← Ch.1004 | Ch.1006 → |
"Rống!!"
Hỗn Thế Ma Viên thấy thế lập tức thả Diệp Trần và Hi Nguyệt ra một bên, sau đó vung nắm đấm lớn đầy lông xù lên, trực tiếp đi lên ngăn cản.
Ầm ầm!
Thời không xung quanh trực tiếp vỡ vụn ra, cả quả tinh cầu đều hung hăng lắc lư một cái, giống như lúc nào cũng sẽ sụp đổ.
Dưới chân Hỗn Thế Ma Viên lập tức xuất hiện một cái hố sâu hơn ngàn mét!
Tuy nhiên cũng may cuối cùng vẫn là chặn lại một chưởng này!
"Ồ!"
Vân Thương Sinh lập tức kinh hô một tiếng, hiển nhiên không nghĩ tới Hỗn Thế Ma Viên chỉ có thất giai thế mà có thể đón lấy được một chưởng của mình.
"Súc sinh này thật đúng là không đơn giản! Ba vị cũng đừng đứng đó nhìn, cùng xuất thủ một lượt đi!"
Vân Thương Sinh và Hỗn Thế Ma Viên giao thủ một cái thì biết thực lực của con Ma Viên này cực mạnh, thậm chí nếu như đơn đả độc đấu hắn cũng chưa chắc có thể thắng!
Tuy nhiên, nếu như bốn người bọn họ liên thủ với nhau thì tự nhiên không đáng nhắc tới.
Rầm rầm rầm!
Ngay sau đó, tứ đại Đế Quân đồng thời xuất thủ, thời không xung quanh hoàn toàn bỡ nát, hoàn toàn tiến vào bên trong hư không loạn lưu.
"Rống!!"
Hỗn Thế Ma Viên gào thét, đồng thời song quyền không ngừng bay múa, ngăn cản công kích của tứ đại Đế Quân, gắt gao bảo vệ hai người Diệp Trần và Hi Nguyệt ở dưới thân thể.
Thế nhưng là dần dần hắn lấy một địch bốn, thực lực chênh lệch vẫn là quá mức cách xa, bắt đầu dần dần có chút lực bất tòng tâm.
Oanh!
Công Tôn Vô Ngã bỗng nhiên nắm lấy được một chỗ sơ hổ, một chưởng đánh vào trên lưng của Hỗn Thế Ma Viên.
"Ngao!!"
Hỗn Thế Ma Viên lập tức phát ra một tiếng kêu đau đớn thảm thiết, tuy nhiên vẫn như cũ cố gắng bảo vệ hai người Diệp Trần.
Diệp Trần thấy thế lập tức cảm động, vừa xấu hổ vừa day dứt, loại chiến đấu cấp bậc này, hắn căn bản không xen tay vào được, chỉ có thể đứng nhìn.
Tuy rằng vẫn luôn không hề từ bỏ đi câu thông với Thế Giới Chi Tâm nhưng đáng tiếc lại dường như không có đạt được bất kỳ tiến triển gì.
"Không được! Cứ như vậy nữa thì không chỉ lão vượn khó giữ được tính mạng mà ta và Hi Nguyệt cũng phải mất mạng ở nơi này! Kế trước mắt chỉ có thể chiến đấu cùng nhau!"
Vừa nghĩ đến đây, Diệp Trần bỗng nhiên cắn răng một cái, tực tiếp nâng bàn tay lên, hung hăng đạp vào vị trí trái tim của mình.
"Phốc!"
Một chưởng này đập xuống, Diệp Trần trực tiếp điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi.
Hi Nguyệt ở một bên thấy thế thì lập tức khẩn trương, vội vàng đỡ lấy Diệp Trần:
"Diệp Trần, ngươi làm gì? Ngươi điên rồi sao?"
Diệp Trần khoát tay áo, nói:
"Hi Nguyệt, ngươi nghe ta nói, ta không có điện, đây có lẽ là biện pháp duy nhất có thể cứu chúng ta! Chuyện mà ta bây giờ muốn làm rất mạo hiểm, nếu như thành công, chúng ta đều có thể được cứu, nếu như thất bại vậy ta chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ! Đến lúc đó ngươi nói chính mình là bị ta cưỡng ép bắt đi, bốn lão gia hỏa này xem ở trên mặt mũi Lạc Hà tông có lẽ sẽ không giết ngươi!"
