← Ch.0985 | Ch.0987 → |
"Khụ khụ!"
Diệp Trần hơi ho nhẹ hai tiếng, đưa tay lau đi vệt nước mắt trên mặt Hi Nguyệt, cười nói:
"Yên tâm! Loại lực đạo mức độ này, cũng chỉ có thể gãi ngứa cho phu quân ta thôi, còn chưa gây thương tổn được ta a!"
Thần sắc của Diệp Trần như thường, khí định thần nhàn mở miệng nói.
Thật ra thì vừa rồi hắn hoàn toàn vó thể dựa vào Không Gian pháp tắc trực tiếp cứu Hi Nguyệt, đồng thời né tránh một quyền kia.
Nhưng nếu như hắn thật làm như vậy, vậy thì trái với quy tắc của trò chơi, hơn nữa cũng sớm bại lộ ra lá bài tẩy của mình, cho nên hắn cũng chỉ có thể dùng thân thể của mình mà đỡ thay một quyền kia cho Hi Nguyệt.
Quan trọng nhất chính là, loại công kích mức độ này của Đồ Tranh vốn không gây thương tổn cho hắn được một chút nào!
"Ngươi, ngươi thật không có việc gì?"
Hi Nguyệt nhìn thấy thần sắc của Diệp Trần vẫn như thường, không hề có dáng vẻ giống như bị thương, lúc này mới dừng khóc, tuy nhiên vẫn như cũ cảm thấy có chút không dám tin tưởng.
Nói cho cùng thì một quyền kia của Đồ Tranh thực sự là rất mạnh, cho dù là Phản Hư Chân Quân chỉ sợ cũng không dám coi thường, Diệp Trần trực tiếp đón một quền, thật không có việc gì?
Diệp Trần mỉm cười, đưa tay lập tức nắm lấy mũi ngọc tinh xảo của Hi Nguyệt, trực tiếp xoay người lại nhìn về phía Đồ Tranh trên lôi đài, lạnh lùng nói:
"Trận này, ngươi thắng! Tuy nhiên tiếp theo, ngươi tốt nhất cầu nguyện không có gặp được ta đi!!"
Vẻn vẹn chỉ dựa vào Đồ Tranh này vừa rồi động sát ý đối với Hi Nguyệt, Diệp Trần đã phán quyết tử hình hắn ở trong lòng rồi!
Đồ Tranh nghe được lời này của Diệp Trần thì lập tức biến sắc:
"Ngươi thế mà... Không có việc gì?"
Những người còn lại thấy cảnh tượng này thì tất cả cũng đều xôn xao bàn tán một lần nữa.
"Cái tên này vậy mà chịu nổi một quyền của Đồ Tranh này?"
"Nhìn dáng vẻ của hắn dường như cũng không có bị thương a!"
"Chẳng lẽ trên người của hắn có một loại pháp bảo phòng ngự nào đó?"
"Chắc chắn là như vậy! Hơn nữa cũng chưa chắc hắn một chút tổn thương cũng không có, nói không chừng chỉ là cố ý phô trương thanh thế mà thôi!"
...
Bên trong tiếng bàn tán của mọi người, Diệp Trần chậm rãi đi tới trên lôi đài, trở lại chỗ ngồi của mình mà ngồi xuông.
Kể từ đó, rất nhiều người ngay lập tức càng thêm vững tin vào phán đoán của mình:
"Các ngươi xem! Trên đường hắn đi trở về chỗ ngồi, bước chân rõ ràng là phù phiếm, hơn phân nửa đã bị nội thương không nhẹ, hiện tại chẳng qua chỉ là cố giả bộ mà thôi!"
Trong đám người, không biết là ai bỗng nhiên ném ra cái nhìn của mình, lập tức dẫn tới tiếng đồng ý nhất trí gật đầu của mọi người.
Dù sao thì ở trong suy nghĩ của mọi người, một quyền kia của Đồ Tranh thực sự là cường hãn!
