa không nhẹ, đột nhiên nhảy cẫng lên, một đôi mắt đẹp gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Trần ngoài cửa sổ, trên gương mặt tuyệt mỹ kia lập tức hiện ra vẻ cảnh giác vô cùng nồng đậm:
"Ngươi! Ngươi là ai?"
Lúc này Diệp Trần mới lấy lại tinh thần, lập tức ngầm nói một tiếng hỏng bét, Hi Nguyệt ở kiếp này còn chưa biết hắn, nhỡ đâu coi hắn là tên lãng tử háo sắc vậy thì coi như không ổn!
"Ngươi rất to gan! Cũng dám tự tiên xông vào Lạc Hà tông chúng ta!"
Sau khi Hi Nguyệt định thần lại một chút, không đợi Diệp Trần giải thích, bàn tay ngọc lật một cái, một sợi dây thừng dài màu tím đột nhiên xuất hiện trên tay của nàng:
Sưu!
Dây thừng dài bay múa mà ra, thẳng đến Diệp Trần mà cuốn tới, rõ ràng là một kiện Thánh khí có phẩm giai không thấp.
"Ai!"
Diệp Trần khẽ thở dài một tiếng, cũng không có xuất thủ ngăn cản.
Dây thừng dài màu tím kia trong nháy mắt cuốn lấy thân thể Diệp Trần, giống như buộc bánh chưng, buộc thật chặt hắn lại.
"Tiến đến!"
Hi Nguyệt dùng sức kéo một cái, người Diệp Trần ở ngoài cửa sổ, trong nháy mắt đã bị nàng ta kéo vào trong phòng.
Khanh!
Kèm theo đó là một tiếng vũ khí được rút ra khỏi vỏ, tay trái Hi Nguyệt đã có thêm một thanh đoản kiếm, kè ở trên cổ Diệp Trần.
Một dạng này xuống tới, giống như nước chảy mây trôi, Diệp Trần đã bị bắt.
Không thể không nói, Hi Nguyệt lúc này tuy rằng tuổi còn rất trẻ, thế nhưng là so với thập đại thiên kiêu ở trên bảng Bách Niên Thiên Kiêu kia thì cũng không thua kém bao nhiêu.
Đương nhiên, chủ yếu vẫn là bởi vì Diệp Trần, hoàn toàn không có tâm tư phản kháng, bằng không lấy thực lực của Hi Nguyệt thì căn bản không bắt được hắn dễ như vậy.
Cho dù ngay bây giờ, Diệp Trần nhìn như đã bị bắt, nếu như hắn muốn đánh bại Hi Nguyệt thì cũng là dễ như trở bàn tay.
"Nói! Ngươi đến cùng là cái gì! Tại sao lại xuất hiện ở nơi này?"
Hi Nguyệt dùng đoản kiếm kè ở trên cổ Diệp Trần, lạnh giọng hỏi.
Diệp Trần suy nghĩ một chút, nếu như mình nói thật, có khi còn bị Hi Nguyệt tưởng mình là thằng điên cũng nên, , sau khi đầu nhanh chóng vận chuyển, bỗng nhiên linh quang lóe lên, cố ý giả bộ như thể sợ hãi nói:
"Hi Nguyệt tiên tử tha mạng! Cái này, ta nhưng thật ra ta là bằng hữu của Huyền Băng tiên tử Tuyệt Tình cư..."
Lạc Huyền Băng!
Trước mắt có lẽ kéo người này vào giữa hắn và Hi Nguyệt là chọn lựa thích hợp nhất.
Quả nhiên, Hi Nguyệt nghe được lời này của Diệp Trần, vẻ mặt thần sắc lập tức hơi dịu đi một chút, tuy nhiên thay vào đó là vẻ mặt hoài nghi:
"Ngươi thật là quen biết Huyền Băng tỷ tỷ sao? Không phải đang gạt ta đó chứ?"
Diệp Trần vội vàng gật đầu như gà mổ thóc, một mặt tỏ ra hơi sợ nói:
"Đó là đương nhiên, Hi Nguyệt tiên tử nếu không tin, ta đây sẽ lập xuống lời thề bản mệnh!"
Hắn và Lạc Huyền Băng xác thực là quen biết, đây là không có sai, cho nên hắn căn bản không sợ lập xuống lời thề bản mệnh.
Nghe được điều này, sắc mặt của Hi Nguyệt lập tức hòa hoãn rất nhiều.
Phải biết lời thề bản mệnh đối với tu chân giả mà nói cũng không phải đùa giỡn, một khi vi phạm lời thề của mình thì ắt sẽ bị trời phạt, cho dù là một số cường giả có thể ngăn cản được trời phạt vậy thì cái giá phải trả cũng rất lớn!
Hi Nguyệt dường như cảm thấy dáng vẻ của Diệp Trần cũng không giống như nói dối, hơn nữa nàng ta cũng không biết thực lực chân chính của Diệp Trần, tự nhận là có thể khống chế được cục diện, thế là thu hổi đoản kiếm và dây thừng lại, khoát tay áo nói:
"Không cần! Ta tin tưởng lời ngươi nói, ngươi đã là bằng hữu của Huyền Băng tỷ tỷ vậy chẳng lẽ là Huyền Băng tỷ tỷ phái ngươi tới?"