Hi Nguyệt nghe được lời nói không đầu không đuôi này của Diệp Trần thì lập tức cuống lên nước mắt chảy ào ào, còn muốn tiếp tục truy vấn thì Diệp Trần cũng đã ngồi xếp bằng xuống, hai mắt nhắm lại, dường như tiến vào một loại trạng thái minh tưởng nào đó.
"Nếu như dùng loại biện pháp này mà vẫn không cách nào kích hoạt được với Thế Giới Chi Tâm, vậy hôm nay cũng chỉ có thể nhận mệnh!"
Diệp Trần ở trong lòng âm thầm lẩm bẩm một câu, lập tức tập trung tất cả thần niệm vào bên trong trái tim của mình một lần nữa.
Hoá ra, Diệp Trần vừa rồi cố ý đánh một chưởng vào chính mình là muốn lấy loại phương thức này kihcs phát Thế Giới Chi Tâm, từ đó điều động lực lượng thế giới của Hạo Thiên giới.
Từ sau khi tiến vào Tu Chân giới, Thế Giới Chi Tâm đã hoàn toàn tiến vào trạng thái ngủ đông, Diệp Trần dùng biện pháp thông thường này căn bản không có cách nào kích hoạt nó, có lẽ chỉ có tính mạng của hắn ở vào trạng thái hấp hối thì Thế Giới Chi Tâm mới có phản ứng! Chính là căn cứ vào cái giả thiết này, cho nên Diệp Trần mới động thủ đánh chính mình thành trọng thương.
Dù sao lấy tu vi của Diệp Trần bây giờ đối mới với một tên Độ Kiếp Đế Quân thì còn có một chút sức đánh trả, nhưng đối mặt với tứ đại Đế Quân ở trước mắt này căn bản không có bất kỳ một chút sức đánh trả nào, bây giờ chỉ có thể lấy ngựa chết làm ngựa sống, nếu như ngay cả biện pháp cuối cùng này cũng không được, đến lúc đó mạng bọn họ sẽ như thế nào, còn không bằng dứt khoát tự sát cho xong hết mọi chuyện!
Ông loại quyết tâm sinh tử này, Diệp Trần lại tiến hành nếm thử câu thông với Thế Giới Chi Tâm.
Ông ~~
Không nghĩ tới lần này Diệp Trần thật cảm ứng được một chút ba động của Thế Giới Chi Tâm, tuy rằng cực kỳ yếu ớt, hơn nữa lóe lên thì biến mất, nhưng là Diệp Trần vẫn là cảm ứng được rất rõ ràng.
"Có cửa!"
Diệp Trần phát hiện phương pháp này có thể thực hiện thì lập tức hết sức vui mừng, lập tức không do dự lại một chưởng nữa hung hăng đập vào vị trí trái tim của mình.
"Phốc!"
Lại một ngụm máu tươi lớn từ trong miệng Diệp Trần phun ra.
Hi Nguyệt thấy thế thì lập tức vừa cuống vừa sợ, thế nhưng là Diệp Trần trước đó đã nói, cho nên nàng chỉ có thể kìm nén lại.
"Không được! Còn chưa đủ!"
Diệp Trần nói một mình một câu, lần nữa giơ bàn tay lên, lại một lần đập xuống.
"Phốc!"
"Phốc!"
"Phốc!"
...
Chỉ chớp mắt, Diệp Trần đã liên tiếp đâpj vào chính mình mười mấy lần, nếu không phải trong cơ thể hắn có phù văn Tạo Hóa pháp tắc chèo chống thì chỉ sợ sớm đã ngủm củ tỏi mất rồi!
Mặc dù là như thế, thương thế cũng đã cực kỳ nghiêm trọng, thậm chí chỉ có thể dùng từ thoi thóp để hình dung.