Cho dù là cường giả Phản Hư Chân Quân, dùng thân mạnh mẽ chống lại một quyền này cũng tuyệt đối sẽ không dễ chịu, huống chi Diệp Trần chỉ có cảnh giới Hóa Thần tầng một?
Chẳng mấy chốc, tuy rằng Đồ Tranh khiêu chiến thành công, leo lên hạng năm, người khiêu chiến cũng chỉ còn lại có bốn người.
Tên thiên kiêu xếp hạng thứ mười bốn kia, nhảy tới trên lôi đài, dường như là sau khi trải qua suy nghĩ một phen, cuối cùng cắn răng một cái hướng về phía Diệp Trần vừa chắp tay vừa nói:
"Kẻ hèn mọn bất tài này, hướng Diệp công tử thỉnh giáo một chút!"
Rất rõ ràng, người này cũng không tin Diệp Trần chịu một quyền trước đó của Đồ Tranh thật sự không bị thương một chút nào?
Hơn nữa, đối mặt với chín người khác, hắn đều hoàn toàn không có bất kỳ nắm chắc gì, chỉ có biến số Diệp Trần này là cơ hội duy nhất của hắn, có thể đánh cược một lần!
Thua cuộc đơn giản vẫn là bị đào thải, bảo trì nguyên trạng mà thôi!
Thế nhưng là một khi cược thắng, vậy hắn coi như một bước lên trời, trực tiếp có thể ngồi trên bảo tọa đệ nhất!
Không thể không nói, sức dụ hoặc này thực sự quá lớn, gần như không có ai sẽ buông tha cho cơ hội này.
"Ngươi chắc chắn?"
Khóe miệng Diệp Trần hơi nhếch lên, hiện ra nụ cười lạnh.
Những người này rất rõ ràng là coi hắn thành quả hồng mềm dễ nắm a!
Người kia khi bị ánh mắt của Diệp Trần nhìn thẳng vào thì thân thể lập tức khẽ run lên, nhưng cuối cùng dưới sự dụ hoặc cực lớn đó, vẫn là kiên định gật đầu:
"Mời Diệp công tử chỉ giáo!"
"Được! Vậy thì như ngươi mong muốn!"
Diệp Trần nói đến đây cũng không có đứng lên, có chút dừng lại, sau đó lời nói chuyển hướng, nói:
"Thế nhưng, đối phó tiểu lâu la như ngươi vậy còn chưa xứng để cho ta phải đứng dậy, ta an vị ở chỗ này đánh với ngươi, trong vòng ba chiêu nếu không thể đánh bại ngươi coi như ta thua!"
Xoạt!
Diệp Trần vừa nói ra lời này, trong đám người phía dưới lôi đài lập tức xôn động lần nữa.
Lời này của Diệp Trần, nhìn như ngông cuồng nhưng rơi vào trong mắt mọi người rõ ràng là cố ý hư trương thanh thế!
"Thấy được chưa! Ta vừa rồi nói cái gì ấy nhỉ? Chống lại một quyền kia của Đồ Tranh, cho dù hắn có pháp bảo phòng ngự thì cũng tuyệt đối không có khả năng không bị thương!"
"Bây giờ xem ra, hắn bị thương vẫn là không nhẹ, đoán chừng cũng đã không đứng lên nổi a?"
"Hơn nữa còn cố ý nói cái gì ba chiêu không thắng thì coi như hắn thua, đây rõ ràng là đang tìm cho chính mình một bậc thang đi xuống a!"
...
Diệp Trần nghe được tiếng bàn tán của mọi người, khóe miệng lập tức hiện ra nụ cười lạnh.
Hắn muốn chính là loại hiệu quả này!
Đã các ngươi đều cảm thấy ta bị thương, vậy ta giống như các ngươi mong muốn!
