← Ch.1038 | Ch.1040 → |
Đoan Mộc gia là một trong bảy đại gia tộc của núi Huyễn Diệt, từng là tồn tại có cùng cấp bậc với Cơ gia.
Đáng tiếc về sau gia tộc suy bại, bây giờ đã trở thành thế lực nhị tam lưu.
Nếu không phải như thế thì trước đó Đoan Mộc Phong cũng sẽ không bị Cơ Huyền Thành ức hiếp mà chạy khỏi núi Huyễn Diệt.
Chỉ có điều, từ thời thượng cổ cho tới nay cứ mỗi mười năm thì bảy đại gia tộc cửu hành đại hội Võ lực một lần, địa điểm chính là ở bên bờ của cây Bồ Đề cổ thụ, người có thể tiến vào bên trong không gian của Bồ Đề cổ thụ mới có thể lĩnh hội thiên đạo.
Truyền thống này đã lưu truyền mấy chục vạn năm, Đoạn Mộc gia tuy rằng say bại, nhưng vẫn còn là một trong bảy đại gia tộc, đồng thời cũng có tư cách dự thi.
Trong quá trình nghe hai người giải thích, hai người một đường lao vùn vụt, vượt qua mấy vạn dặm, đi tới trước một tòa thành trì rất hùng vĩ nhưng lại có chút đổ nát.
Đoan Mộc thành!
Chỗ sào huyệt của Đoan Mộc gia.
"Bái kiến nhị trưởng lão!"
Thị vệ trông coi cửa thành, nhìn thấy Đoan Mộc Phong thì lập tức thi nhau khom mình hành lễ.
Rất rõ ràng, uy vọng của Đoan Mộc Phong ở trong Đoan Mộc gia vẫn là tương đối cao.
Đoan Mộc Phong hướng mọi người nhẹ gật đầu, coi như là bắt chuyện, mang theo Diệp Trần một đường tiến vào trong thành trì, đi thẳng vào bên trong phủ trung tâm cao nhất của thành trì.
Đoan Mộc gia tuy rằng suy bại, nhưng dù sao vẫn là một trong bảy đại gia tộc, phòng ốc lầu các xây dựng trong viện lạc hiện ra hết phong phạm của đại gia tộc.
"Diệp huynh đệ, vừa rồi ta đã thông qua thần thức truyền âm câu thông với Hòa gia chủ và tất cả các trưởng lão rồi, bọn họ vào lúc này đang ở diễn võ trường đằng sau viện, vừa đúng lúc đang lựa chọn người dự thi đại hội võ lực của bảy đại gia tộc, chúng ta tới chính là đúng lúc! Đợi chút nữa ủy khuất Diệp huynh đệ ngươi một chút!"
Đoan Mộc Phong trực tiếp mang theo Diệp Trần hướng hậu viện đi, đồng thời thông qua thần niệm hướng Diệp Trần truyền âm nói.
Tham gia hội võ thất tộc, đều là thế hệ tuổi trẻ bên trong bảy đại tộc, cho nên Diệp Trần phải giả mạo là đồ đệ mà Đoan Mộc Phong mới thu ở bên ngoài, sau đó mới có thể dựa vào tư cách này đại biểu Đoan Mộc gia xuất chiến.
Chẳng mấy chốc, hai người đã đi tới diễn võ trường ở hậu viện Đoan Mộc gia.
Diễn võ trường rất lớn, hơn nữa xung quanh có trận pháp cấm chế bảo hộ, chắc là vì để tránh trong lúc tỉ thí với nhau ảnh hưởng tới bên ngoài.
"Ha ha! Phong đệ, ngươi cuối cùng đã trở về, ta biết ngươi sẽ không có chuyện gì!"
Nhìn thấy Đoan Mộc Phong và Diệp Trần tiến vào diễn võ trường, một ông lão trên người mặc trường bào màu tím, cười lớn tiến lên đón.
Khí tức của ông lão áo bào tím này vậy mà so với Cơ Huyền Thành trước đó còn phải cao hơn một bậc!
Đoan Mộc Phong thì vội vàng khom người hành lễ:
"Bái kiến gia chủ!"
Ông lão áo bào tím đưa tay đỡ Đoan Mộc Phong dậy, cười nói:
"Đều là huynh đệ nhà mình! Không cần khách khí như vậy chứ? Đúng, vật kia tới tay rồi sao?"
Nghe được ông lão áo bào tìm hỏi chuyện này, Đoan Mộc Phong lập tức một mặt chán nản lắc đầu:
"Tiểu đệ vô dụng..."
Diệp Trần nghe được đối thoại của hai người này thì lông mày lập tức hơi nhíu lại, sau đó nhớ tới trước đó, Đoan Mộc Phong dùng món pháp bảo thần bí kia giết chết Cơ Huyền Thành thì trong lòng không thể không âm thầm nghĩ:
"Vật mà hắn nói, sẽ không phải chính là hạt châu kia chứ?"
Gia chủ Đoan Mộc gia nghe thấy lời này của Đoan Mộc Phong thì trên mặt lập tức hiện ra đầy vẻ thất vọng, sâu trong đôi mắt cũng hiện lên vẻ hoài nghi, tuy nhiên chẳng mấy chốc lại biến mất không thấy, vỗ vỗ bả vai Đoan Mộc Phong, nói:
"Ngươi có thể bình an trở về là tốt rồi!"
Nói xong lời này, gia chủ Đoan Mộc gia lúc này mới chuyển rời ánh mắt đến trên người Diệp Trần nói:
"Hắn chính là đồ đệ mà ngươi mới thu nhận sao? Hơn nữa ngươi còn có ý định để hắn tham gia Hội võ thất tộc?"