Đến mức độ này rồi thì Diệp Trần cũng chỉ đành kiên trì, nhẹ gật đầu, tiếp tục bịa chuyện nói:
"Huyền Băng tiên tử đối với ngươi rất là tưởng niệm, nhưng tạm thời không có thời gian, thế là để cho ta tới truyền tin, mười ngươi đi Tuyệt Tình cư một lần! Không nghĩ tới, sau khi tới đây, ta mới nghe nói Hi Nguyệt tiên tử ngài bị cấm túc, ta suy nghĩ, nếu cứ trở về như vậy thì chắc chắn không có cách nào hướng Huyền Băng tiên tử bàn giao, cho nên chỉ có thể một mình lặng tìm được nơi này..."
Diệp Trần đây hoàn toàn là đang nói bậy, tuy nhiên nói lại cũng hợp tình hợp lý.
Hi Nguyệt muộn nghiệm chứng thật giả trong đó cũng chỉ có thể đi tới trước mặt Lạc Huyền Băng ở Tuyệt Tình cư.
Mà chỉ cần gặp được Lạc Huyền Băng, Diệp Trần tư nhiên có thể mời Lạc Huyền Băng hòa giải, cho nên hắn căn bản cũng không sợ để lộ.
Sau khi Hi Nguyệt nghe nói xong thì nhẹ gật đầu, hiển nhiên đã tin tưởng mấy phần, tuy nhiên đôi mi thanh tú bỗng nhiên hơi nhíu lại, dường như nghĩ tới điều gì đó, đôi mắt đẹp gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Trần:
"Vậy ngươi tiến vào đây như thế nào? Xung quanh cái viện lạc này thế nhưng là sư phụ ta tự mình bố trí cấm chế, người bình thường làm sao có thể xông vào đây?"
Diệp Trần bị ánh mắt của Hi Nguyệt nhìn chằm chằm vào, trong lòng lập tức hơi nhảy một cái, tuy nhiên cũng may lúc trước hắn tiến đến thì đã lưu lại đường lui, thế là giả bộ như một mặt mờ mịt nói:
"Cấm chế? Có sao? Ta cứ đi tới đi tới thì đi vào a!"
Diệp Trần trong khi nói lời này thì cùng lúc đó bàn tay để ở sau lưng, ngón tay hơi cong búng ra.
Ông ~~
Một đạo lực lượng pháp tắc vô hình, trong nháy mắt chui vào bên trong hư không.
Mà cùng lúc đó:
Tầng cấm chế ở lối vào viện lạc kia lập tức đã nứt ra một cái khe.
Hoá ra:
Trước lúc tiến vào, Diệp Trần đã sử dụng Thời Không pháp tắc đối với cấm chế trước đó đã động tay chân một chút xíu, để lại sự chuẩn bị cho việc rời đi.
Vân Y Nhân tới đi vội vàng, cũng không có để ý đến biến hóa rất nhỏ này.
Hi Nguyệt nghe được lời này của Diệp Trần thì lập tức sững sờ, trên gương mặt tuyệt mỹ lập tức hiện ra thần sắc khó có thể tin:
"Đi tới đi tới thì đi vào? Điều này sao có thể!!"
Hi Nguyệt nói xong thì thân thể ngay lập tức nhoáng một cái, đã ra khỏi lầu các, thẳng đến hướng lối vào mà đi.
Khóe miệng Diệp Trần hơi nhếch lên, hiện ra nụ cười xấu xa, cũng lập tức bước nhanh đi theo.
"Thế mà thật sự đúng là như vậy!"
Hi Nguyệt đi tới lối vào viện lạc, nhìn thấy quả nhiên đúng như Diệp Trần nói thì lập tức vừa mừng vừa sợ, chợt tự nhủ:
"Chẳng lẽ là Vân di? Hì hì, ta đã hiểu, vẫn là Vân di hiểu rõ ta nhất a!"
Diệp Trần nghe được lời nói nhỏ giọng này của Hi Nguyệt, trong lòng âm thầm cảm thấy buồn cười, vẻ mặt bên ngoài nhưng không có đổi sắc, thừa cơ nói:
"Vậy, Hi Nguyệt tiên tử, chúng ta vẫn là tranh thủ thời gian đi nhanh đi! Huyền Băng tiên tử còn đang chờ ngươi ở Tuyệt Tình cư a! Nhỡ đâu nếu bị người phát hiện, vậy chúng ta thực sự là không đi được a!"
Hi Nguyệt đến cùng thì vẫn còn trẻ, không nghi ngờ gì, liên tục gật đầu, nói:
"Đúng đúng! Chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây, nhữ đâu bị trưởng bối trong môn phát hiện thì chẳng phải sẽ phụ lòng một phen khổ tâm của Vân di sao?"
← Ch. 0946 | Ch. 0948 → |