Kể từ đó cũng có thể để hai người Đồ Tranh và Tuyệt Vô Địch kia buông lỏng cảnh giác đối với hắn.
Dù sao thì hai người kia đều đã ở trong danh sách hắn phải giết!
Nếu như biểu hiện của mình trấn trụ bọn hắn, đến lúc đó bọn họ trực tiếp nhận thua, vậy coi như không chơi được rồi!
Vị thiên tài xếp hạng thứ mười bốn kia lập tức cảm thấy hưng phấn, cảm giác hy vọng của chính mình tăng lên nhiều, không thể không cười ha ha một tiếng, lại hướng về phía Diệp Trần vừa chắp tay vừa nói:
"Đã như vậy, vậy Diệp công tử, tại hạ xin đắc tội!"
Người kia nói xong lời này, đột nhiên không tiến thay vào đó là lùi lại, trực tiếp thối lui đến vị trí bên bờ lôi đài, sau đó diêu không đánh ra một chưởng hướng Diệp Trần đập xuống!
Ầm ầm!
Trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một bàn tay khổng lồ, giống như một ngọn núi lớn hướng Diệp Trần hung hăng đập xuống mà đi.
Sách lược cái tên này rất rõ ràng, chuẩn bị kéo dài khoảng cách với Diệp Trần, dùng phương thức đánh xa để tấn công Diệp Trần.
Mà Diệp Trần bởi vì ước định trước đó mà chính mình đã nói, muốn ngồi ở trên ghế không được đứng dậy, kể từ đó, hắn chỉ cần ở xa xa so qua ba chiêu với Diệp Trần thì coi như thắng!
Không thể không nói đấu pháp của người này thực sự tương đối hèn mọn.
Ngay cả đám người dưới lôi đài quan sát cũng đã có người không nhịn được mà mắng to:
"Loại đấu pháp này thật đúng là đủ buồn nôn a!"
"Hai người cách xa nhau như vậy, căn bản không có cách nào đối với đối phương tạo thành tổn thương tính thực chất được!"
"Xong! Diệp Trần này mua dây buộc mình, chính mình muốn tự đùa chơi chết chính mình, như thể tự tay bóp dái a!"
...
Thật ra thì không chỉ mọi người nghĩ tới, ngay cả Diệp Trần cũng nhìn thấy loại đấu pháp này của đối phương cũng hơi có chút ngoài ý muốn, tuy nhiên sau đó thì vẻ mặt lại khôi phục sự bình tĩnh trước đó.
Sau khi thuận tay đón được một chưởng này của đối phương, Diệp Trần cười lạnh, ngồi ngay ngắn ở trên ghế, cách không đấm ra một quyền.
Một quyền này, nhẹ nhàng, nhìn qua dường như không có bất kỳ một chút lực đạo nào.
Nhưng mà ngay sau đó thì một cái bóng mờ khổng lồ hình quả đấm, đột nhiên xuất hiện ở hơn trăm mét trực tiếp đánh bay cái tên khiêu chiến kia còn đang hoàn toàn chưa kịp phản ứng kia ra ngoài.
Tuy nhiên sau khi một quyền này được đánh ra thì Diệp Trần lập tức âm thầm hô một tiếng "Hỏng bét!"
Bởi vì quyền pháp mà hắn vừa mới dùng, chính là Hư Không Thần quyền kết hợp với Thời Không pháp tắc!
Mà trước đó ở bên trong Mê La Tinh Hải hắn đã từng nhiều lần dùng qua quyền pháp này!
Quả nhiên,
Sáu người Tuyệt Vô Địch, Long Thần, Lạc Huyền Băng, Nhạc Vô Kỵ, Phong Hoa Vũ, Dịch Bạch nhìn thấy một quyền này của Diệp Trần, tất cả đều có vẻ mặt đại biến, rất rõ ràng là đã phát hiện ra gì đó!
← Ch. 0985 | Ch. 0987 → |