Hắn vừa mới mở miệng nói ra lời này thì những người khác của Đoan Mộc gia lập tức xao động lên, nhất là trong thế hệ tuổi trẻ của Đoan Mộc gia, càng là thi nhau nhìn về phía Diệp Trần.
Đoan Mộc Phong mỉm cười hướng mọi người giải thích, nói:
"Không sai, hắn tên là Diệp Trần, là một tên đệ tử mà ta mới thu! Gần một trăm năm tới nay Đoan Mộc gia chúng ta tham gia Hội võ thất tộc đều luôn ở vào vị trí cuối, nếu như lần này để cho đệ tử này của ta thay mặt gia tộc chúng ta đi tham chiến thì chắc chắn có thể làm vẻ vang Đoan Mộc gia chúng ta!"
Đối với thực lực của Diệp Trần, Đoan Mộc Phong tự nhiên là đầy lòng tin.
Nói đùa, đây chính là tồn tại đủ để giết chết Độ Kiếp sơ kỳ một cách dễ dàng, tham gia tỷ thí với thế hệ tuổi trẻ trong bảy đại gia tộc thì quả thực chính là vác đao mổ trâu đi mổ gà.
Tuy nhiên, người trong Đoan Mộc gia làm sao biết được chuyện này, nhất là những đệ tử trẻ tuổi kia trong ánh mắt nhìn về phía Diệp Trần thì lập tức thi nhau hiện ra vẻ không vui.
Dù sao thì, Hội võ thất tộc, mỗi một cái gia tộc chỉ có thể phái ra năm người dự thi, vốn dánh sách đã được xác định ra, Diệp Trần bây giờ đột nhiên xía vào vì thế cho nên chắc chắn sẽ có người bị loại ra.
"Ha ha! Lão nhị, một tên tiểu tử vô danh mà ngươi tùy tiện mang về từ bên ngoài về thì đã muốn để cho hắn tham gia Hội võ thất gia loại thịnh hội này thì khó tránh khỏi ý nghĩ có chút hão huyền đi?"
Một ông lão mặc áo lam từ trong đám người đi ra, cười lạnh mở miệng nói.
Những người còn lại của Đoan Mộc gia tộc cũng thi nhau gật đầu.
Đoan Mộc Phong cười ha ha một tiếng:
"Đại trưởng lão, lời ấy sai rồi! Ta như là đã thu hắn làm đồ đệ vậy hắn chính là người của Đoan Mộc gia chúng ta, làm sao không thể ra một phần sức mọn cho Đoan Mộc gia chúng ta?"
"Hơn nữa cũng không phải là ta nói ngoa, nếu như đệ tử này của ta xuất mã thì chắc chắn có thể một lần hành động đoạt giải nhất, lức áp sáu đại gia tộc khác!"
Đoan Mộc Phong vừa nói ra lời này thì tất cả mọi người đều trở nên kinh ngạc.
Lực áp sáu đại gia tộc khác, một lần hành động đoạt giải nhất?
Phải biết, Đoan Mộc gia tộc suy bại đã lâu hơn ngàn năm, mấy trăm năm qua đều không có biểu hiện xuất sắc gì bên trong Hội võ thất tộc, cái lần mà lực áp sáu đại gia tộc khác thì cũng đã là chuyện của hơn một ngàn năm trước rồi.
"Hừ! Lão nhị, ngươi mạnh miệng mà không sợ đau đầu lưỡi sao! Ngươi biết Hội võ thất tộc lần này, sáu đại gia tộc khác đều sẽ phái ra ngươi như thế nào sao?"
"Nghe nói, Cơ Vô Cương của Cơ gia, Văn Nhân Nguyệt của Văn Nhân gia, còn có Hiên Viên Phá của Hiên Viên gia, thiên tài mạnh nhất của tam đại gia tộc đều sẽ tham gia Hội võ thất tộc lần này!"
"Nhất là Cơ Vô Cương kia, nghe nói đã chỉ còn nửa bước nữa là bước vào cảnh giới Độ Kiếp!"
"Chỉ dựa vào hắn cái tên tiểu tử vô danh này, cũng muốn một lần hành động đoạt giải nhất? Ngươi là đang nói chuyện hoang đường sao?"
Mọi người thi nhau cười vang.
Từ đầu đến cuối hai mắt Diệp Trần rủ xuống, im lặng không nói, dường như tất cả những người ở trước mắt này đều không có liên quan gì tới hắn.
Đoan Mộc Phong lại cười ha ha một tiếng nữa:
"Đại trưởng lão đã không có lòng tin đối với đồ nhi này của ta như vậy, vậy thì dựa theo quy củ cũ, so tài xem thật giả đi! Bên trong thế hệ trẻ tuổi của Đoan Mộc gia ta nếu như có người có thể đánh bại được đồ nhi này của ta, vậy thì ta sẽ không nhắc lại việc này nữa!"
"Ừm?"
Đại trưởng lão kia thấy Đoan Mộc Phong đầy tự tin như vậy thì trên mặt lập tức hiện ra vẻ hoài nghi.
Đúng lúc này, một tên nam thanh niên từ trong đám người nhảy ra ngoài:
"Gia chủ, đại trưởng lão, tiểu tử bất tài, nguyện ý lãnh giáo cao chiêu của Diệp huynh một chút!"
Mọi người thấy có người chủ động đứng ra thì lập tức tất cả đều hô hay.
Gia chủ và đại trưởng lão của Đoan Mộc gia liếc nhau một cái cuối cùng nhẹ gật đầu, xem như ngầm cho phép.
Bọn họ cũng rất muốn biết, người trẻ tuổi này được Đoan Mộc Phong coi trọng như thế đến tột cùng là có năng lực gì.
← Ch. 1038 | Ch. 1040 → |