Hi Nguyệt ở một bên nhìn thấy hành vi của Diệp Trần gần như là muốn tự sát, sớm đã khóc tới mặt đầy nước mắt:
"Diệp Trần, ta van cầu ngươi, ngươi đừng hành hạ chính mình như vậy! Ngươi cứ tiếp tục như vậy thì thật sẽ chết mất!!"
Tuy nhiên, toàn bộ tinh lực của Diệp Trần vào lúc này đều đặt ở việc câu thông với Thế Giới Chi Tâm, với âm thanh bên ngoài căn bản như thể mắt điếc tai ngơ, vẫn như cũ một chưởng tiếp đó một chưởng đập ở trên người của mình...
Mà cùng lúc đó, chiến đấu giữa Hỗn Thế Ma Viên và tứ đại Đế Quân cũng đã tiến vào hồi cuối.
Hỗn Thế Ma Viên lúc này cũng đồng dạng khắp toàn thân từ trên xuống dưới đều là vết máu, trên người vết thương chồng chất, khí tức cũng trở nên vô cùng yếu ớt.
"Hỗn Thế Ma Viên! Ngươi tốt xấu gì cũng là dị chủng thượng cổ, làm gì mà phải bán mạng cho một tiên tiểu tử vắt mũi còn chưa sạch? Ngươi nếu như nguyện ý trở thành Linh thú của bổn tông chủ, nhận bổn tông chủ làm chủ mà nói, bổn tông chủ sẽ tha cho ngươi một mạng, như thế nào?"
Mắt thấy đã nắm chắc thắng lợi vào trong tay, Vân Thương Sinh một mặt khoan thai mở miệng nói.
Trong truyền thuyết, Hỗn Thế Ma Viên thế nhưng là cùng với Thần Long, Phượng Hoàng bên trong thần thú thượng cổ đều tồn tại một cái cấp bậc, nếu như giết chết như vậy thì thật sự là có chút đáng tiếc!
"Ta nhổ vào! Chỉ bằng ngươi cái tên nhân loại ti tiện cũng muốn để vượn gia ngươi nhận làm chủ? Ngươi nên quên đi cái ý nghĩ hão huyền này đi thôi!"
Hỗn Thế Ma Viên trực tiếp phun ra một búng máu, một mặt khinh bỉ nổi giận nói.
"Hừ!"
Vân Thương Sinh nghe được điều này thì lập tức hừ lạnh một tiếng, bên trong đôi mắt hiện lên một vệt sát ý nồng đậm!
"Vốn định tha cho ngươi một mạng, ngươi đã không biết tốt xấu như vậy, vậy bản tông chủ sẽ thành toàn cho ngươi!"
Vân Thương Sinh nói xong lời này, bỗng nhiên hét lớn một tiếng:
"Phong Thần ấn!"
Oanh!
Từ trong cơ thể của Vân Thương Sinh lập tức có một cái ấn hình vuông khổng lồ bay ra, trong nháy mắt hóa thành một ngọn núi lớn, hướng Hỗn Thế Ma Viên ở phía dưới hung hăng nện xuống dưới.
Tốc độ nhanh tới mức khó mà tin nổi, không thể ngăn cản!
Hỗn Thế Ma Viên chỉ có thể miễn cường giơ hai tay lên, thản bản năng mà đi ngăn cản.
Ầm ầm!
Sau khi Hỗn Thế Ma Viên ngăn trở một ấn của đối phương thì thân thể lập tức bởi vì không thể thừa nhận, trực tiếp quỳ xuống dưới.
"Phốc!"
Hỗn Thế Ma Viên lại điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi, khi tức đã suy yếu vô cùng, cuối cùng đã tới cực hạn:
"Tôn thượng! Lão vượn ta... ta đã không còn cách nào để bảo hộ ngài nữa rồi!"
Sau khi Hỗn Thế Ma Viên nói xong lời này thì thân thể khổng lồ kia ầm vang sụp đổ xuống dưới.
Mà đúng lúc này, trên người Diệp Trần ở phía dưới bỗng nhiên dâng lên một đạo hào quang sáng chói!
← Ch. 1004 | Ch. 1006 → |